BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TUI SIÊU NGON LUÔN

Trong lịch sử, đại hội thể thao cho sinh viên yêu tộc luôn nổi tiếng là hung tàn, còn từng nhiều lần phải thảo luận lại, xem có nên dừng dự án hay không, nhưng cuối cùng cũng chỉ bổ sung thêm vài quy định, để cho nó trở nên phù hợp với thời đại mới hơn một chút.

Dẫu vậy, cũng không ai ngờ tới là có thể nhìn thấy trận đấu biến thành tình cảnh như ngày hôm nay.

Bách vô cấm kỵ* và càn rỡ ngang tàng từng là đặc điểm của nó, giờ đây cũng trở thành điểm khó khiến người ta không thể ngăn cản hành vi của Châu Mộ lại được.

(*百无禁忌: không kiêng kỵ chi.)

Quy Hữu Kỳ từng oán giận Châu Mộ ỷ có Du Kỳ làm chỗ dựa mà ngang ngược hoành hành ở căng tin, hôm nay bọn họ mới biết rằng, đó nào có gọi là ngang ngược hoành hành được, đây mới phải này!

Châu Mộ cưỡi Du Kỳ lượn lờ đó đây, đi khắp nơi đào các tuyển thủ đang trốn ra, thưởng thức hương vị cứ như đang đi chợ thực phẩm, nhóm vận động viên này khá là dai, vị bạn học kia hương vị thơm mềm ngọt thịt, béo mà không ngấy…

Cậu chọn lựa đánh giá một phen, chọn ra hai đội không chắc là giỏi đánh đấm nhất, nhưng chắc chắn là ngon nhất, tặng cờ cho bọn họ, sau đó nói: “Chọn các cậu đi, còn ba ngày nữa là chung kết rồi, nhớ về chuẩn bị thật tốt nha!”

Hai đội còn lại: “……”

Chuẩn bị gì chứ, chuẩn bị chăm sóc cơ thể để cậu ăn thêm một bữa khác à!

Một vị Thần Bồng* không thể chịu được nỗi nhục rằng đội của mình có một vé vào vòng trong là vì bản thân “giòn tan sướng miệng”, ngẩng đầu lên đầy u oán: “Bạn học Châu Mộ, chúng tôi chịu thua, nhưng cờ thì cậu vẫn nên đưa cho người khác đi, tôi tự nhận là bản thân không xứng đạt được thứ hạng này.”

(*Tên một loài thần thảo.)

Là yêu tộc, có thể tiếp nhận việc cá lớn nuốt cá bé, nhưng việc thực lực của bản thân không xứng, là vì ngon miệng nên mới đạt được thứ hạng khiến cho người tự nhận là có chút khí khái như Thần Bồng cảm thấy không vui, hôm nay, ở nơi này, ngoại trừ Châu Mộ, hẳn là vẫn còn nhiều yêu tộc lợi hại hơn anh ta.

Nụ cười đáng yêu ban đầu của Châu Mộ dần dần phai nhạt, cậu đến trước mặt Thần Bồng, ngồi trên lưng Du Kỳ cúi người nhìn, khi mấy cái máy quay xung quanh đang quay chụp, cậu hỏi, “Cậu cảm thấy có người thích hợp nhận giải hơn cậu? Nhưng tôi không phân biệt được nha, các cậu đánh nhau, trong mắt tôi thì đều như nhau thôi mà.”

Đều yếu như nhau.

Với cậu mà nói, khác biệt quá nhỏ thì cần gì phải phân biệt, trái lại, hương vị thì mỗi người mỗi khác.

Thần Bồng mắt đối mắt với cậu, anh ta vốn đã lấy được dũng khí, định phản bác lại, nhưng dưới ánh mắt đơn thuần, thẳng thắn ở cự ly gần của hung thú cao cao tại thượng thì vẻ mặt lúc này lại trở nên mờ mịt, chỉ cảm thấy tim đập điên cuồng, tóc gáy dựng đứng, nói lí nhí: “…Ngài nói đúng.”

Khán giả ở hiện trường, đặc biệt là học sinh Hoa Linh đang đăm đăm vào màn hình cũng xem không chớp mắt.

Châu Mộ ngày thường hay thể hiện mình như là loài người, theo hình tượng một thiếu niên ngây thơ, nhưng cậu của lúc này là một sinh vật nguy hiểm cực kỳ hiếu chiến, tràn ngập áp bách khiến cho các yêu tộc sùng bái sức mạnh sợ hãi… nhưng cũng khiến bọn họ trầm trồ đến mức muốn cúi đầu quy phục!

Thân phận chỉ mới bị bại lộ một thời gian ngắn, nhưng ở trước mặt hung thú cường đại, tâm lý của rất nhiều yêu tộc bất tri bất giác cũng đã có sự biến đổi.

Đây mới là suy nghĩ của người tồn tại trên đỉnh chuỗi thức ăn, cũng phải thôi, vốn nguyên tắc thi đấu là thắng làm vua. Các tuyển thủ có cơ hội chiến đấu, thậm chí là liên hợp lại, sau khi thua thì tất cả phải theo quy tắc chọn lựa của Châu Mộ thì có gì mà không được, mất mặt chỗ nào chứ.

Anh ta cũng không phải là bị người ất ơ nào đó đánh giá, mà là được Châu Mộ đánh giá…

Thoáng cái, bầu không khí cay đắng đã được giảm bớt một cách vi diệu.

Thần Bồng đang đối mặt với Châu Mộ ở cự ly gần, câu đầu tiên thì vẫn còn phản bác, gọi thẳng là “cậu”, mà câu thứ hai thì là “ngài nói đúng”, lúc này, anh ta yên lặng suy nghĩ một chốc, khom người nói câu thứ ba: “Không biết sau khi tốt nghiệp, có cơ hội được làm việc cho ngài hay không.”

Châu Mộ không hề bất ngờ, lười biếng đáp: “Sau này đến trang trại của tôi nộp đơn.”

……

Trận đấu được tuyên bố kết thúc, Châu Mộ dẫn đội rời khỏi sân đấu.

“Tiểu sư đệ, nhà cậu còn có trang trại nữa á.” Yến Hành Khác run giọng hỏi.

Nghĩ lại thì cũng phải thôi, Thao Thiết ăn nhiều như vậy, cũng không thể mỗi khi đến bữa ăn thì lại phải đi săn thú, giờ cũng không giống ngày xưa nữa, tự mình mở nông trại, trại gia súc, ngược lại còn tiện hơn nhiều.

“Của em, không phải của nhà em.” Châu Mộ phải nhấn mạnh lại, đối với hung thú như bọn cậu, cho dù là thành viên trong gia đình thì cũng phải phân chia rạch ròi, “Em vừa ra khỏi nhà, trại gia súc vẫn chưa thành lập xong, nhưng sau này sẽ có, em còn chọn học một giáo trình quản lý nữa.”

Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi sân đấu, nhìn thấy được biển khán giả đông đảo, ánh mắt Châu Mộ quét một vòng khán đài, cười hai tiếng.

Yến Hành Khác thấy cậu cười mà phát hoảng, Hoa Linh nổi danh là ở vùng sâu vùng xa, cách xa loài người, cũng có nhiều loài yêu thú, tiểu sư đệ đến Hoa Linh không phải là để tìm chỗ mở nông trại với lại xem xét nên nuôi con gì đó chứ!

“Đúng rồi, cũng có thể mở một cái ngư trường nữa.” Châu Mộ mặc sức tưởng tượng, chỉ chỉ trỏ trỏ lên hàng ghế khán giả, “Sư huynh, anh cũng học tài nguyên thủy tộc, đến lúc đó đến làm quản lý cho em, nhưng không thể làm sếp được, em đã nhìn trúng Thiên Kỳ rồi, nhóc ấy làm việc rất nghiêm túc, cũng có năng lực tổ chức.”

Vốn lúc Yến Hành Khác nghe được vế trước cũng rất khó xử, có hơi sợ hãi, kết quả nghe được một học sinh tài năng như mình thế mà không thể làm sếp được, sau này phải ở dưới trướng Thiên Kỳ, y không chịu thua cuộc, lầu bầu: “Hai chúng ta là sư huynh đệ, cậu lại không chiếu cố anh?”

Biến thái hả. Từ Thiên Dịch và Quy Hữu Kỳ đều liếc nhìn Yến Hành Khác.

Từ Thiên Dịch thậm chí còn thấy may vì mình chết sớm, tuy rằng Thao Thiết không phải không thể ăn quỷ, nhưng rõ ràng độ nhiệt tình của Châu Mộ với anh cũng không cao lắm.

“Chẳng trách em quan tâm Thiên Kỳ đến vậy.” Du Kỳ đăm chiêu nói, hắn vẫn luôn cảm thấy ngoài mình ra, người Châu Mộ đối xử tốt nhất là Thiên Kỳ, nhưng hắn cho rằng đơn thuần là vì Thiên Kỳ cực kỳ thân thiện với Châu Mộ, hóa ra còn có nguyên nhân này.

Châu Mộ nghĩ thầm, đương nhiên rồi, sư huynh thích đào hố như vậy, nào có thích hợp bằng Thiên Kỳ, nhóc ấy còn rất có trách nhiệm, cậu tin rằng nhóc sẽ xem chuồng trại như là của mình mà chăm sóc.

Mà Thiên Kỳ đang làm tình nguyện viên vẫn chưa biết, rằng mình mới học lớp một là đã bị đơn vị sử dụng lao động chọn trúng rồi…

Lúc bình thường, khi vận động viên rời khỏi sân đấu thì đều sẽ được khán giả nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng bây giờ Châu Mộ vừa ra sân vừa chỉ chỉ trỏ trỏ khán giả, khiến cho bọn họ ớn lạnh, cứng đờ ở chỗ ngồi, bầu không khí cực kỳ lúng túng.

Thôi Giác thấy thế, đứng lên: “MC, nói gì đi chứ!”

Người dẫn chương trình lau mồ hôi, lúc này mới mở một bài nhạc nền sôi nổi, mặt đầy cổ quái mà niệm: “Khụ khụ, chúng ta hãy vỗ tay chào đón ba đội vận động viên mạnh nhất ra khỏi sân đấu nào, họ đã chiến đấu đẫm máu, thể hiện tinh thần chiến đấu được dày công tu dưỡng cực cao, hy vọng trong trận chung kết vào ba ngày sau, họ có thể thể hiện được phong cách và trình độ của mình. Rốt cuộc là đội nào sẽ giành chức vô địch trong trận chung kết đây? Các bạn học có thể bỏ phiếu cho vận động viên yêu thích của mình thông qua trang web chính thức…”

Tất cả mọi người: “…”

Vốn là còn phải sắp xếp người đi phỏng vấn top 3, nhưng không ai dám đi cả, chỉ có Thôi Giác và Tạ Như Lâm đến nghênh đón, trong tay đã có thêm một cái rọ mõm mới, nâng thầy Tay, chu sa và các vật khác, “Bạn học Châu Mộ, bạn học Du Kỳ, thật ngại quá, chúng tôi vẫn phải khôi phục lại cấm chế, xin thông cảm cho.”

Đây là chuyện đã giao ước từ lúc Du Kỳ mới nhập học, trời đất làm chứng, không thể tùy ý phá vỡ.

Du Kỳ nhìn thấy vật này, tâm tình liền hỏng bét, tuy rằng đã đeo thứ này trên mặt nhiều năm, nhưng Du Kỳ vẫn rất khó quên được khi bản thân còn bé, lúc đầu đã căm hận nó đến nhường nào, nhưng lại không thể không đeo vào.

Hắn lạnh lùng dời tầm mắt.

Khán giả nhìn thấy động tác của Thôi Giác, lúc đầu còn tưởng là định đeo cho Châu Mộ, nhưng rất nhanh liền thấy được, rõ ràng chỉ có một cái.

Hơn nữa, Châu Mộ còn cầm lấy cái rọ mõm trong tay Thôi Giác, nói: “Vậy để em hạ cấm chế này đi.”

“A, chuyện này.” Thôi Giác chần chờ, theo lý thuyết thì nên là thầy Tay đích thân hạ chú, nào có đạo lý để học sinh hạ cho học sinh chứ, tuy rằng cái rọ mõm trước là do Châu Mộ làm hỏng, Du Kỳ cũng không tỏ ra quá nguy hiểm nữa.

Châu Mộ sờ cổ Du Kì dưới thân mình, nói một cách cực kỳ đáng tin: “Thưa thầy, giờ đây Du Kỳ đã do em quản lý rồi.”

“Vậy trò làm đi”. Thôi Giác kinh ngạc một giây.

Ngón trỏ của thầy Tay trên khay hơi gập lại, bày tỏ sự không hài lòng của mình. Nhưng kỳ thật nếu Châu Mộ có thể quản lý được Du Kỳ thì còn hiệu quả hơn rọ mõm nhiều.

Châu Mộ nhảy xuống lưng Du Kỳ, cầm rọ mõm lên, chỉ thấy Du Kỳ thản nhiên tiến về trước một bước, chủ động đặt miệng mũi vào trong, cơ thể tràn đầy sức mạnh lại tùy ý để cho Châu Mộ đeo đồ vật ràng buộc bản thân lên.

Thân hình của hắn biến hóa, hóa thành hình người, cái rọ mõm kia cũng theo đó co lại thành hình dạng kích cỡ phù hợp.

Châu Mộ túm lấy dây buộc bằng da, kéo Du Kỳ cao lớn xuống.

Du Kỳ cũng thuận theo mà cúi đầu.

Giờ phút này, góc độ mà Châu Mộ bày ra giống với khi Du Kỳ cúi người nhìn cậu lúc mới vào trường, chỉ là hôm nay, chủ khách đã đảo lộn hoàn toàn…

Tay Châu Mộ dính chu sa mà Thôi Giác mang đến, vẽ phù văn như rồng bay phượng múa trên rọ mõm mới, người đứng gần nhìn qua, tuy rằng vẽ không giống cái của thầy Tay, nhưng nhìn cái khí thế thoắt cái đã vẽ ra một phù văn thành hình của cậu, xem ra uy lực nhất định cũng không kém cạnh là bao.

Trên tay Châu Mộ còn sót lại chút chu sa, cậu suy nghĩ một chút, ký tên mình lên một chỗ trống.

Du Kỳ nhận ra được cậu đang viết gì đó, nghiêng mặt qua, cọ cọ ngón tay Châu Mộ đang sắp rút ra.

Châu Mộ lấy điện thoại ra, chuyển sang camera trước, cho Du Kỳ xem, “Nè, bùa em vẽ, đẹp hơn nhiều.”

Du Kỳ thấy mình trên màn hình cúi đầu là liền sẽ kề sát vào bên má Châu Mộ, nhịn không được nở nụ cười.

“Ấy, chụp một tấm đi.” Châu Mộ định ấn nút chụp, lại cảm thấy nên chụp toàn thân, nhìn Thôi Giác đứng trước mặt mình, nhét điện thoại vào lòng bàn tay… thầy Tay đang được Thôi Giác nâng, “Thầy giúp một tay với!”

Thầy Tay: “……”

Không khách sáo tí nào thật luôn??

Châu Mộ chụp với Du Kỳ xong rồi còn kêu những người trong đội đến cùng chụp ảnh lưu niệm, lại gọi Công Tử Thông, Thiên Kỳ đến chụp thêm vài bức.

Mọi người ban đầu còn có chút câu nệ, nhưng họ thấy thật ra Châu Mộ trong trận đấu cũng coi như là có thu liễm, hiện giờ cũng chưa có nổi điên lên, liền rục rịch bắt đầu động đậy. Nói như này đi, muốn ăn thì cũng là ăn Du Kỳ và Xuân Mười Chín trước, chúng ta chỉ từng ngấp nghé bạn học Châu Mộ thôi, còn hai người kia thì là nhốt Châu Mộ trong ký túc xá đó!

Vì vậy, mọi người dần dần buông lỏng câu nệ, đi đến phía sau, thầy Tay vẫn bị buộc phải bay lên chụp ảnh, tất cả học sinh trên khán đài phía sau đều to gan thi nhau đứng lên vẫy tay về phía camera: Có cơ hội chụp ảnh với Thao Thiết, thầy Tay còn làm gậy tự sướng nữa, chụp trước rồi tính sau!

Hiện trường nhộn nhịp lạ thường, cuối cùng cũng có không khí của đại hội thể thao như những năm trước.

Sau khi tất cả hoạt động của hôm nay kết thúc, Châu Mộ trở lại 1232, cũng chính là ký túc xá của cậu và Xuân Mười Chín, thay quần áo bị bẩn vì hôm nay lăn lộn đi ăn bạn học ở bên ngoài ra.

Xuân Mười Chín tươi cười, không chờ được nữa, nói: “Vậy thì, tôi giúp ngài chuyển hành lý qua đối diện nhé.” Gã tuyệt đối không ngại phiền, chỉ cần có thể nhanh chóng thoát khỏi Châu Mộ là được. Những người khác không hiểu được chân tướng, nhưng gã thì khác, mặc dù gã vẫn thường hay dự đoán thất bại lắm.

“Anh không muốn ở cùng tôi đến vậy sao?” Châu Mộ ngồi trên bàn sách của mình, hỏi.

Lại dự đoán thất bại lần nữa! Xuân Mười Chín lúc này mới phát hiện mình có hơi vênh váo đắc ý rồi, nụ cười dần biến mất, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Nào có chứ, chỉ là tôi cảm thấy có lẽ ngài qua đối diện ở thì sẽ vui vẻ hơn thôi, bản thân tôi đương nhiên là muốn ở cùng với ngài rồi.”

“Cũng đúng, anh luôn nói là muốn ở cùng tôi mà.” Châu Mộ đời nào lại dễ dàng để cho con mồi đoán được hành động của mình chứ, vắt chéo chân, nói: “Tôi cảm thấy nơi này ở rất tốt, ở hết học kỳ này cũng không tệ.”

Xuân Mười Chín như bị sét đánh, nhưng vẫn phải gượng cười vui vẻ: “Đương nhiên là vậy rồi, tốt quá, tốt quá rồi.”

Lúc này Du Kỳ cũng đi vào, nói: “Anh giúp em chuyển về.”

Bọn họ đã chia xa mấy ngày, Du Kỳ còn chưa thích ứng được căn phòng ngủ trống rỗng. Sau chuyện ngày hôm nay, hắn càng không đợi được nữa, muốn thời thời khắc khắc đều ở cùng một chỗ với Châu Mộ, chuẩn bị lập tức chuyển đồ đạc của Châu Mộ về.

Châu Mộ: “Không cần đâu, Xuân Mười Chín nói muốn ở cùng em, em lại ở lại với anh ta vậy.”

Du Kỳ nhìn về phía Xuân Mười Chín: “Ồ?”

Xuân Mười Chín: “……”

Xuân Mười Chín cố nén nước mắt, đi giặt quần áo cho Châu Mộ.

Du Kỳ cầm tay Châu Mộ lên, ngón tay này không có một nốt chai nào, thon dài trắng mịn, trơn bóng như ngọc, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, ai cũng không thể ngờ được rằng đôi tay này lại có sức lực ngàn quân*, cũng giống như đệm thịt màu hồng mềm mại khi ở hình thú của cậu, mỗi một bước đi đều vô cùng uyển chuyển.

(*钧:quân, đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 15kg là một quân.)

Du Kỳ không nhịn được, đặt một ngón tay đến bên cạnh rọ mõm, ngoài ý muốn chính là, ngón tay lại dễ dàng xuyên qua lưới kim loại, chạm đến bên môi, khiến Du Kỳ ngẩn ra.

……Đúng rồi, cấm chế này vốn là do Châu Mộ hạ, là cậu đã động tay động chân khi vẽ phù văn.

Du Kỳ giương mắt nhìn cậu, Châu Mộ cũng đang mỉm cười tinh nghịch nhìn sang, tuy rằng Châu Mộ không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cậu lại biết cách thuần phục các loài thú khác bẩm sinh nha.

Một ngọn lửa bốc lên trong lòng Du Kỳ, ngực phập phồng kịch liệt, hắn tiến về trước, vây Châu Mộ giữa cơ thể của mình và bàn làm việc, ngửi từ đầu ngón tay màu hồng nhạt, rồi đến bàn tay, cổ tay.

Châu Mộ cảm thấy ngứa ngáy, rụt người muốn đi.

Không cho đi! Du Kỳ nắm eo kéo cậu về, đè lên bàn làm việc, lộ ra một đoạn thắt lưng, tuy rằng hôm nay đã nhấm nháp không ít, nhưng bụng cậu vẫn gầy gò bằng phẳng. Du Kỳ cúi người, từ hõm Apollo* dò đến xương sống, hướng thẳng lên trên, đến khi ngậm lấy gáy cậu, cũng có hiệu quả giống với “ăn như hổ đói”, nhưng hoàn toàn không giống với sự thèm ăn.

(*Hõm Apollo hay còn được gọi là lúm đồng tiền là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Ở nữ gọi là hõm Venus.)

Gáy là một nơi đặc biệt đối với hầu hết động vật có vú, bởi vì khi nhỏ chúng đã từng trải qua việc bị mẹ ngậm gáy đi lại, nơi này sẽ giúp chúng nó cảm thấy thư giãn. Nhưng Châu Mộ sẽ không, dù là bị cắn ở bất cứ đâu thì đều chỉ làm cho cậu gia tăng cảnh giác. Mà giờ đây, ngoại trừ cảnh giác ra, cậu còn cảm nhận được…

Tà dương màu máu của ráng chiều bên ngoài cửa sổ hắt vào, lại càng thích hợp với hung thú hơn.

Không giống với lúc trước mang theo tia lửa sát ý, những cái đụng chạm này lại rất ướt át, con thú khổng lồ đầy bất mãn và khao khát, không đầu không đuôi phủ người lên, “Khi nào em chuyển về? Ngày mai có được không?”

Châu Mộ nghe đến lỗ tai nóng ran, mềm giọng, nhưng cũng kiên định cự tuyệt lời khẩn cầu của chó lớn: “Qua một thời gian nữa, trị Xuân Mười Chín trước đã.”

Ánh mắt Du Kỳ hơi tối đi, lập tức dùng sức, nhưng không cách nào đâm thủng làn da mềm dẻo ấy, chỉ có thể khiến cậu cảm thấy tê dại một trận…

Châu Mộ xoay người ôm lấy cổ Du Kỳ, mặc cho Du Kỳ ôm cậu lên, giam vào trong ngực, lưng cậu vì sức lực của Du Kỳ mà bị ép chặt lên thành giường, khung giường kim loại không chịu nổi áp lực, phát ra tiếng cọt kẹt, khiến cho cảm xúc mãnh liệt như sóng biển giờ đây lại càng thêm rõ ràng.

“……Được rồi, nếu anh lén đến sau khi tắt đèn buổi tối, em có thể cho anh ngủ ở cuối giường.”

……

Trong phòng tắm, Xuân Mười Chín xách một thùng quần áo ướt ngồi xổm xuống, ôm đầu: Khi nào tôi mới có thể ra ngoài?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi