BÀN LONG

Lưng đeo Hắc Ngọc trọng kiếm, Lâm Lôi lao rất nhanh trên đường. Nhìn bên ngoài Hắc Ngọc trọng kiếm người ta căn bản không thể tưởng tượng được sức nặng chân chính của nó, chính vì thế chẳng có ai ở chung quanh chú ý đến Lâm Lôi.
"Khắc Lai Đức cuối cùng cũng tới. Ta đợi đã lâu rồi!" Lâm Lôi cố nén kích động trong lòng. "Bình tĩnh. Lúc này đây cho dù thế nào cũng không thể phạm sai lầm nữa."
Lần trước đã mười phần chắc chín rồi, ai ngờ cuối cùng gã có ma pháp cuộn trục cấp Thánh vực Vận mệnh thủ hộ, khiến cho Lâm Lôi thất bại trong gang tấc. Lúc này, Lâm Lôi không muốn sẽ tái phạm sai lầm.
"Lâm Lôi!" Thanh âm khàn khan của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên. "Nhớ kỹ là ngươi từng cùng đám người Sa Khắc ở cùng một chỗ. Khắc Lai Đức trở về, Sa Khắc đó nói không chừng sẽ bẩm báo lại cho gã đấy."
"Ta hiểu rồi."
Điểm này Lâm Lôi đã sớm nghĩ tới, nhưng muốn tìm được chỗ Khắc Lai Đức hiện thân, hắn không thể không ở cùng đám Sa Khắc sau khi đến Hách Tư thành. Hắn càng không thể giết chết Sa Khắc bởi vì một khi giết chết đám người Sa Khắc thì Khắc Lai Đức có lẽ sẽ không xuất hiện.
"Ta không thể không làm như vậy. Có điều Khắc Lai Đức cho dù biết rõ ta từng cùng đám Sa Khắc một chỗ hắn cũng chẳng có biện pháp gì, bởi vì ... bây giờ ta có thể theo sát hành tung của hắn. Hắn không thể trốn được." Lâm Lôi lúc này tin tưởng mười phần, vì hắn còn có linh hồn liên lạc với Bối Bối, kẻ đang ở đó giám sát đám người Khắc Lai Đức.
Nói xong, Lâm Lôi đã đi tới Khắc Viêm Nhai.
Để đề phòng bị người của Khắc Lai Đức trông thấy, Lâm Lôi đi quanh co trong hẻm nhỏ qua một số phủ đệ và tiểu viện ở gần đó, cuối cùng thông qua cửa sau tiến vào tòa đình viện đã mua trước đó.
Một đạo hắc sắc tàn ảnh rồi đột nhiên xuyên qua khoảng cách hơn mười thước lao vào ngực Lâm Lôi.
"Bối Bối." Lâm Lôi cười nhìn tiểu Ảnh Thử trong lòng ngực.
Bối Bối con mắt tỏa sáng đắc ý, dùng linh hồn trao đổi nói: "Lão Đại, Ta mới thấy Khắc Lai Đức trở lại. Có điều, ta chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Khắc Lai Đức khi hắn vào trong phủ đệ đó. Lão Đại, người thuê hai gã thủ hạ đó vô dụng quá, không phát ra được Khắc Lai Đức."
"Sao?"
Lâm Lôi có phần nghi hoặc. Hắn ra lệnh hai người đó ban ngày vẫn phải đi trông coi. Theo đạo lý, chỉ cần Khắc Lai Đức hiện thân, hai người khẳng định sẽ phát hiện ra Khắc Lai Đức.
"Đại nhân, đại nhân."
Lão Nhị trong hai người đó chạy tới, cung kính nói. "Đại nhân, chúng tôi vừa mới phát hiện một đám người tiến vào trong tòa phủ đệ đó."
"Một đám người? Có người bị cụt tay hay không?" Lâm Lôi lập tức hỏi dồn.
Vị 'Lão Nhị' đó lắc đầu nói: "Không có! Đại nhân muốn bọn ta trông chừng xem có người tiến vào phủ đệ đó không thì phải nói là có nhưng trong đám người đó thì chúng ta không thấy có ai bị cụt tay cả."
"Không thể như vậy được." Lâm Lôi khẳng định nói. "Nhất định là phải có người bị cụt tay."
Bối Bối đã thấy được nửa khuôn mặt Khắc Lai Đức mà với thị lực Bối Bối tuyệt đối không có khả năng nhận lầm người. Bối Bối đã xác nhận, Khắc Lai Đức nhất định ở trong đó.
"Nhất định có sao?" Người nọ nghe Lâm Lôi khẳng định như thế, lúng túng nói. "Đại nhân, cũng có thể. Chắc là do đám người đó đông quá nên ta cùng đại ca không nhìn thấy."
Lâm Lôi mày nhíu lại. "Quá nhiều người?"
Lúc trước bọn Khắc Lai Đức đã bị chính mình cùng Bối Bối giết tại Vương cung nên chỉ còn lại có chục người chạy trối chết. Hơn nữa trên đường đi còn có nhiều ma thú như vậy, đám người Khắc Lai Đức nhiều nhất chỉ có thể có khoảng chục người sống sót. Số này mà gọi là nhiều sao?
"Nhiều người? Có bao nhiêu?" Lâm Lôi quát hỏi.
"Rất nhiều. Tối thiểu là bảy tám mươi người." Người nọ trầm ngâm không xác định nói. "Cộng lại thì rất nhiều người. Đám người đó xuất hiện rồi tiến vào tòa phủ đệ đó nên huynh đệ chúng ta cũng vô pháp thấy rõ từng người, có thể trong đó có một người bị cụt tay đó."
Lâm Lôi trở nên nghi hoặc.
Bảy tám mươi người?
Dù cho thời điểm tại Vương cung, khi mình chưa giết người của Khắc Lai Đức, thì Cuồng Lôi tiểu đội Khắc Lai Đức bất quá chỉ hơn ba mươi người mà thôi, huống chi lại bị mình và Bối Bối giết chóc một phen, như thế sao lại còn nhiều như vậy được?
Lâm Lôi có phần khó hiểu.
"Lão Đại, đúng là rất nhiều người." Thanh âm Bối Bối cũng vang lên trong đầu Lâm Lôi: "Lúc ta nhìn là đúng lúc Khắc Lai Đức đang tiến vào phủ đệ, ta chỉ tới kịp đã thấy nửa bên mặt hắn. Thế nhưng phía sau hắn tối thiểu còn có năm mươi người đi cùng. Về phần trước Khắc Lai Đức đi vào bao nhiêu người thì ta cũng không biết."
Bối Bối nói ra, Lâm Lôi là tuyệt đối rất tin tưởng.
"Nhiều người như vậy sao?" Lâm Lôi trở nên nghi hoặc.
"Tốt lắm, các ngươi đi trước đi. Đây là phần thưởng cho huynh đệ các ngươi, các ngươi tiếp tục giám thị cho ta." Lâm Lôi phất tay ném ra một túi nhỏ kim tệ. Trong túi có khoảng chừng năm mươi mai kim tệ.
Người nọ tiếp nhận túi, nhìn qua miệng túi một chút thấy bên trong ánh vàng rực rỡ, chính xác là kim tệ. Trong cái túi nhỏ này, tối thiểu phải có gần năm mươi mai. Hắn lập tức trở nên kích động. Hắn từ ngoài chạy trốn tới Hách Tư thành ngay cả ăn uống cũng là một vấn đề, Lâm Lôi thuê bọn chúng làm tại đây mới có vài ngày đã tiện tay cho bọn họ năm mươi mai kim tệ, sao lại không làm hắn kinh ngạc và vui mừng chứ.
"Cám ơn đại nhân! Cám ơn đại nhân!" Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải cùng đại ca của hắn giám thị cho thực tốt người trong tòa phủ đệ đó, ngay tức khắc hắn cáo lui rời đi, chạy đến trong tửu quán nhỏ bên ngoài ngồi cùng một chỗ với đại ca hắn, thuận tiện giám thị phủ đệ của Khắc Lai Đức ở cách đó không xa.
Bên trong đình viện.
Lâm Lôi ngồi một mình đang suy xét.
Một đạo bạch quang từ trong Bàn Long chi giới bay ra ngoài, biến thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc toàn thân mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt râu tóc bạc trắng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt ve bộ râu bạc trắng của mình, cười tít cả mắt nói: "Lâm Lôi! Tại sao ngươi lại rầu rĩ vậy?"
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lên thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc, hắn liền cảm thấy trái tim của mình bình tĩnh lại. Có một người trưởng bối như vậy ở bên cạnh, ít nhất khi Lâm Lôi giải quyết sự tình gì cũng không hoảng sợ.
"Đức Lâm gia gia! Ta đang nghĩ là tại sao Khắc Lai Đức đó lại cùng đi với số người lớn như vậy." Lâm Lôi nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha ha nói: "Ngươi đang lãng phí thời gian ở đây mà ngẫm nghĩ đấy. Sao không trực tiếp đến, ẩn nấp ở chỗ nào đó mà giám sát cẩn thận có hơn không. Đến lúc đó ngươi tự nhiên biết bọn người bên cạnh Khắc Lai Đức là ai."
Lâm Lôi nở nụ cười.
Đúng vậy, còn ở đây mà lãng phí thời gian làm gì?
"Lưng đeo trọng kiếm này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ." Lâm Lôi tháo Hắc Ngọc trọng kiếm ra, đi vào trong phòng lật tấm khăn trải giường lên, đặt thanh cự kiếm xuống rồi phủ khăn lại.
Đứng trên vai Lâm Lôi, Bối Bối dùng ánh mắt tò mò nhìn Hắc Ngọc trọng kiếm dùng linh hồn trao đổi nói: "Lão Đại! Thanh trọng kiếm này là ngươi dùng bảo bối Hắc Ngọc thạch luyện chế thành sao?"
Lâm Lôi cười gật đầu.
"Thanh trọng kiếm này nặng bao nhiêu vậy?" Bối Bối tò mò dò hỏi.
"Ba ngàn sáu trăm cân." Lâm Lôi chân thực trả lời.
Bối Bối kinh ngạc dùng tiểu móng vuốt che miệng của nó, đôi mắt nhỏ còn trợn tròn lên, giật mình không ngừng nhìn chằm chằm Hắc Ngọc trọng kiếm.
"Được rồi! Sau này ngươi sẽ có thời gian để nhìn kỹ." Lâm Lôi hạ khăn trải giường xuống.
"A. Lão Đại, ta nghĩ đến một việc, Khắc Lai Đức rất có thể biết rõ ngươi ở quanh đây." Bối Bối đã thấy không gian giới chỉ trong ngón tay Lâm Lôi, lập tức kinh hô lên.
"Chuyện là như thế nào?" Lâm Lôi thực ra lại rất chấn động. "Lão Đại, Tử Huyết nhuyễn kiếm của ngươi là lấy máu nhận chủ. Ngươi đã nói. Thời điểm ngươi bị tống giam tại Quang Minh thần điện, Tử Huyết nhuyễn kiếm mặc dù bị người khác đoạt mất, thế nhưng ngươi vẫn là có thể cảm giác ra chỗ của Tử Huyết nhuyễn kiếm. Không gian giới chỉ này cũng lấy máu nhận chủ. Khắc Lai Đức đó có thể cảm giác được vị trí của không gian giới chỉ này không?" Bối Bối căng thẳng dùng linh hồn truyền âm nói.
Hóa ra là thế, Lâm Lôi nở nụ cười.
"Ha ha." Đức Lâm Kha Ốc Đặc đứng ở bên cạnh cũng nở nụ cười, chỉ là thanh âm Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Bối Bối căn bản nghe không được.
Về cái không gian giới chỉ Lâm Lôi vừa mới đoạt được này, khi rời khỏi Phân Lai thành hắn đã hỏi qua Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
"Bối Bối." Lâm Lôi cười giải thích nói. "Không gian giới chỉ và thần khí Tử Huyết nhuyễn kiếm không giống với nhau. Không gian giới chỉ chính xác mà nói cũng không phải là thần khí gì. Nó chỉ là một loại đạo cụ ma pháp trân quý. Thực chất là xấp xỉ bằng ma tinh tạp. Có điều ma tinh tạp là dựa vào vân tay xác định chủ nhân, còn không gian giới chỉ này dựa vào máu tươi xác định chủ nhân, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể mở ra được. Tuy nhiên khi mà một món đạo cụ ma pháp bị trộm đi, chủ nhân nó sẽ không thể cảm ứng được chuẩn xác vị trí của đạo cụ ma pháp đó. Ngươi cho rằng thần khí dễ đạt được như vậy sao? Ngay cả thanh Hắc Ngọc trọng kiếm Vô Phong này của ta cũng chưa có đạt tới tình trạng thần khí."
Thần khí.
Vật chất ở bề mặt Ngọc Lan lục địa thì không luyện chế ra được. Những thứ như Bàn Long chi giới, Tử Huyết nhuyễn kiếm đều là tồn tại từ cổ xưa.
"Bàn Long giới chỉ đã có một lần ở Quang Minh thần điện đột nhiên phát ra một cỗ sức lực cường đại cứu ta, hơn nữa lúc sử dụng ma pháp, cũng làm tiết kiệm được một phần sáu ma pháp lực, tinh thần lực. Còn Tử Huyết nhuyễn kiếm này, có thể tùy tâm biến hóa quanh co, hơn nữa kiên cố không thể phá hủy." Lâm Lôi có một loại cảm giác.
Bàn Long giới chỉ thì đã rõ tác dụng, chỉ có trước đây mình chưa biết mà thôi. Đến khi tại tại Quang Minh thần điện xuất hiện năng lượng khủng bố thì đã nói lên hết cả.
Về phần Tử Huyết nhuyễn kiếm thì sao.
Có thể dùng để phong ấn cái ma pháp trận thần bí đó, Tử Huyết nhuyễn kiếm này khẳng định cũng có tác dụng đặc biệt của nó, chỉ là bây giờ thực lực mình quá yếu, căn bản phát hiện không được chỗ đặc biệt của loại thần khí đích này.
"Tử Huyết nhuyễn kiếm." Lâm Lôi nhìn Tử Huyết nhuyễn kiếm đang làm đai lưng, thanh Tử Huyết nhuyễn kiếm này chân chính thần thông ở chỗ nào đây?
"Bối Bối, ngươi ở lại đây nhé." Lâm Lôi nhắc nhở nói.
"Hiểu rõ rồi." Bối Bối đứng ở trong đình viện, còn Lâm Lôi bản thân lặng lẽ nhảy ra khỏi đình viện, theo trong con hẻm nhỏ âm thầm hướng về phía tòa phủ đệ của bọn Khắc Lai Đức, Sa Khắc gần bên cạnh đó.
Sa Khắc mới cho xây một bức tường bao quanh sân tòa phủ đệ đó. Lâm Lôi im lặng nép sát người vào vách tường.
"Xuy ..."
Đầu ngón tay sắc bén của Lâm Lôi chọc ra, dễ dàng tạo ra trên vách tường một cái lỗ nhỏ, rồi sau đó Lâm Lôi hai tay trở lại bình thường. Lâm Lôi hai mắt nhìn qua khe hở đó.
Lúc trước trong thời gian một đêm Lâm Lôi ở tại phủ, hắn đã nhớ kỹ chỗ của từng hòn non bộ, phòng ốc trong phủ đệ này. Lâm Lôi lúc này đục lỗ này đặc biệt vừa khéo, nhìn qua lỗ này có thể được cả hai chỗ tiền viện và hậu viện. Hơn nữa vừa vặn không bị hòn non bộ nào ngăn cản.
"Phụ vương."
Thính lực Lâm Lôi rất linh mẫn nên nghe được trong hậu viện Sa Khắc và Khắc Lai Đức nói chuyện. Lâm Lôi nhìn kỹ lại, quả nhiên Sa Khắc, Khắc Lai Đức hai người thực sự sóng vai đã đi tới, xuất hiện tại trong phạm vi tầm mắt Lâm Lôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Là Khắc Lai Đức." Lâm Lôi cẩn thận nhìn.
Vừa nhìn thấy hai người, Lâm Lôi kinh ngạc cực độ: "Khắc Lai Đức tay hắn, tay của hắn ..."
Lúc này hai tay của Khắc Lai Đức hoàn toàn bình thường, không sứt mẻ gì. Lâm Lôi rõ ràng nhớ kỹ mình đã cắt đứt cánh tay phải của lão, hơn nữa mình còn đoạt mất không gian giới chỉ trên ngón tay của cánh tay này. Tuyệt đối không sai.
"Muốn chữa trị đoạn tay bị cụt. Ít nhất phải dùng cửu cấp đại ma đạo Quang Minh hệ mới làm được." Lâm Lôi tâm trạng trở nên kinh sợ.
Lúc Khắc Lai Đức chạy trốn. Bên cạnh cũng không có một vị ma pháp sư, làm sao lại có cửu cấp đại ma đạo ở cùng một chỗ vậy?
"Phụ vương. Người như thế nào mà gặp được người Quang Minh thần điện vậy. Thực lực của đám người kia cũng thực mạnh." Sa Khắc có phần kinh ngạc thấp giọng nói.
Khắc Lai Đức gật đầu nói: "Đương nhiên. Đây là đám người có thực lực vô cùng khủng bố của Quang Minh. Ngoài Thánh vực đỉnh cấp cường giả Lạc Diệp đại nhân thì trong đám khổ tu giả đi theo đó cũng có không ít cửu cấp cường giả. Ta theo chân bọn họ chạy cùng một chỗ, dọc theo đường đi tự nhiên là rất an toàn.
Lúc này, hai người Khắc Lai Đức nói chuyện chỉ là thanh âm bình thường. Theo đạo lý Lâm Lôi ở bên ngoài bức tường thì nghe không rõ, nhưng mà Lâm Lôi là Long Huyết chiến sĩ, thính lực rất dị thường, mọi câu đều nghe được rõ.
"Một đám khổ tu giả. Lạc Diệp đại nhân cầm đầu?" Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
Lạc Diệp đại nhân, là Thánh vực đỉnh cấp cường giả, còn có đám khổ tu giả dị thường, trong đám khổ tu giả này cửu cấp cường giả thực ra cũng không ít.
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi