BẦN GIA NỮ

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Chu Điền đã tỉnh.

Trương Tiểu Oản bị âm thanh nhỏ vụn đánh thức, thấy Chu Điền đang mang theo đao đi về phía bên kia núi. Nàng lập tức kinh sợ vội vàng kêu, “Chu đại thúc muốn đi đâu?”

Chu Điền thấy mình đã cẩn thận nhưng vẫn đánh thức người khác thì quay đầu lại ngượng ngùng nói, “Ta đánh thức cháu sao? Đại thúc đi vào trong núi nhìn chút.”

Vào trong núi nhìn chút sao? Trương Tiểu Oản nghẹn họng nhìn trân trối vào ông ta, Loại núi lớn này đừng nói lợn rừng chỗ nào cũng thấy, thậm chí lão hổ cũng có thể có một đám đang dạo chơi. Trương Tiểu Oản không nhịn được cười khổ. Thợ săn của thôn Lưu gia còn không dám tùy ý vào núi lớn thế mà Chu đại thúc này lại có vẻ coi việc này nhẹ nhàng. Xem ra buổi chiều hôm qua thuận lợi săn bắn khiến ông ta hôn mê luôn rồi.

Thấy Chu Điền vẫn giữ ý định đi vào núi, Trương Tiểu Oản căng da đầu hỏi: “Thúc vẫn muốn đi vào trong núi nhìn chút sao?”

“Đúng vậy,” lúc này thấy Trương A Phúc cũng đã tỉnh, giọng Chu Điền cũng lớn hơn, đĩnh đạc nói, “Cháu xem, chỉ ở rìa núi đã có nhiều thỏ và gà rừng như thế, nếu đi sâu vào hẳn còn nhiều hơn.”

“Nhưng trong núi cũng có lợn rừng to lớn và dã thú khác nữa……” Trương Tiểu Oản vội đến khóc không ra nước mắt. Nàng mất nhiều thời gian đi thăm dò nơi này chính là để đảm bảo ranh giới an toàn. Bọn họ đi kiếm ăn cũng phải còn mạng mà về chứ đâu thể táng mạng chỗ này. Chu Điền này quả thật quá đỗi ngây thơ, không thèm nghĩ ngợi gì.

“A?” Chu Điền hơi há hốc mồm, hiển nhiên là không nghĩ nhiều như thế. Ông ta tự lẩm bẩm, “Lợn rừng? Sợ là còn có lão hổ đúng không? Người của thôn Lưu gia hình như cũng nói thế, lão hổ kia 5,6 người còn không đánh chết được, mấy năm trước……”

Nói đến này, Chu Điền dừng lại, sắc mặt cũng khó coi hơn.

“Chúng ta chỉ đi ở bìa rừng thôi. Cháu thấy thỏ và gà rừng ở đây cũng đủ để chúng ta bắt rồi. Ngày hôm qua không phải chúng ta đã nhìn trúng vào chỗ sao? Hôm nay đến đó nhìn xem, khẳng định có thể bắt được không ít. Chờ sau này có nhiều người cùng đi thì Chu đại thúc muốn vào núi cũng không muộn……” Mặc kệ về sau người trong thôn sẽ làm sao, nhưng Trương Tiểu Oản lần này chết cũng không thể để Chu Điền đi vào sâu trong núi.

Nhà bọn họ mang người đi thì khỏe mạnh, nếu mang người chết về thì sau này một nhà bọn họ không cần sống ở thôn Ngô Đồng nữa.

“Được, được……” Chu Điền cũng không do dự nữa mà trả lời dứt khoát.

“Chu đại thúc, ngài ngồi đi, để cháu và phụ thân đến suối lấy nước, lại tìm chút rau dại về. Chúng ta ăn no trước rồi mới có sức mà đi.” Trương Tiểu Oản cũng vội vàng cười nói, cố gắng hòa hoãn tình hình.

“Để ta đi múc nước là được. Cháu cứ đi hái rau dại đi, để phụ thân cháu nghỉ một chút. Cũng tại ta đánh thức hai người.” Lúc này Chu Điền cũng biết mình lỗ mãng, vì thế ông ta duỗi bàn tay to vỗ đầu mình, sau đó cầm lấy bình gốm đi tới bên dòng suối nhỏ lấy nước.

“Phụ thân, nếu Chu đại thúc lén đi vào trong núi thì ngài nhớ ngăn cản.” Nhìn bóng dáng Chu Điền rời đi, Trương Tiểu Oản vẫn có chút lo lắng mà dặn dò cha mình.

“Yên tâm đi, phụ thân sẽ coi chừng.” Trương A Phúc gật đầu nói.

“Vậy để con đi hái rau dại.” Trương Tiểu Oản lúc này mới yên tâm. Nàng cũng mặc kệ lúc này trời mới tờ mờ sáng, cảnh vật cũng không rõ lắm, chỉ cẩn thận xuyên qua những chỗ có thể đi, cố gắng không để sương sớm làm ướt quần áo. Nàng hái chút rau dại trở về làm bữa ăn.

Những loại rau nàng không quen thuộc, cũng không biết tên nàng đều không dám hái, cho dù chúng có non thế nào. Nàng sợ có độc.

*********

Cũng may Trương Tiểu Oản đã dặn Trương A Phúc nên có vài lần Chu Điền mải mê bắt thỏ, thiếu chút nữa là theo con thỏ đi vào núi sâu. May có Trương A Phúc kịp thời ngăn lại, nếu không núi lớn thế này nếu người bị lạc bên trong hoặc xảy ra việc gì thì Trương Tiểu Oản cũng không biết phải tìm người thế nào.

Kỳ thật dọc theo bìa rừng, chỉ vẻn vẹn vài dặm cũng có đủ thỏ và gà rừng cho bọn họ bắt. Sức chiến đấu của hai cha con bọn họ kém Chu Điền không ít thế nhưng trong một ngày bọn họ cũng bắt được bảy con thỏ và mười con gà rừng. Còn Chu đại thúc thì bắt được hơn 20 con thỏ, hơn mười con gà rừng. Có điều người thành thật cũng có lúc tham lam. Đã bắt được nhiều thế, hơn nữa trời cũng sắp tối mà Chu đại thúc vẫn chưa có ý định về chỗ nghỉ chân.

Trương Tiểu Oản chỉ có thể tiếp tục căng da đầu hỏi Chu Điền, “Đại thúc, nếu không lần sau mang thêm đồ để đựng nhé?”

Chu Điền lúc này mới nhẩm tính số con mồi mình bắt được, sau đó vẫn cố bắt thêm một con thỏ mới không cam lòng nói, “Đại thẩm của cháu cũng không biết đường lấy cái sọt lớn nhất trong nhà cho ta. Sức ta lớn, cho dù nặng hơn ta cũng cõng được.”

Đây đúng là lòng tham không đáy. Trương Tiểu Oản dở khóc dở cười, nhưng không dám nói thêm cái gì. Lời của người lớn không phải trẻ con có thể tùy tiện xen vào.

Để thỏa mãn tham vọng muốn mang hết những thứ có thể bắt được về của Chu Điền, Trương Tiểu Oản không thể không bện thêm mất sợi dây cỏ thật chắc để Chu Điền đem gà rằng trói lại treo bên người. Vì việc này mà Chu Điền cực kỳ vui mừng, liên tục khích lệ Trương Tiểu Oản có năng lực. Thậm chí tối hôm đó ông ta còn cống hiến một con gà mình bắt được để làm thịt cho ba người ăn tối.

Gà rừng lúc này đúng thời điểm béo nhất. Đầu tiên Trương Tiểu Oản dùng nước sôi để nhúng gà cho sạch máu loãng sau đó dùng lửa lớn nấu chín, sau đó lại dùng lửa nhỏ hầm nửa canh giờ, lại cho thêm chút muối. Lúc này mùi vị thơm đến mức người ta muốn ăn cả bát.

Đêm nay ba người ăn một bữa cực tốt. Ăn hết gà rồi, hai thôn dân của thôn Ngô Đồng còn không ngần ngại vươn lưỡi liếm liếm cái bát gỗ. Điều này khiến Trương Tiểu Oản còn đang cười nhạo bản thân ăn như kẻ chết đói phải trừng mắt nhìn bọn họ.

Do dự một hồi lâu, nàng vẫn không có dũng khí học bọn họ mà liếm cái bát sạch sẽ. Nàng cố gắng tự bảo vệ chút rụt rè còn sót lại của người hiện đại.

Tuy thế nhưng Chu Điền vẫn dùng nước sôi tráng cái bình, sau đó phân cho mỗi người một bát nước gà pha nước sôi để uống. Sau khi uống xong, khuôn mặt vị tráng hán kia cảm thấy vô cùng mỹ mãn, dưới ánh lửa chiếu rọi Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì không nhịn được bật cười.

Trương A Phúc cũng học Chu Điền, uống hết bát nước sau đó híp mắt tận hưởng cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Trương Tiểu Oản đã ăn no, vốn muốn nhường bát canh gà cho cha mình nhưng nhìn thấy hai khuôn mặt thỏa mãn vô cùng kia thì nàng cũng nhập gia tùy tục uống hết.

Cũng có thể do tác động tâm lý, Trương Tiểu Oản uống bát nước nóng vào thì thấy cả người cực kỳ thoải mái, mắt không nhịn được cũng con lên. Cảm giác no nê ấm áp này khiến nàng cũng thỏa mãn không chịu được.

Lúc này, biểu tình trên mặt ba người đều giống nhau. Hóa ra thỏa mãn chỉ đơn giản như thế, sau một ngày vất vả, chỉ cần được ăn một bữa no, uống một chén nước ấm là mọi vất vả đã tan biến. Thậm chí trong nháy mắt này con người còn cảm ơn cuộc sống cho dù nó từng khiến người ta cảm thấy khốn khổ và tuyệt vọng.

*********

Vì lúc này thời tiết đã dần ấm áp, Trương Tiểu Oản không dám giết thỏ và gà như lần trước. Mặc dù làm thế có thể tiết kiệm không gian nhưng thịt để lâu sẽ có mùi, bán không được giá.

Vì thế hai cái sọt của cha con nàng cũng không đựng đủ số động vật sống này. Hôm qua Trương Tiểu Oản còn cười nhạo Chu Điền ở trong lòng là người thành thật cũng có lúc tham làm, nhưng hôm nay nàng cũng bất chấp mà làm tạm mấy sợi dây cỏ để buộc chân gà rừng. Cha con nàng mỗi người cũng đeo một chuỗi bên người.

Cha con họ có bao nhiêu đồ đều cõng trên lưng, mà Chu Điền thì lợi hại hơn. Trên lưng ông ta cõng hai dây gà rừng, cũng phải đến hai mươi con. Đống gà ấy hiện tại bị đánh hôn mê, khi tụi nó tỉnh lại thì giãy dụa không ngừng, phân ỉa lung tung, hương vị thật sự khiến người ta tuyệt vọng. Sau một ngày đường, trên người Chu Điền đã không còn một chỗ sạch sẽ, nhưng dù thế sắc mặt ông ta vẫn rất tốt. Điều này khiến Trương Tiểu Oản cũng bị sự lạc quan của ông ảnh hưởng, tuy trên người vừa bẩn vừa dơ nhưng nàng cũng cố tình không để ý. Nàng ném quan niệm cố gắng giữ gìn vệ sinh sạch sẽ và ngăn nắp của kiếp trước ra sau đầu.

Đã thành con nhà nghèo rồi thì chẳng cần quan tâm đến kiếp trước làm gì —— Trương Tiểu Oản không ngừng cắn răng nói với bản thân mình như thế nhưng nàng vẫn không thể ngó lơ đám phân gà trên người mình cũng không thể giống như Chu Điền và cha nàng. Trên mặt bọn họ là sự phấn chấn vì tìm được đồ ăn.

Trương Tiểu Oản thậm chí còn nghĩ có khả năng hiện giờ bọn họ không còn tâm trí để ý đến những hương vị này. Trong đầu bọn họ chỉ có đống đồ ăn trên lưng, bộ dạng người nhà được no đủ, rồi tiền đồng kiếm được có thể giúp trong nhà mua sắm những thứ trước kia không có. Chỉ có một người ở hiện đại xuyên qua như nàng mới bị cái mùi hôi thối này hun cho cả người bất an.

Chờ đến buổi tối hôm đó Trương Tiểu Oản dù để ý mấy thì cả người cũng vẫn ô uế bẩn thỉu. Nàng cũng chỉ đành trợn trắng mắt, cố ngủ vùi trong cái mùi thối không thể tả đó.

Nàng cho rằng mình sẽ bị mùi thối kia hun cho ngủ không nổi thế nhưng sự thật chứng minh khi đã mệt nhọc đến cực hạn thì chẳng có ai là không ngủ được hết. Trương Tiểu Oản vừa nằm xuống không lâu đã ngủ, kể cả Trương A Phúc nửa đêm tỉnh lại thêm củi vào đống lửa bên người nàng thì nàng cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi