BÀN LONG


Dã ngoại hoang vu.
Xa đội hơn mười người ngã lăn trên mặt đất, màu máu nhuốm đen lại càng có vẻ âm trầm. Mà Hoắc Nhĩ Mặc thì tức thời bị Hắc Lỗ trực tiếp một trảo dập nát. Chiêm Ni, Cơ Ân đứng xem bên cạnh có chút kinh hãi.
"Lôi đại ca." Cơ Ân hô to, Chiêm Ni sắc mặt cũng hơi tái đi.
Lâm Lôi muốn lên tiếng, nhưng lão phó nhân Lan Bá Đặc ở trên xe ngựa khiếp sợ nhìn xác Hoắc Nhĩ Mặc: "Y là sát thủ nguy hiểm nhất tại Xích Nhĩ quận thành - Hoắc Nhĩ Mặc. Y luôn tự phong cho mình là dược sư lão quái vật."
"Hoắc Nhĩ Mặc? Lan Bá Đặc gia gia người nói ai vậy?" Cơ Ân nhìn về phía Lan Bá Đặc.
Lan Bá Đặc hít sâu một hơi, giải thích: "Thiếu gia, tiểu thư. Người kia là Hoắc Nhĩ Mặc, là nhân vật nguy hiểm nhất tại Xích Nhĩ thành. Năm đó ta và mẫu thân các ngừơi nhị phu nhân ở Xích Nhĩ thành đã từng thấy qua hắn. Đương thời Uy Đức bá tước có nói qua về Hoắc Nhĩ Mặc với mẫu thân các người. Lão quái vật này thiện dụng dùng độc. Mặc dù chỉ có thực lực của lục cấp chiến sĩ, nhưng đã từng giết chết một gã cửu cấp cường giả."
Chiêm Ni, Cơ Ân trong lòng hiểu ra.
Lâm Lôi ở bên cạnh cũng gật đầu.
"Hoắc Nhĩ Mặc này cực kỳ coi trọng tiền bạc. Hôm nay y ra tay, hẳn là đại phu nhân đã mời y." Lan Bá Đặc sắc mặt nghiêm trọng. "Bây giờ đại phu nhân đối với các người đã thực sự hạ sát tâm rồi."
"Có Lôi đại ca ở đây, ta còn sợ gì nữa!" Cơ Ân tràn đầy tự tin. Chiêm ni cũng tự tin nhìn Lâm Lôi.
"Được rồi. Chứng ta lập tức xuất phát, sớm đến Xích Nhĩ thành thôi." Lâm Lôi trực tiếp nói. Lúc này hắn cùng mấy người tăng tốc hướng Xich Nhĩ quận thành phóng tới, để lại phía sau trên con đường hoang vu một vệt bùi mù.
Xích Nhĩ quận thành. Toà thành có khoảng hai ba mươi vạn cư dân. Tường thành mầu đỏ sậm kéo dài xa xa. Chỉ tính riêng về mặt kiến trúc, Xích Nhĩ quận thành đã lộng lẫy, hoa mỹ lắm rồi.
Cơ Ân kéo màn cửa xe ngựa ra, nhìn thành trì hoa mỹ hoành tráng trước mặt, trong lòng hùng tâm nổi lên, hai mắt cũng sáng rực nói: "Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của toà thành trì này."
Cửa thành mở.
"Hắc báo?" Đám thành môn thủ vệ vừa nhìn thấy Lâm Lôi cưỡi hắc báo, con mắt lập tức mở to trừng trừng, liền phân phó cho gã thủ vệ bên cạnh: "Ngươi mau chạy đi bẩm báo thành chủ phu nhân. Người mà nàng nói đã đến rồi."
"Vâng."
Thủ vệ kia lập tức hướng tới một toà tửu điếm gần cửa thành chạy đi, trực tiếp xông lên lầu hai. Lúc này cầu thang lên lầu hai đang có mấy chiến sĩ trấn giữ, thấy thành môn thủ vệ liền cho đi qua ngay.
"Bá tước phu nhân." Gã thủ vệ cung kính quỳ xuống.
"Bá tước phu nhân. Cường giả cưỡi ma thú hắc báo mà người nói đã xuất hiện. Đằng sau hắn có một cỗ xe ngựa."
"Cái gì?" Uy Đức phu nhân còn chưa có phản ứng, hai ca ca của bà ta đã kinh hoảng la lên.
Uy Đức phu nhân nhướng mày: "Ngươi trước tiên hãy lui xuống đã."
"Vâng." Thủ vệ cung kính lui ra.
Lúc này hai vị ca ca của Uy Đức phu nhân đều bàng hoàng. Đại ca của bà ta vội vàng nói: "Muội muội, bọn họ hiển nhiên vẫn còn sống và đã đến Xích Nhĩ thành. Chẳng lẽ Hoắc Nhĩ Mặc lão gia hoả kia đã thất bại rồi ư?"
"Khó nói lắm."
Uy Đức phu nhân nhíu mày. "Có thể hai tỷ đệ quê mùa kia cùng hắc báo cường giả không phải từ Hồng Sa thành đến đây. Có thể là đã đi dường vòng, khiến cho đám người Hoắc Nhĩ Mặc mất công chờ."
Hai vị ca ca của nàng nghe xong không khỏi gật đầu.
Đích xác, rất có thể đối phương giảo hoạt đã đi đường khác từ Hồng Sa thành chạy tới Xích Nhĩ quận thành.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Hai vị ca ca nhìn Uy Đức phu nhân.
"Đi xuống nghênh đón." Uy Đức phu nhân trên mặt tươi cười. "Hai hài tử đáng thương phải chịu khổ nhiều năm, chung vu cũng đã trở về rồi. Đại nương ta tại sao lại không ra nghênh đón được cơ chứ?"
Nói xong Uy Đức phu nhân liền tiến đến cầu thang đi xuống.
Vừa đi đến tửu lâu đại môn, Uy Đức phu nhân đã nhìn ngay thấy một nam tử khôi ngô thanh nhã cưỡi trên hắc báo, lưng mang trọng kiếm, cũng thấy một người quen chính là Lan Bá Đặc.
"Ô, Lan Bá Đặc, đã lâu không gặp." Uy Đức phu nhân lập tức cao giọng hô.
Lâm Lôi, Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc mấy người đều ngóai đầu nhìn. Lan Bá Đặc ngẩn ra, rồi sau đó cung kính nói: "Xin ra mắt đại phu nhân."
Uy Đức phu nhân cười thân thiết: "Hai hài tử này hẳn là Chiêm Ni, Cơ Ân. Chiêm Ni so với ngày xưa còn xinh đẹp hơn nhiều, càng ngày càng giống mẫu thân. Cơ Ân tiểu hài tử kia cũng đã khôi ngô tuấn tú thế này rồi."
Chiêm Ni, Cơ Ân vẫn còn nhận ra Uy Đức phu nhân.
Mặc dù đã tám năm trôi qua, nhưng dung mạo Uy Đức phu nhân cũng không có nhiều thay đổi. Có điều khoé mắt đã có một vài nếp nhăn.
"Xin ra mắt đại nương." Chiêm Ni, Cơ Ân cùng hành lễ.
"Hảo, hảo. Không cần đa lễ như vậy." Uy Đức phu nhân cười nói, rồi sau đó nhìn sang phía Lâm Lôi. "Không biết vị này là ai?"
"Đây là Lôi đại ca." Cơ Ân nhanh chóng trả lời.
"Lôi." Uy Đức phu nhân nhướng mày cười nói. "A, Lôi tiên sinh. Chắc là Lôi tiên sinh đã hộ tống bọn họ một đoạn đường đến Xích Nhĩ thành. Ta thay mặt hai tỉ đệ bọn họ cảm tạ ngài Lôi tiên sinh. Đi nào, tất cả mọi người về thành nghỉ ngơi trước. Tối nay, ta phải tổ chức một đại yến cho hai hài tử đáng thương này mới được."
Phủ đệ thành chủ, hình tứ phương, bề ngoài trông rất oai nghiêm.
"Thực là một lão súc sinh vô dụng." Uy Đức phu nhân trách mắng kỵ sĩ đưa tin đang quỳ xuống, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Hoắc Nhĩ Mặc vốn được Uy Đức phu nhân đặc biệt coi trọng.
Bây giờ y cũng đã thất bại. Trong lòng Uy Đức cảm thấy vô cùng phiền muộn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Có cái tên Lôi tiên sinh kia bên cạnh, ta muốn giết Cơ Ân quả là rất khó." Uy Đức phu nhân khổ não nghĩ. "Dụng độc, cao thủ dụng độc bình thường căn bản không thể qua mắt được các thủ đoạn kiểm tra. Mà nếu mời sát thủ, có mấy người có thể đối phó được với gã Lôi tiên sinh này?"
Uy Đức phu nhân ánh mắt sáng lên đứng dậy.
"Xem ra chỉ còn biện pháp này." Sầu ý trong mắt ả tiêu tán, chỉ còn lại tự tin và lãnh khốc.
Trong phòng khách lớn của thành bảo, một cự đại pha lê đăng chiếu rọi xuống phản xạ quang mang mê người. Tất cả các quý tộc của Xích Nhĩ quận thành đều tề tựu đầy đủ ở chỗ này.
"Nghe nói nhi tử của Uy Đức bá tước đã trở về. Không biết lần này Uy Đức phu nhân sẽ ứng phó thế nào."
"Ai biết? Nhưng khẳng định Uy Đức phu nhân sẽ không từ bỏ quyền thế của bà ta đâu."
"Uy Đức phu nhân thủ đoạn quá độc ác. Bà ta thực xui xẻo. Nhi tử bảo bối của bà ta lại chết trên bụng nữ nhân. Thực buồn cười chết mất." Các quý tộc khẽ nói chuyện với nhau.
Quý tộc trong thành Xích Nhĩ ai mà không biết Uy Đức phu nhân là một cường nữ hoành hành bá đạo? Có điều sinh sống ở Xích Nhĩ quận thành, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dám nói thầm vụng trộm với nhau chứ không dám đắc tội trước mặt Uy Đức phu nhân.
"Uy Đức phu nhân đến."
Các quý tộc nhất thời dừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Uy Đức phu nhân đang đi xuống từ thang lầu. Uy Đức phu nhân quần áo vẫn hoa lệ, tư thái vẫn cao ngạo như trước.
Bà ta hưởng thụ ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, ngẩng cao đầu bước xuống cầu thang.
"Các vị." Uy Đức phu nhân cười nói. "Hôm nay là một ngày đại hỉ. Hai hài tử đáng thương suốt tám năm phải chịu khổ cực hôm nay rốt cuộc cũng đã quay về.
Lúc này trên cầu thang đột nhiên bước ra hai người.
Mặc hắc sắc thân sĩ trang phục thiếu niên cùng kim phát nữ tử trong bộ bạch sắc liên y đang cùng đi ra. Không ít quý tộc ánh mắt sáng lên.
Chiêm Ni quần áo rất đơn giản, nhưng phối hợp với dung mạo, vóc người của nàng, hơn nữa với khí chất thanh thuần khiến cho mọi người trong lòng run lên. Không ít quý tộc nam tử trẻ tuổi đều quyết định hỏi han một chút tin tức về nữ tử này.
"Chiêm Ni, Cơ Ân, lại đây." Uy Đức phu nhân nhiệt tình gọi.
Chiêm Ni, Cơ Ân cùng xuống cầu thang, đứng ở bên cạnh Uy Đức phu nhân. Uy Đức phu nhân vồn vã giới thiệu: "
Đây là Chiêm Ni, mọi người hãy nhìn xem. Một cô nương rất mỹ lệ. Còn vị thiếu niên phong nhã này là Cơ Ân." Uy Đức phu nhân thở dài cảm thán: "Chiêm Ni, Cơ Ân rốt cuộc đã vượt qua giai đoạn cuộc sống kham khổ. Nhưng mẫu thân của hai người, hảo muội muội của ta ..." Uy Đức phu nhân con mắt có chút đỏ, tựa hồ sắp khóc.
"
Đại phu nhân, nếu nhị phu nhân biết ngừơi quan tâm đến nàng như vậy chắc chắn sẽ rất cảm động." Một thanh âm già nua vang lên. Lan Bá Đặc cùng Lâm Lôi bước ra từ một bên.
Uy Đức phu nhân liếc qua Lan Bá Đặc.
Lan Bá Đặc đương sơ là người hầu thân cận nhất của nhị phu nhân. Cho dù nhị phu nhân gặp nạn, Lan Bá Đặc vẫn như trước đi theo nhị phu nhân, không than vãn, không hối hận.
Chiêm Ni, Cơ Ân trong lòng cũng rất bất bình.
Hai người biết, mẫu thân bọn họ sở dĩ chết đi, tám năm bọn họ phải chịu cảnh nghèo khổ đều là do đại phu nhân ban cho. Chiêm Ni còn ẩn nhẫn được, nhưng Cơ Ân mới mười bốn tuổi thì có chút phẫn hận châm chọc: "Đại nương, tám năm qua người không nhìn đến chúng ta, chứ chúng ta thì lại rất muốn gặp người."
Uy Đức phu nhân sắc mặt không đổi, cảm thán đáp: "
Mấy năm qua ta vẫn vất vả giải quyết công việc ở Xích Nhĩ thành, không có thời gian chú ý đến các ngươi. Nghĩ lại chuyện này ta luôn cảm thấy có lỗi với tỉ đệ hai người."
Lâm Lôi cười, nói thẳng: "
Uy Đức phu nhân, Uy Đức bá tước đã qua đời, Cơ Ân là người thừa kế. Bây giờ Cơ Ân đã trở lại, cũng là vì để kế thừa vị trí thành chủ. Không biết Uy Đức phu nhân người chuẩn bị lúc nào để Cơ Ân tiếp nhận vị trí thành chủ đây?"
Lâm Lôi vừa nói xong, nhất thời tất cả mọi người trong sảnh đều im lặng.
Tất cả các quý tộc tại đây đều minh bạch, việc quan trọng đã bắt đầu.
Đồng thời các quý tộc đều nhìn Lâm Lôi nghi hoặc. Họ đều không minh bạch, từ đâu bỗng xuất hiện một người dám trực tiếp hỏi như vậy.
"
Lôi tiên sinh." Uy Đức phu nhân sắc mặt nghiêm trang, lãnh đạm nói. "Ngươi bảo vệ Cơ Ân, Chiêm Ni đến Xích Nhĩ quận thành. Ta là đại nương của hai đứa rất cảm kích ngươi. Việc Cơ Ân kế thừa vị trí thành chủ là việc trong nội bộ gia tộc chúng ta. Ngươi là người ngòai tốt nhất là không nên nhúng tay vào."
Cơ Ân lập tức phản bác: "
Ai nói Lôi đại ca là người ngoài?"
"
Không phải là người ngoài thì là gì?" Uy Đức phu nhân sắc mặt lạnh lùng.
Cơ Ân ngẩn ra, nhìn Lâm Lôi một chút rồi ngẩng đầu đáp: "
Lôi đại ca chính là hôn phu của tỷ tỷ. Như thế sao lại là người ngoài?"
"
Hôn phu?" Uy Đức phu nhân giật mình.
Chiêm Ni giật mình.
Lâm Lôi cũng giật mình.
"
Hôn phu?" Lâm Lôi lập tức nhìn Cơ Ân, Cơ Ân cũng quay ra nhìn hắn nháy mắt. Lâm Lôi lập tức hiểu ngay ra ý tứ của Cơ Ân.
Mà lúc này Chiêm Ni cũng đỏ mặt.
"
Thế nào?" Cơ Ân kiêu ngạo ngẩng đầu. "Tỷ phu tương lai của ta có tư cách nói chuyện này không vậy? Đại nương, phụ thân ta đã mất đi, đại ca cũng đã chết. Hôm nay ta chính là người thừa kế thứ nhất."
Uy Đức phu nhân trầm mặc.
Trong phòng khách mọi người đều nhìn Uy Đức phu nhân. Cơ Ân kế thừa vị trí thành chủ là thuận lý lẽ, được pháp luật của đế quốc bảo hộ. Bọn họ rất muốn xem xem Uy Đức phu nhân sẽ làm gì.
"
Ha, ha, Cơ Ân, ngươi lo cái gì chứ." Uy Đức phu nhân cười tươi rồi nói. "Phụ thân ngươi đã mất, nay ngươi là nhi tử duy nhất của phụ thân ngươi, đương nhiên là người thừa kế thứ nhất. Chức vị thành chủ khẳng định là của ngươi, không ai tranh đoạt với ngươi."
Lâm Lôi nghi ngờ nhìn Uy Đức phu nhân.
Không đơn giản. Không riêng gì Lâm Lôi, cơ hồ tất cả mọi người đáy lòng đều có chút nghi ngờ. Uy Đức phu nhân này sao có thể đơn giản bỏ qua như vậy?
"
Nếu vậy xin đa tạ đại nương." Cơ Ân vừa cười vừa nói. "Vậy ta lúc nào sẽ được tiếp nhận Thành chủ vị này vậy?" Uy Đức phu phân mỉm cười: "Không vội, không vội. Bây giờ Cơ Ân ngươi còn chưa trưởng thành. Như vậy qua hai năm nữa, sau lễ trưởng thành của ngươi, sẽ tiếp nhận vị trí thành chủ đi."
"
Hai năm sau?" Cơ Ân trừng mắt.
Uy Đức phu nhân cười: "
Cơ Ân, cái tên tiểu hài tử này. Ngươi còn chưa trưởng thành, không có đủ năng lực để quản lý một thành trì. Ngươi yên tâm. Hai năm sau, ngươi nhất định trở thành Xích Nhĩ quận thành thành chủ."
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi