BÁN ĐỜI

Tôi thậm chí còn chẳng thể rơi nước mắt,tôi chỉ lầm lỳ nhìn vào Đạt,nụ cười của anh ta khiến tôi nhớ mãi,nụ cười của kẻ bệnh hoạn luôn chà đạp lên những người phụ nữ như tôi...

Thang máy đóng lại tôi người bỗng run lên,số phận của phụ nữ phải chăng để cho lũ đàn ông lắm tiền nhiều của chà đạp,nhìn ra bể bơi các cô gái đang châm gì đó cho lũ đàn ông hút,mỗi tên một cô gái ôm eo hôn hít nhau,có lẽ họ chẳng bh nghĩ đến những người vợ ở nhà đang ôm con,hoặc có những người biêt nhưng cũng chẳng thể làm gì được,tất cả chúng đều là những tên khốn nạn...

Hoàng đưa cho tôi ly rượu

Hoàng: Uống đi em đêm nay say cho sung...

Trong thang máy Thanh vân suýt xoa nói giọng lả lướt sờ tay lên xung quanh người Đạt...

Thanh vân: Em kb anh Đạt lại để ý đến em từ lúc nào nữa

Đạt nhếch mồm cười đểu,thang máy mở ra Thanh Vân lẽo đẽo chạy theo Đạt vào phòng,vừa vào đến phòng cô ta ôm chầm lấy Đạt...

Thanh Vân: Em thích anh

Đạt: Còn chưa nói chuyện quá 3 câu đã thích,hài thật

Thanh Vân: Em nghe kể về anh đã lâu nhưng chưa có cơ hội tiếp xúc

Đạt: Thế à,tiếp xúc con của chủ tịch hãng hàng không thì k tốt hơn à

Thanh Vân: Nhưng k bằng con của chủ tịch Tân An người giàu nhất Việt Nam

Đạt: Ồ ra thế,hoá ra nhà Hoàng chưa phải giàu à,tôi nhớ k lầm mẹ nó đứng thứ 3 trong số người giàu đấy

Thanh Vân: Nhưng vẫn kp là nhất

Đạt: Đàn bà đúng là lũ tham vọng( chợt nghĩ đến Tâm) còn cô ta cho mồi cũng kb ăn

Thanh vân: Anh nói gì vậy...

Đạt: Chúng ta vào cuộc nhỉ...

Đạt tụt khoá quần Thanh Vân lao vào mút ngấu nghiến như để thoả mãn cho Đạt...

Trâm bên dưới toà nhà lao tới phòng của Đạt vừa đi vừa lầm bầm

Trâm: Mình mới là vợ,chẳng có lý do gì mình lại không thể ở cạnh chồng,hôm nay nhất định phải cho con khốn ấy nếm mùi đòn...mà tại sao lễ tân còn đưa khoá của Đạt cho mình dễ dàng vậy nhỉ...

Trâm mở cửa cô ta nghe thấy tiếng Đạt cười khúc khích,trước mặt cô ta Thanh Vân đang ngồi k mảnh vải che người,rượu của Đạt đổ lên trên người cô ta,cô ta thì vẫn chăm chú mút cái của quý của Đạt...thấy Trâm Đạt cười

Đạt: Vợ yêu đến rồi à

Trâm: Anh có cần đến mức thế này không,nãy con khác giờ con khác anh muốn tôi phải làm sao

Đạt: Chúng ta đường ai nấy đi đi em ( Thanh Vân khựng lại) mút tiếp đi kp việc của em...

Trâm: Anh nghĩ anh làm thế thì tôi sẽ bỏ anh à,không bao giờ luôn,tôi muốn anh phải sống vs tôi cả đời để anh mãi mãi chỉ là kẻ đàn ông lăng nhăng phản bội vợ,tôi k bh để anh có thể đường đường chính chính trở thành kẻ k có vợ,anh vẫn mang danh là kẻ phản bội

Đạt bĩu môi rồi cười

Đạt: Tuỳ em vợ yêu ạ...

Hoàng dơ chai bia lên

Hoàng: K uống rượu thì bia

- Tôi k quen uống đồ kích thích

- Bia này kp kẻ nghèo như mấy em muốn uống là có đâu

- Chính vì nghèo nên chúng tôi k biết đến và kb thì sẽ không muốn

- Đối đáp cứng quá,cho anh hôn cái nào,xem cái vị của Đạt nó ra sao

- Tôi từng có chồng rồi còn có con nữa

- Cái gì em đùa à

- Đó là sự thật,k còn ngon lành hay trong sáng thánh thiện như mấy cô gái khác,tôi nghĩ anh nên tìm người khác...

- không,anh thích sự thẳng thắn của em ( cười như một thằng điên) hôn nhẹ lên má anh cái xem hương vị gái có chồng nó ra làm sao...hay để anh chủ động...

Hoàng đang chu mỏ thì bao thuốc lá từ đâu ném thẳng vào mặt Hoàng...

Hoàng: Đứa nào chơi ngu thế

Hoàng thấy Đạt trong chiếc áo sơ mi trang và quần bò đi chân đât,tóc rũ xuống thở hổn hển như vừa chạy...

Hoàng: Mày sao thế Đạt có vc gì à

- Tao đổi ý rồi k đổi nữa

- Uk thì k đổi là dc sao ném cả cái bao thuốc vào mặt tao,xước mặt thì sao

Đạt gương mặt lầm lỳ đưa tay về phía trước nhìn vào tôi

Đạt: Về thôi...

Thanh Vân trong căn phòng đầy rượu,người vẫn k mảnh vải nhớ lại giây phút khi vợ Đạt quay đi,Đạt vội vã đứng dậy kéo khoá quần

Đạt: Xuống lễ tân ghi số tài khoản lát tôi sẽ cho người bắn tiền cho em

Thanh Vân: Ý anh là sao,anh sao vậy

Đạt: Vậy em nghĩ anh sẽ ngủ với em à,chỉ che mắt vợ anh thôi,em về tu thêm để được ngủ với anh nhé ( cười rồi mặc áo quay đi)

Thanh vân bật cười như kẻ điên nắm chặt tay vào chiếc ghế “ Đạt anh cứ chờ đấy sẽ có ngày anh sẽ phải cầu xin để được ngủ với tôi”...

Đạt dắt tay tôi đi qua vườn hoa trong khu resort,chẳng ai nói với nhau câu nào...cơn mưa đổ xuống tôi và anh ta đứng dưới mưa,chiếc áo sơ mi trăng của anh ta ướt sũng,chiếc váy trắng của tôi cũng vậy...

Đạt: Khi tôi gặp người tôi yêu trời cũng đổ cơn mưa thế này,cô ta đến bây giờ vẫn là cô gái như mưa trong lòng tôi vậy,ướt át và rất buồn...

Tôi khựng người khi thấy Đạt đang nói về bản thân mình

Đạt: Cô ấy từng nói khi chia tay là tôi chẳng cho cô ấy được gì vì thế nên hãy quên cô ấy đi,10 năm rồi tôi vẫn chẳng thể quên...đó là cô gái trong lòng tôi cô ấy đã nói dối tôi rất nhiều chuyện,tôi muốn cô gái mà tôi nắm tay ở cơn mưa tiếp theo sẽ chẳng bao giờ nói dối tôi được không?

Tôi bất giác nhìn thẳng vào Đạt,hai chúng tôi nhìn nhau dưới cơn mưa,anh ta dương như đang nghiêm túc với tôi thì phải,tôi thấy bản thân như đang được tỏ tình

Tôi: Tôi hỏi khí không phải anh đang tỏ tình với tôi à...

Đạt bật cười lớn dưới cơn mưa...anh ta sờ tay lên má Tâm...

Đạt: Đừng như cơn mưa đến bất chợt rồi đi...tôi cần một người để lấp đi tình yêu trong lòng vì giờ tôi và người ấy không thể bên nhau...thứ tình cảm tôi còn lại tôi sẽ dành cho cô chỉ hy vọng quá khứ sẽ không lặp lại...

Đạt hôn lên môi tôi,nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng hơn mọi lần,hương thơm của cơ thể anh ta hoà lẫn vị của mưa,tôi chẳng hiểu ý của anh ta là gì,dành chút tình cảm còn lại cho tôi để quên người kia vậy là thế nào?

Trâm đứng quay lại video Đạt hôn Tâm dưới cơn mưa” giờ thì em biết em phải làm gì rồi Đạt ạ,em sẽ khiến chút tình cảm cuối cùng của anh một lần nữa bị chà đạp,bị đổ vỡ)...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi