BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TUI SIÊU NGON LUÔN

Mấy món hả?

Có thể gọi là ‘tiệc’, vậy thì không thể chỉ có “mấy” được, tính riêng phần thực đơn còn được bảo tồn thì đã có năm mươi tám món rồi!

Bởi vì là tiệc nên món ăn đều phải được sắp xếp hợp lý, có chay có mặn, có cháo có điểm tâm, cách làm thì đa dạng, ăn hết chỗ đó tuyệt đối là một sự hưởng thụ.

Châu Mộ nghe Thiên Kỳ hình dung, quà vặt trong tay cũng không còn ngon nữa, “Tổ trưởng, anh tuyệt đối sẽ ủng hộ cậu, anh cảm thấy cậu có ý chí vươn lên là chuyện tốt, bọn họ không nên hắt nước lạnh vào cậu, huống hồ cơ thể cậu còn đang phát triển, lúc anh bằng tuổi cậu, anh cũng thích ăn tiệc lắm!”

Thiên Kỳ cảm động không thôi, thấy Châu Mộ thật sự là tri âm của mình: “Anh thấy vậy thiệt hở?”

Châu Mộ kiên định nói: “Muốn ăn tiệc thiêu đuôi thì có gì sai!!!”

“Đúng đấy, muốn mở tiệc thiêu đuôi thì có gì sai!” Thiên Kỳ nghẹn ngào nói, “Hơn nữa, tui còn một ý tưởng khác, nhưng bọn họ lại không chờ tui nói hết, tui thấy có là cả lớp tụi tui cùng ăn thì cũng không ăn hết được, nên có thể mời một ít bạn học trong trường, thầy cô đến để làm một buổi gây quỹ từ thiện, số tiền thu được sẽ dùng để giúp đỡ những yêu tộc cỡ nhỏ, thiểu số, yếu ớt.”

Châu Mộ cũng sắp khóc rồi: “Tổ trưởng, anh cũng là yêu tộc thiểu số nè.”

Thiên Kỳ xì nước mũi, “Vậy à? Ài, dù sao thì có anh ủng hộ nên tui lại có thêm lòng tin rồi, tui có tiền tiết kiệm, có thể tự làm chuyện này được, để tui ra ngoài mời đầu bếp.”

Châu Mộ suy nghĩ một chốc, “Tổ trưởng, chắc là anh có thể giúp cậu đấy, để anh đi tìm chủ nhiệm giáo dục.”

Thiên Kỳ vội vàng cản lại: “Không cần đâu! Tiểu Mộ, anh không nên dẫn đàn anh Du Kỳ đi uy hiếp chủ nhiệm Thôi đâu!”

Châu Mộ: “…”

Đến tận bây giờ, trong đầu Thiên Kỳ vẫn còn nhớ rõ Châu Mộ hôm đó trái một đàn anh Tiểu Hao, phải một đàn anh Du Kỳ, quả thực là uy phong quá xá.

“Tổ trưởng, cậu hiểu lầm rồi, anh tuyệt đối sẽ không để Du Kỳ uy hiếp bất cứ vị lãnh đạo nhà trường nào đâu.” Châu Mộ thề son sắt, nói, “Anh sẽ giúp cậu mượn căng tin, giải quyết vấn đề địa điểm, thế nào?”

“Tiểu Mộ, anh thật tốt. Tui muốn vì mình, còn vì những yêu tộc có thể nhận được trợ giúp mà cảm ơn anh.” Thiên Kỳ cực kỳ cảm động, đây là tình bạn diệu kỳ gì đây chứ, không hổ là tổ phó mà ban đầu nhóc một tay đề bạt.

Hai người đều rất cảm động về nhau, Châu Mộ ân cần nói: “Tổ trưởng, vậy cậu báo lại thực đơn cho anh lần nữa đi, thật sự chỉ có năm mươi tám món sao? Những món bị thất truyền không thể tìm lại được nữa sao?”

Du Kỳ vừa trở về liền thấy Châu Mộ đang tán dóc với Thiên Kỳ về thức ăn tiệc tùng gì đó.

Hắn đặt trứng luộc nước trà mà mình mang về vào tay Châu Mộ, Châu Mộ ngửi ngửi, lập tức nói với Thiên Kỳ: “Làm tiệc thì nhất định phải mất mấy ngày để chuẩn bị, đồ ngon không sợ muộn, tổ trưởng cứ thong thả thôi, học tập quan trọng hơn, đã học phát âm chưa? Được rồi, cậu đi làm bài tập đi, tạm biệt!”

Châu Mộ tắt WeChat, nhìn quả trứng trà kia, mật độ nứt vỏ vừa đẹp, nước trà men theo những vết nứt như hoa văn đá cẩm thạch ấy mà bọc lấy quả trứng, hương vị cũng vừa vặn, sau khi bóc vỏ, lòng trắng cũng hiện ra những đường vân li ti màu cánh dán.

Cậu cắn hai cái là hết cả quả, lòng trắng mềm mại trơn tuột, lòng đỏ rắn mà không khô, vị mặn lan ra, nhưng lại có lá trà đem lại cảm giác thanh mát.

Châu Mộ thỏa mãn nói: “Ngon quá đi. Đúng rồi, tổ trưởng được bầu làm lớp trưởng rồi, phải chuẩn bị một bữa tiệc thiêu đuôi từ thiện.”

“Tiệc thiêu đuôi”? Du Kỳ ngược lại biết tiệc thiêu đuôi là gì, nghe nói vậy mà còn làm cả tiệc từ thiện, thuận miệng nói, “Nhóc đó mới làm lớp trưởng liền muốn làm cái này? Cậu ta là Tứ Khiếu à?”

Lai lịch của một vài học sinh, thực sự là trường học muốn giấu giúp cũng không giấu được, vì tập tính quá rõ ràng.

——”Núi dù to hay nhỏ, đều sẽ có thần linh, núi to thì thần to, núi nhỏ thì thần cũng sẽ nhỏ… Gặp người làm lại* ngay giữa núi sông, gọi là Tứ Khiếu, hô tên ắt sẽ gặp tốt lành.”

(*Lại trong quan lại.)

Châu Mộ nhớ lại dáng vẻ chạy nhảy tung tăng trên đường núi cực kỳ thoải mái của tổ trưởng lúc huấn luyện, cảm thấy hẳn là Du Kỳ đoán không sai.

Tứ Khiếu là một loài tinh linh trong núi, nói là sơn thần cũng được, Khiếu có nghĩa là tuần tra. Xem ra tổ trưởng không chỉ là thích làm quan, nhóc còn thích làm việc, chẳng trách vừa hóa hình đã liền làm “lại”, có sống ở đâu thì cũng không nhàn rỗi nổi.

Du Kỳ vốn định nói trận náo nhiệt này chẳng có gì hay để tham gia cả thì Châu Mộ đã bắt đầu suy xét rồi:

“Đi dự tiệc thì phải tặng quà nhỉ, tụi mình tặng gì giờ? Từ nhỏ tôi đã học ở trường của loài người, không biết học sinh tiểu học của yêu tộc có cạnh tranh học tập không nữa, tặng dụng cụ học tập hay đồ chơi giờ đây.”

Du Kỳ dừng một chút: “Tụi mình?”

Châu Mộ đương nhiên là vì tăng thu giảm chi, “Đúng vậy, bạn cùng phòng tặng quà cùng nhau nghe rất hợp tình hợp lý mà đúng không?”

Nói cũng đúng, Du Kỳ nói: “Tôi thấy chúng ta tặng vài cân tài liệu ôn tập là được rồi, bây giờ yêu quái yêu tộc cũng rất chịu khó.”

Vài cân? Châu Mộ lập tức bảo vệ, nói, “Không ổn lắm đâu nhỉ…”

Hai người lại có một cuộc thương lượng không ngừng.

……

Vài ngày sau.

Châu Mộ ngồi ở hàng ghế đầu của giảng đường, hôm nay phải học lớp lớn, tên lớp là “Đánh giá tài nguyên tu hành của Hải Dương”, phòng học lớn giờ đây đã có khoảng chín mươi phần trăm học sinh vào ngồi rồi, giáo viên tạm thời vẫn chưa đến.

Giáo viên chuyên ngành của bọn cậu chủ yếu là thủy tộc, lúc dạy học sẽ có ưu thế hơn, nhưng học sinh thì lại không hẳn, yêu tộc thời đại mới phần lớn đều được tự do chọn lựa chuyên ngành mà mình hứng thú.

Tỉ như hai bạn học ngồi một trái một phải bên cạnh Châu Mộ giờ đây, từ yêu khí và nguyên hình mà bọn họ cố tình lộ ra thì liền biết.

Nữ sinh bên trái hẳn động vật họ mèo, đuôi cuộn tròn trên tay vịn, mùi của bên phải cũng khá là gay mũi, nhưng không có mùi tanh của nước chút nào.

Thế nhưng Châu Mộ vẫn rất trấn định, mở laptop của mình ra, chỉ chờ đến lúc chính thức vào học để ghi chép, cậu còn mang cả sổ ghi chép mà sư huynh Yến Hành Khác đưa, chút nữa có thể đối chiếu lại xem.

Bạn học Miêu Nữ bên trái xé một gói bim bim, cố ý thở dài, nói: “Bạn học Châu Mộ, sao bây giờ cậu đang đeo bùa ẩn nấp mà tôi vẫn thấy cực kỳ thèm ăn vậy?”

Cô cũng từng ngửi được mùi của Châu Mộ, tuy là không dám cướp con mồi của Du Kỳ, nhưng thừa dịp Du Kỳ không có ở đây đùa giỡn một chút cũng được, hơn nữa, hình như cô cảm thấy ngồi bên cạnh Châu Mộ thì cơn thèm ăn liền tốt hơn thật, dễ chịu quá.

Châu Mộ cũng không nói gì.

Bạn học phía bên kia lười nhác nói: “Đừng để ý, động vật họ mèo đều thích nghịch ngu như vậy đó, cho dù bản thân đang tự tìm đường chết thì cũng phải chọc một phen mới chịu.” Không như cậu ta, sau khi nhìn thấy kết cục Quy Hữu Kỳ ở căng tin thì chỉ dám động mồm không động thủ.

Nói đoạn, cậu ta nhìn chăm chú vào Châu Mộ đang nhìn về phía mình, đôi mắt nổi lên ánh đỏ.

Châu Mộ kìm lòng không được, từng chút một tiến lại gần cậu ta——

Bạn học Miêu Nữ mắng một câu: “Con chồn chết bầm.”

Đây được xem là kỹ năng thiên phú của loài chồn, mê hoặc.

Nói cô nghịch ngu, con chồn cậu thì nghịch không ngu chắc? Không dám ăn mà còn cọ cọ, không sợ Du Kỳ đánh chết hay gì.

Châu Mộ bình tĩnh nhìn bạn học chồn, ánh mắt như là một mảnh sương mù, nhìn không khác gì người bị mê hoặc thông thường, nhưng không biết vì sao, khi cậu tiến tới trước mặt, trái tim bạn học chồn lại nhảy loạn xạ, phát giác được từng tia từng tia khủng hoảng.

Ngay trong nháy mắt, một bóng trắng nhảy ra cực nhanh, nhảy vọt lên cao ngay tại chỗ, một cái móng vuốt vỗ lên đỉnh đầu bạn học chồn, hung hăng làm cho người khác bất ngờ không kịp trở tay, cậu ta lập tức không gồng nổi nữa, kêu la oai oái bật dậy, “Ây da đậu mớ, ai đấy!”

Định thần nhìn lại, thế mà là đàn anh Tiểu Hao.

Nó đẩy chồn ra, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Châu Mộ, thở một hơi, đầu lưỡi cũng lè cả ra.

“…… Đàn anh sao không ở lại Truyền Phương Lâu, tới đây nghe giảng sao?” Bạn học chồn hậm hực đổi qua vị trí khác, thảo nào vừa rồi mình bị hoảng một trận, thì ra là bị đàn anh theo dõi.

Bạn học Miêu Nữ cũng chậm rãi dịch sang bên kia, cười gượng nói: “Ha ha ha, đàn anh nhiệt tình thật đó.”

Du Kỳ không có ở đây, nhưng bọn họ cũng không dám chọc đàn anh Tiểu Hao này đâu. Dẫu biết là đàn anh đã bị đánh rớt một cái răng rồi, nhưng cái còn lại vẫn còn bén lắm.

“Tất nhiên rồi.” Châu Mộ nhìn Tiểu Hao đã an tọa nhưng cũng không liếc mắt nhìn mình, khen ngợi, “Quao, đàn anh nay đã là chó lớn rồi, biết bảo vệ các đàn em rồi.”

Tiểu Hao: “…”

Trong lúc bọn họ nói mấy câu đó, giáo viên của môn học này đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện, cũng không ai phát hiện là thầy đến từ lúc nào. Thầy bật máy chiếu lên và giới thiệu bản thân.

Quả nhiên thầy cũng thuộc thủy tộc, là sò biển thành tinh, nói mình đến từ đảo Chương Tử*.

(*扇贝phiến bối: sò biển;

獐子chương tử: con hoẵng)

“‘Đánh giá tài nguyên tu hành của Hải Dương’ là một môn chuyên ngành rất đặc sắc, trước hết thầy sẽ giảng cho mọi người về một nơi nổi tiếng là có tài nguyên tu hành phong phú, đó chính là đảo Vạn Linh. Rất nhiều yêu tộc đều biết, nơi này có một giống rùa đặc biệt- rùa Tam Quỳ, khoảng chừng ba trăm năm trước, mọi người phát hiện loài rùa Tam Quỳ này rất khó sinh ra linh trí, nhưng sau khi ăn nó rồi thì rất có lợi cho việc tu hành.”

Thầy Bối đẩy kính, hỏi: “Có ai biết là vì sao không?”

Bạn học bên cạnh Châu Mộ lập tức giơ tay: “Bởi vì đảo Vạn Linh ban đầu là nơi cư trú của Linh Quy, có truyền thuyết là ‘Giới Đàm sinh Tiên Long, Tiên Long sinh Huyền Nguyên, Huyền Nguyên sinh Linh Quy, Linh Quy sinh Thứ Quy, người phàm giới được sinh ra từ Thứ Quy’. Nhưng ngoài Thứ Quy ra, Linh Quy còn cùng một con cá bình thường sinh ra rùa Tam Quỳ, chỉ là không được ghi vào sử sách. Cho nên, đó là bởi vì huyết mạch của Linh Quy không tầm thường.”

Thầy Bối gật đầu, “Không tồi, vậy chúng ta tiếp tục phân tích tài nguyên của nơi này.”

“Thưa thầy,” Có vài bạn học khác không hiểu, hỏi, “Nhưng tại sao Linh Quy lại sinh ra đời sau như này, rõ ràng cùng là nó sinh ra, Thứ Quy lại rất lợi hại, nồng độ huyết mạch giống nhau, nhưng rùa Tam Quỳ lại chỉ có thể chờ bị ăn, là vì con cá bình thường kết hợp với Linh Quy kia quá kém cỏi sao?”

“Ồ, thật ra cái này còn liên quan đến kiến thức chuyên môn khác, nhưng mà về phần đó, thầy sẽ nói tóm gọn vài câu.” Thầy Bối nhún nhún vai, nói, “Ví dụ nhé, trong thực vật có cách nói là ưu thế lai, kỳ thật còn có một loại yếu thế lai, giống mới được lai tạo ra sẽ xuất hiện rất nhiều khả năng.”

“Trong yêu tộc chúng ta thì lai khác loài cũng như thế. Chúng ta khá quen thuộc với nó đó, ví dụ như rồng và sói sinh ra Nhai Tí, giao và cá sinh ra Côn Ngạnh.”

“Thật ra các con lai của yêu tộc cũng giống vậy, đều có ưu thế và yếu thế, nhưng phần lớn đều cho ra con bình thường, nhưng rốt cuộc là con bình thường đó đã lai tốt hay chưa thì vẫn rất khó nói. Di truyền là một vấn đề phức tạp, nó có thể tạo ra những thay đổi kỳ diệu, nhưng chúng ta tạm thời vẫn chưa thể nắm rõ được.”

“Thậm chí, chúng ta cũng rất khó để đoán được rốt cuộc như thế nào mới là ưu thế, chỉ đơn thuần là dùng sức chiến đấu để nhận định sao?”

“Thầy chỉ biết, đối với con lai của yêu tộc chúng ta, mặc kệ là bọn họ ưu tú, bình thường, hay là kém cỏi, chúng ta cũng không có cách nào xác định lựa chọn giống như lúc loài người nuôi cấy giống cây trồng mới mà vứt bỏ ‘sản phẩm’ không hợp lệ đi được. Chí ít trong thời đại này chuyện đó là phạm pháp đấy, ha ha.”

Thầy Bối cười nói: “Được rồi, mọi người có thể tự do suy nghĩ rốt cuộc rùa Tam Quỳ thuộc vào loại nào, chuyện nó ăn ngon rốt cuộc được tính là ưu thế hay yếu thế. Tiếp theo chúng ta phải quay về vấn đề chính rồi.”

Thầy Bối nói dứt câu, bạn học Miêu Nữ lại nghịch ngu nữa, dùng đầu ngón tay chọc chọc Châu Mộ: “Cho nên bạn học Châu Mộ là loài người lai với tộc nào mà lại có hương thơm như này——”

Cô dừng một chút, hỏi: “Cậu nói xem đó là ưu thế, hay là yếu thế nhỉ?”

Châu Mộ lộ ra nụ cười cực kỳ vô hại: “Tôi cảm thấy, tất nhiên là ưu thế rồi.”

……

Sau khi tuyên bố tan học, thầy Bối liền chuồn đi nhanh hơn bất kỳ ai, cũng không có ý muốn kéo dài thời gian dạy, không giống trường của loài người mà Châu Mộ theo học lúc còn bé. Cậu nhớ đến hôm nay có thể tới chỗ Thiên Kỳ ăn tiệc thì liền vui vẻ hơn bất cứ ai, xoa đầu chó của đàn anh: “Đàn anh, bái bai!”

Cậu về phòng ngủ trước, hợp mặt với Du Kỳ, cầm phần quà đã chuẩn bị từ trước lên, sau đó xuất phát đi đến căng tin.

Bữa tiệc thiêu đuôi từ thiện lần này là do bạn học Thiên Kỳ của lớp 1/3 lên kế hoạch, được tổ chức tại tầng ba căng tin một của học viện Hoa Linh, người dự tiệc có thể mặc đồng phục hoặc là suit, đăng ký ở trước cửa sổ tầng một.

Năng lực hành động của Thiên Kỳ rất mạnh, người phụ trách đăng ký là cánh tay đắc lực mới của nhóc, lớp phó lớp bọn họ.

Khi Châu Mộ đặt quà vào cửa sổ và đăng ký thì lớp phó liếc nhìn: “USB?”

Châu Mộ nói: “Không phải, chủ yếu là bên trong có 9Gb tài liệu học tập bản điện tử mà tụi anh chuẩn bị.”

Du Kỳ còn bảo tặng vài cân, cậu nói làm vậy sao được, lớp trưởng mới có một mét tư, nhẫn tâm để nhóc ấy khiêng sao?

Cho nên chiết trung lại một chút, bọn họ cùng nhau tặng sách ôn tập và sách bài tập trong USB.

Tim của lớp phó lập tức bị bóp nghẹt, run rẩy dùng bút chì 2B cho học sinh tiểu học viết một dòng chữ: Châu Mộ, Du Kỳ cùng nhau tặng 9Gb tài liệu học tập.

Châu Mộ nói thêm: “Ý nghĩa của số chín chính là hy vọng chức lớp trưởng này có thể làm thật lâu dài.”

(Số chín  và lâu dài  đều phát âm là jiǔ, từ Hán Việt cũng đều là cửu.)

Lớp phó: “…”

Hai người lên tầng ba, hiện trường đã được bố trí xong, tuy rằng năng lực hành động của Thiên Kỳ rất mạnh, nhưng bởi vì tuổi tác của mình và một bộ phận khá đông khách mời là bạn học của nhóc, cho nên ghế ở hiện trường có hình xe đua, trên hộp khăn giấy thì in hình nhân vật hoạt hình.

Nhưng những chi tiết này đều không phải là trọng điểm, sau khi Châu Mộ ngồi vào bàn, chờ một lúc, liền không nhịn được nhìn chằm chằm vào phòng bếp, “Đến giờ rồi, sao còn chưa lên món nữa?”

Thiên Kỳ và Châu Mộ ngồi cùng một bàn, không biết có phải là nhóc nghe được thắc mắc của Châu Mộ không, đúng lúc đứng bật dậy.

Châu Mộ: Được rồi! Tổ trưởng! Tuyên bố khai tiệc!

Thiên Kỳ nâng một ly sữa lên: “Chào mọi người, tui xin phép nói ngắn gọn vài câu…”

Châu Mộ: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi