BẦN GIA NỮ

Trương Tiểu Oản mua năm thang thuốc, thêm cả dược liệu trị ho khan nên tổng cộng tốn mười một đồng tiền.

Mua thuốc xong nàng lại đến đập cửa nhà phụ nhân kia. Bà ta thấy nàng lại tới, tay còn cầm thuốc thì liên tục lắc đầu, nhưng ho đến không nói được một lời.

“Chưởng quầy của hiệu thuốc nói chỉ cần uống năm thang thuốc này là khỏi, ngài nhớ uống đúng hạn.” Trương Tiểu Oản cúi đầu để thuốc trên đất sau đó không đợi bà ấy nói gì chỉ quay đầu đi luôn.

Phụ nhân kia ở phía sau vừa ho vừa gọi nàng nhưng nàng cũng không quay đầu lại. Nàng không thể quay lại.

Trong nàng có khổ, phụ nhân kia cũng thế. Người mệnh khổ ngoại trừ cố gắng từ chối ý tốt mà khó khăn lắm người khác mới bỏ ra được thì còn có thể nói lời tốt đẹp gì?

Như vậy thì thà không nghe còn hơn, hai bên cứ thế đi tiếp.

**************

Trương Tiểu Oản không đi mua sữa dê mà trở về khách điếm của Lý chưởng quầy.

Vào khách điếm nàng chào hỏi Lý chưởng quầy rồi nói mình muốn đến hậu viện tìm lão bản nương nói chuyện.

Lý chưởng quầy lắc đầu, lại gật gật đầu.

Trương Tiểu Oản lại cười với ông, nói cảm ơn rồi mới đi ra sau. Lúc này Lý chưởng quầy lại lắc lắc đầu, nhưng trên mặt lại mang ý cười. Bất luận là ai thấy một tiểu cô nương yêu cười lại hiểu chuyện như thế cũng sẽ thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Trương Tiểu Oản vào hậu viện thì lão bản nương không có đó chỉ có nữ đầu bếp đang bổ củi. Trương Tiểu Oản đưa ra một miếng thịt hơn hai cân, nhỏ giọng nói với đầu bếp, “Ngài tìm thứ gì đó bao lại mang về cho đệ đệ, muội muội ăn.”

Đầu bếp nữ có hai đứa con một trai một gái, nhỏ hơn Trương Tiểu Oản một tuổi và ba tuổi. Bà ta nghe thấy lời này thì lập tức buông rìu, nhìn miếng thịt hồi lâu không nói gì.

“Ngài cầm đi.” Trương Tiểu Oản nhét thịt vào tay bà, sau đó lại xoay người cầm cái sọt nhẹ giọng nói, “Lần này cháu bán thịt còn thừa, ngài cầm một miếng cũng không sao. Cháu vào bếp làm ít đồ ăn cho chưởng quầy sau đó nhờ ngài đưa cho ông bà chủ.”

Nói xong nàng đi vào bếp, cầm một miếng thịt to tính làm thịt rang dễ ăn.

Chưởng quầy và lão bản nương ngày thường cũng không phải ăn quá tốt. Bọn họ chỉ có một đứa con đang ở trong huyện đọc sách. Tiên sinh kia là người có tiếng, tiền học mỗi tháng đến 5,6 lượng bạc, đó là còn chưa kể tiền giấy, bút và tiền ăn của đứa nhỏ.

Ở trấn Cam Thiện cũng chỉ có ba hộ cho con đi học ở trên huyện. Trong đó nhà Lý chưởng quầy cũng được coi là có người đọc sách, lại có một cái khách điếm, có thể coi là nửa nhà giàu. Nhưng nhiều lần Trương Tiểu Oản đến, gặp bọn họ ăn cơm, đa phần đều là cơm thừa canh cặn, đồ mới mẻ không nhiều. Đó chẳng qua là bọn họ bớt chút của khách để lại cho mình ăn.

Lần này Trương Tiểu Oản cắt chừng ba cân thịt, đầu tiên nấu chín sau đó lại cầm ớt cay xào lại lần nữa. Một nồi thịt đó đủ để xúc được hai đĩa đầy.

Lúc nàng đang xào đồ ăn thì lão bản nương đến thấy nàng làm thịt thì kinh ngạc hét lên, “Đây là sao thế?”

Bà nói xong thì lập tức thò đầu vào nhìn cái nồi toàn thịt kia.

Đầu bếp nữ đứng bên cạnh nuốt nước miếng nói, “Tiểu oản hiếu kính ông bà chủ, muốn cảm ơn hai người nên tự dùng thịt của mình săn được xào cho ông bà chủ ăn. Ta thấy nàng xào cũng khá tốt.”

Lão bản nương vừa nghe xong thì miệng há to, ngay sau đó vỗ đùi đau lòng nói, “Chỗ này cũng được mấy chục đồng, sao có thể xào cho chúng ta ăn chứ.”

Trương Tiểu Oản không nói gì, chờ thịt xào xong nàng mới nhắc nồi lên, đổ ra hai bát đầy rồi nhỏ giọng nói chuyện với lão bản nương trở về đột ngột, “Chưởng quầy và ngài cũng ăn nhiều một chút, có thể đỡ chút tiền mua đồ ăn. Gần đây trời nóng, cháu không biết làm món nào ngon hơn. Cái này ngài ăn không hết thì có thể thả xuống giếng, sẽ ăn được hai ngày.”

“Thế này làm sao được?” Lão bản nương không chịu.

Trương Tiểu Oản cười cười, cầm lấy sọt của mình, mở lá cây ra nói, “Chỗ này cháu còn cái đầu heo, và vài cân thịt cũng đủ cho nhà cháu ăn rồi. Chưởng quầy mua của cháu hai mươi cân thịt lại cho cháu 100 đồng. Cháu vốn muốn trả ngài 80 đồng kia nhưng ngài ấy nói còn chưa đến hạn. Ngài cho cháu nợ thêm mấy ngày cháu sẽ trả tiền cho ngài.”

Nàng vừa nói như thế thì lão bản nương đã đau lòng không được, liên tục nói, “Cháu cứ từ từ, đợi dư dả rồi trả lại cũng được. Đừng nói vài ngày, ta có thế cho cháu mượn dài ngày cũng được.”

Trương Tiểu Oản lắc đầu, không cảm thấy lời này của bà là đúng, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn lão bản nương.

Lão bản nương vừa thấy thì biết nàng có chuyện muốn nói nên vội hỏi, “Có việc gì sao?”

Trương Tiểu Oản ngượng ngùng mà cười, “Ngài biết nhà cháu có một đứa nhỏ mới sinh, mẫu thân cháu lại không có đủ tiền. Muội muội cháu rất gầy, cháu đang muốn mua chút sữa dê cho nàng uống……”

“Cháu muốn mua sữa dê sao?” Lão bản nương tức khắc phản ứng lại, vội sửa sang lại quần áo nói, “Ta sẽ mang cháu đi, người nọ ta quen, ta dẫn cháu đi thì sẽ tiện hơn……”

“Vậy tốt quá, Lý đại nương, liền làm phiền ngài dẫn cháu đến đó.” Trương Tiểu Oản không nhịn được cảm ơn bà ta. Nàng cũng chính là có ý này, có người quen đưa tới thì so với một mình nàng đi tới gõ cửa nhà người ta tốt hơn rất nhiều.

Lão bản nương lại không coi chuyện này có gì to tát, bà chỉ nhìn hai chén thịt kia, mặt đau lòng cũng thèm nhỏ dãi.

Suy nghĩ một lúc sau bà lấy một cái bát nhỏ, cẩn thận gắp mười miếng thịt, sau đó đếm lại một lần rồi lấy thêm một cái bánh nói với nữ đầu bếp, “Đại muội tử, ngươi gọi tiểu nhị ca mang lên cho chưởng quầy. Nói thịt này là Tiểu Oản hiếu kính ông ấy, trong bếp còn nhiều nên bảo ông ấy cứ yên tâm ăn.”

Nói xong bà xoa xoa tay rồi nuốt nước miếng nói với Trương Tiểu Oản, “Chúng ta đi đến nhà kia thôi.”

Đi được vài bước bà mới giật mình hỏi: “Cháu đã ăn gì chưa?”

Trương Tiểu Oản vội vàng cười nói, “Cháu mới vừa ăn, đủ bốn cái bánh nướng áp chảo lớn, ăn đến no căng rồi ạ.”

Lão bản nương nghe thấy thì vui mừng cừoi, “No thì tốt, cháu làm việc nhiều như thế, nếu không ăn no thì sẽ không có sức.”

**************

Có lão bản nương hỗ trợ nên chủ nhà kia cũng vui vẻ bán cho nàng một đồng ba chén sữa lớn. Trương Tiểu Oản thật sự không nghĩ đến sẽ được nhiều thế. Chủ nhà thấy nàng không mang đồ để đựng còn cầm ống trúc đến cho nàng mang về.

Trương Tiểu Oản cầm một chén lớn sau đó vội chào lão bản nương và nhà kia rồi nhanh chân về nhà. Trời nóng thế này nàng phải nhanh không thì sữa sẽ hỏng mất.

Về đến nhà rồi nàng cũng không nói gì với Trương A Phúc đang đứng đợi ngoài cửa mà trực tiếp lấy ống trúc ra đưa cho Lưu Tam Nương để đút cho Trương Tiểu Muội ăn.

Vừa thấy sữa dê Lưu Tam Nương cũng lập tức vội vàng, căn bản không có thời giờ thắc mắc với Trương Tiểu Oản. Bà lay tỉnh Trương Tiểu Muội đang ngủ để nàng dậy uống sữa.

Sữa dê tanh nên Trương Tiểu Oản sợ Tiểu Muội sẽ không thích ăn. Nhưng Trương Tiểu Muội bị lay tỉnh đang khóc nháo không ngừng được uống mấy thìa sữa thì bất chấp cả khóc chỉ lo ăn ngấu nghiến.

Nhìn bộ dáng đứa nhỏ chật vật uống sữa, Lưu Tam Nương nhịn không được rơi nước mắt. Trương Tiểu Oản liếc bà một cái sau đó cũng nhẹ thở phào một hơi.

Có thể ăn thì tốt, có thể ăn là phúc. Đứa nhỏ sẽ sống được thôi.

Coi như Trương Tiểu Oản cũng trút được một gánh nặng. Nàng mang não heo đến bếp muốn nấu một bữa ngon cho cả nhà thì đúng lúc này Trương Đại Nương đến.

Bà ta vừa vào đã đi thẳng vào bếp. Không biết ai nói mà bà ta biết xông đến, vừa vào bếp đã nhào tới trước mặt Trương Tiểu Oản. Bà ta lớn tiếng nói, “Ông nội ngươi bị bệnh, thân thể không tốt cần phải ăn đồ bổ. Nghe nói nhà các ngươi có món ngon nên ta tới lấy một ít……”

Nói xong bà ta duỗi tay lên bếp, muốn bưng cả cái nồi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi