BẠN HỌC, ĂN BÁNH NẾP KHÔNG?

Lục Ngô yếu ớt ngồi trong phòng truyền dịch, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nước thuốc chậm rãi nhỏ giọt trên đầu. Trong xoang mũi tràn ngập mùi nước khử trùng, xông lên khiến cô ngột ngạt.

Do nước thuốc nên trong miệng hơi có vị đắng, cô nuốt mấy ngụm nước miếng, nhưng vị đắng chỉ tăng chứ không giảm.

Khó chịu thở hắt ra, Lục Ngô ngửa đầu ra sau, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm mắt lại.

Bà nội ra ngoài gọi điện thoại, khi trở lại tiện thể mua bình nước khoáng.

Bàn tay thô ráp của bà cụ sờ lên trán cô, hàng lông mày hơi nhíu lại của Lục Ngô bất giác giãn ra. Dù biết là bà nội, nhưng mí mắt đã mỏi đến nỗi không mở ra được.

Sau khi cô gọi điện thoại xong, bà nội đến nhà cô rất nhanh. Các ông bà đều có chìa khoá nên trực tiếp mở cửa đi vào.

Nhìn thấy cháu gái sốt cao ốm yếu nằm ở trên giường, nhớ đến lúc vào nhà cửa bị khóa trái, bà nội nổi giận, không nói hai lời đã vội vàng đưa cô đến bệnh viện khám bệnh, sau đó gọi điện cho con trai mắng một trận xối xả.

“Hai đứa làm bố mẹ kiểu gì vậy? Con gái mình sốt cao không ai chăm sóc, còn nhốt nó trong nhà?”

“Mẹ nói cho con biết, nếu Cây Nhỏ không gọi điện thoại cho mẹ, đến lúc hai đứa về nhà con gái mà xảy ra chuyện gì thì cứ khóc đi!”

Bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng khóc của cháu gái, cơn tức của bà nội bốc lên: “Mẹ mặc kệ giữa hai đứa và con cái xảy ra chuyện gì, trước khi Cây Nhỏ khỏi bệnh, nó sẽ ở với mẹ!”

Không đợi Lục Thành phản ứng, bà cụ dứt khoát cúp điện thoại.

Tất nhiên Lục Ngô không biết những chuyện này.

Tay bà nội vỗ về từng cái như đang vuốt mái tóc hơi lộn xộn của cô: “Cây Nhỏ, khoảng thời gian này đến nhà bà ngoại ở nhé.”

Lục Ngô mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.

Ánh mắt cô bất an chớp chớp hai cái: “Nhưng mà,bố mẹ…”

“Cháu đừng quan tâm, nghe bà.” Nhắc đến việc này, trên mặt bà nội lại hiện lên vẻ tức giận: “Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện học tập hay bố mẹ cứ vứt hết sang một bên, có chuyện gì bà nội sẽ gánh vác giúp con.”

“Bà nội…” Hốc mắt Lục Ngô lại đỏ lên, dùng sức hít mũi, nén nước mắt trở lại.

“Hồi nhỏ ở với ông bà nội cháu đâu có như thế này.” Bà nội vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, xúc động nói: “Lúc ấy tính cách của cháu rất hoạt bát, cũng coi như một tiểu yêu tinh phá phách. Từ sau khi bố mẹ đón cháu về, không biết sao lại nuôi thành vẻ hướng nội thế này rồi, giống như ai cũng có thể bắt nạt cháu vậy.”

“Haiz…”

Lục Ngô không lên tiếng.

Cô nhớ mang máng một chuyện hồi còn bé nhưng rất mơ hồ, rốt cuộc mình là người như thế nào cũng không dám kết luận.

Hoạt bát… Cô thật sự không dám nghĩ đến.

Vân vê góc áo, Lục Ngô mở miệng thăm dò: “Bà nội… Cháu có thể mượn điện thoại của bà để gọi hay không?”

Bà ngoại không hỏi nhiều, đưa di động cho cô.

Lục Ngô nhận lấy, lại chậm chạp không cử động, bà ngoại nhìn dáng vẻ do dự của cô, hiểu ra mà nói rằng: “Bí mật nhỏ không thể cho bà nội biết sao?”

“Cũng không phải ạ…” Lục Ngô lắc đầu, vừa nhớ lại vừa gọi cho Dương Tuyết.

Cô giải thích hết với Dương Tuyết tình huống của mình, ngại bà ngoại còn đang ở bên cạnh, cô không dám nói quá rõ, chỉ truyền đạt những thông tin cần thiết. Từ cuộc gọi tối qua của Dương Tuyết, Lục Ngô nghĩ rằng nói với cô ấy chắc hẳn sẽ có ích.

Hơn nữa Dương Tuyết thông minh như thế, nói không chừng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra…

Thật ra trong đầu Lục Ngô không có cơ sở gì, toàn là đoán mò cả.

Bà nội ở bên cạnh, cô không thể lộ liễu gọi điện thoại cho Tiêu Lăng được, chỉ có thể cầu nguyện sau khi Dương Tuyết biết có thể giúp cô làm chút gì đó.

**

Truyền nước xong đã là giữa trưa, trong lúc đó Lục Ngô ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tinh thần tốt hơn một chút, cơn sốt cũng hạ không ít, mũi và họng vẫn ngột ngạt rất khó chịu.

Hai bà cháu ăn cháo loãng ở ngoài, sau đó bà nội cùng cô về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay.

Lục Ngô gần như nhắm mắt lại cầm đại vài bộ quần áo, mặc dù đang ở nhà mình nhưng cô sợ bố mẹ đột nhiên trở về, dù có bà nội ở đây nhưng cô vẫn lo lắng.

Ban đầu cô còn định lén mang theo vở bài tập, không biết sao lại bị hỏa nhãn kim tinh của bà nội phát hiện: “Không nhớ bà nói gì à? Đến nhà bà cứ thư giãn nghỉ ngơi, không chăm sóc cơ thể cho tốt thì lấy đâu ra tinh thần và sức lực dồi dào để học tập chứ, không được mang theo.”

Nói xong liền rút vở bài tập mà cô lén bọc trong quần áo ra.

Lục Ngô: “…”

Với bệnh nhân mà nói, hành trình hơn nửa ngày này quả thật có thể dùng từ “bôn ba” để hình dung. Đến nhà bà nội, Lục Ngô tắm rửa rồi lại nằm lên giường.

Giấc ngủ này thực sự thoải mái hơn rất nhiều, lúc tỉnh lại, căn phòng đã bị màn đêm bao phủ, ngọn đèn ngủ nhỏ lóe sáng trên đầu giường tỏa ra ánh sáng le lói.

Cô rút hai tờ khăn giấy lau mũi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này mới ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng.

Trong phòng khách bà nội và bà ngoại đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, ông nội đang xào rau ở phòng bếp. Lục Ngô hít hít cái mũi, tiếc nuối phát hiện ra rằng mình không ngửi thấy mùi gì.

Bà ngoại vẫy tay với cô: “Cây Nhỏ, lại đây, bà ngoại xem còn sốt không?”

Lục Ngô đi tới rồi ngồi xuống, sợ lây bệnh cảm cúm cho hai bà nên không dám sát lại gần quá.

Bà ngoại cẩn thận đưa tay chạm chạm trán cô và trán mình, vẻ mặt thả lỏng: “Cũng không khác lắm, có lẽ vẫn còn hơi sốt.”

“Bà ngoại, cháu đỡ hơn nhiều rồi.” Lục Ngô nói.

Hai bà cụ liếc nhau một cái, bà ngoại kéo tay cô qua, vỗ vỗ rồi ôn hòa nói: “Cây Nhỏ, có thể nói cho ông bà biết chuyện gì xảy ra không?”

Lục Ngô sững sờ, nhìn bà nội, bà nội cũng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng khích lệ.

Cô hơi mất tự nhiên xê dịch mông, ấp úng muốn nói nhưng lại không dám.

Hai bà cụ cũng không giục cô, lẳng lặng chờ cô lên tiếng, cho đến khi trong phòng bếp ông nội hô to một câu: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”

Lục Ngô giật mình, ngược lại càng quyết tâm hơn.

Cô thấp thỏm nắm tay bà ngoại, nhiệt độ hai má tăng lên rất nhanh, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

“Bà nội, bà ngoại, con đang yêu.”

Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hai bà cụ, hơi cúi đầu, thấy chết không sờn mà nói.

Bà nội và bà ngoại bị câu nói bất ngờ của cô làm cho kinh ngạc, cả hai đều sửng sốt một hồi, sau đó hai người lại nhìn nhau.

Bà ngoại: “Bà thông gia, chuyện này…”

Bà nội: “…”

Ông nội bưng đồ ăn vừa ngâm nga hát vừa đi ra: “Mọi người còn ngồi làm gì, tới ăn cơm nào.” Sau đó lại ngâm nga hát quay đi.

Bà ngoại như đang hãnh diện: “Bà nói rồi, Cây Nhỏ nhà mình sao lại không có đứa con trai nào thích chứ.”

Bà nội gật đầu: “Hơn nữa thành tích của Cây Nhỏ nhà ta còn tốt hơn con gái lão Dương biết bao nhiêu lần.”

Lục Ngô ngây người.

Sao kết quả lại khác với dự đoán của cô thế này…

Có phải trọng điểm của bà nội và bà ngoại không đúng lắm hay không?

Lục Ngô dè dặt nói: “Bà nội, bà ngoại, hai bà… hai bà không tức giận ạ?”

“Giận?” Bà ngoại cười: “Tức giận gì chứ? Bọn trẻ các cháu bây giờ yêu đương chẳng phải rất phổ biến ư? Hơn nữa cháu lại không học cái xấu, thằng bé kia chắc hẳn cũng không kém chỗ nào.”

Bà nội cũng nói: “Chúng ta ăn muối còn nhiều hơn so với cháu ăn cơm, cũng nhiều tuổi rồi, còn điều gì chưa thấy đâu?”

Bà ngoại: “Giận thì không giận, nhưng lát nữa cháu phải nói thật rõ chuyện này cho chúng ta, biết chưa? Ăn cơm trước đã.”

Lục Ngô ngơ ngác gật đầu.

Ăn cơm tối xong, Lục Ngô ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, thành thật nói ra toàn bộ chuyện giữa mình và Tiêu Lăng—— Đương nhiên đã lược bớt một vài chi tiết khiến người ta ngượng ngùng.

Cũng lén lút nói không ít lời hay cho Tiêu Lăng.

Nét mặt của bà nội và bà ngoại khiến Lục Ngô tưởng mình đang kể câu chuyện thú vị nào đó…

Ngay cả ông nội cũng thỉnh thoảng bưng chén nước giả bộ đi ngang qua, dừng lại, ghé tai nghe ngóng.

Lục Ngô cảm thấy rất… kỳ diệu.

Nghe xong lời tự thuật của Lục Ngô, bà nội đưa điện thoại di động của mình cho cô.

Lục Ngô không hiểu.

Bà nội cười tít mắt: “Xem ra là một đứa trẻ tốt, cháu mau gọi điện nói cho người ta một chút, đừng để nó lo lắng.”

Cô khó tin nhận lấy, trong lòng đã sớm thuộc số của Tiêu Lăng, cô bèn gọi qua, điện thoại nhanh chóng được kết nối. Nhìn ba ông bà không hẹn mà hai mắt cùng sáng lên, cô chợt cảm thấy không nói nên lời.

Sao cô lại cảm thấy mình đang bị hóng hớt…

Giọng nói của Tiêu Lăng có phần không chắc chắn: “… Lục Ngô?”

Lục Ngô sửng sốt: “ À, sao cậu biết là tớ?”

Trong lòng cô hơi ngứa ngáy, chỉ một ngày không nghe thấy giọng nói của cậu mà đã có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Bà nội ở bên cạnh nói thầm với cô: “Loa ngoài.”

Lục Ngô: “…”

Cuối cùng cô cũng hiểu, ông nội bà nội, bà ngoại, ông bà thật sự chỉ đơn thuần muốn hóng thôi chứ gì…

Cô bất chấp mà mở loa ngoài.

Dường như Tiêu Lăng đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói vô cùng thanh nhuận, mang theo vẻ trầm thấp: “Dương Tuyết đã nói cho tớ biết chuyện hôm nay cậu nói với cậu ấy, để phòng nhỡ có chuyện gì, tớ sẽ lưu lại số này.”

Cậu dừng một chút: “Cậu đã đỡ hơn chưa? Còn sốt không? Đã uống thuốc chưa?”

Ba ông bà nở nụ cười ôn hòa.

Lục Ngô bị hành quyết công khai bỗng đỏ bừng mặt, hơi nói lắp: “Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi, cậu không cần lo lắng đâu.”

Cậu yên lặng một giây, bỗng thở dài đầy mệt mỏi, thì thầm: “Sao có thể không lo lắng được…”

“Xin lỗi cậu.” Cậu thấp giọng nhận lỗi: “Hôm đó là do tớ quá liều lĩnh.”

“Tiêu Lăng…”

“Cậu với chú và cô… vẫn ổn chứ?” Lời hỏi thăm của cậu có phần ngập ngừng: “Xin lỗi, Dương Tuyết có kể sơ sơ một chút với tớ, tớ… rất lo lắng cho cậu.”

Trong lòng Lục Ngô tràn đầy căng căng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có sức mạnh chống đỡ: “Tớ không sao, tuy là… ừm, không được vui cho lắm, nhưng không quan trọng, tớ có thể giải quyết được.”

Cậu khẽ cười: “Ừ, tớ tin cậu.”

“À, Tiêu Lăng…”

“Hả?”

“Là, là, tớ muốn nói…” Lục Ngô sắp bị ánh mắt của ba ông bà đốt thủng: “Tớ tớ tớ, tớ đang ở nhà bà nội.”

“…?”

“Chuyện đó, ông nội của tớ, còn có bà nội bà ngoại đang ở ngay bên cạnh…” Giọng nói của cô càng dần càng nhỏ.

Hô hấp của Tiêu Lăng đột nhiên nhẹ hơn, trầm mặc ba đến năm giây.

“… Cho nên, vừa rồi?” Cậu không nói thêm gì nữa.

Lục Ngô hơi đau lòng cho cậu: “Ừm… Đúng là, như cậu nghĩ.”

Tiêu Lăng: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi