BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Minh Nhã là một khách sạn nổi danh trong thành phố Thanh, không chỉ trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mà còn có phong cách độc đáo, các món ăn đều rất nổi tiếng. Cho dù ghế lô bắt buộc phải đặt trước ba ngày thì mỗi ngày lượng khách vẫn như cũ mà tìm tới.

Đèn pha lê rực rỡ lóa mắt hắt lên tấm kính, khiến xung quanh càng thêm vẻ cao nhã hoa lệ. Trong phòng bao chật kín người, vô cùng náo nhiệt.

“Không nghĩ tới Ninh Khánh Đào chọn phòng bao lại có thể đặt được ở khách sạn Minh Nhã.” Một người thân thích ngồi ở trong phòng nói.

“Còn không phải bởi vì có tiền, tôi nghe nói sau khi anh của hắn là Ninh Khánh Hải qua đời, để lại một nửa tài sản cho con gái, một nửa cho em trai, bằng không hắn chỉ là một giáo sư dạy học bình thường làm sao có thể muốn mua nhà mua xe liền mua được.”

“Không thể nào, hắn thoạt nhìn không giống kiểu người đó.”

“Biết mặt không biết lòng, đáng thương thay cho Ninh Mật Đường, đứa nhỏ này tuổi còn trẻ đã trở thành cô nhi, cũng may mắn là đứa nhỏ cố gắng thi đỗ đại học B, chí ít bố mẹ dưới chín suối cũng có thể an tâm.”

Ninh Mật Đường vốn dĩ không nghĩ sẽ trở về ăn tân gia nhà chú hai, nhưng là đối phương mời người thân thích của Ninh gia, lúc này vừa hay lại là kỳ nghỉ Quốc khánh, vì tránh mấy lời đồn đại vớ vẩn nên cô mới trở về.

Vừa đi vào phòng bao, bên trong toàn người là người, tuy rằng hầu hết đều là người lạ không quen biết, có cả trưởng bối, nhưng Ninh Mật Đường vẫn lễ phép, một đường chào hỏi đàng hoàng.

“Mật Đường, tới rồi hả, thím cùng chú con còn tưởng rằng tối nay con sẽ đến muộn, không nghĩ con lại tới đúng giờ như vậy.” Một người phụ nữ trung niên trang điểm sành điệu, mặc chiếc váy liền màu tím sẫm, đôi môi đỏ rực đặc biệt hút mắt nhìn đi tới.

Ninh Mật Đường đối với người đó gật đầu: “Các trưởng bối đều tới, thân là con cháu, cũng không thể quá thất lễ.”

Vương Cần Phân khóe miệng tươi cười cứng lại, bà ta chỉ chỉ chỗ ngồi không xa: “Mật Đường, con qua bên kia ngồi đi, thím trước đi tiếp đón quan khách.”

Ninh Mật Đường không để ý thấy sắc mặt đối phương có biến hóa, theo hướng thím chỉ mà đi tới.

Trêи bàn đã có không ít trưởng bối, Ninh Khánh Đào cũng có ở đó, ông ta cùng cháu gái đã có một khoảng thời gian dài chưa gặp lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ lần xé rách mặt nhau trước đó, đứa cháu gái này vẫn luôn không muốn có một chút quan hệ nào với nhà ông ta cả.

Ninh Mật Đường ngồi ở bên cạnh em họ Ninh Ngưng Chi, một bên khác là con trai của chú tên Ninh Bân, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.

Cô vừa ngồi xuống, Ninh Ngưng Chi cùng Ninh Bân vốn đang nói chuyện đến hưng phấn liền im lặng. Ninh Mật Đường không tỏ ra gì cả, cô lấy một ly nước cam đưa lên miệng uống.

Ninh Ngưng Chi nhìn nhìn cô, Ninh Mật Đường lớn lên có làn da trắng sáng ngời dưới ánh đèn, giống hệt khối bạch ngọc thượng đẳng, làm người ta nhịn không được muốn duỗi tay chạm vào.

Nhìn mãi, đến mức khuôn mặt thanh tú của Ninh Ngưng Chi có điểm không vui, đối với người chị họ lớn hơn mình vài tháng này, cô ta luôn không thích. So với chính mình xinh đẹp hơn thì không nói, đã thế việc học hành lại còn có thành tích ưu tú như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng khen ngợi trong miệng người khác, hiện tại còn thi đỗ đại học B, mà cô ta lại ở lại thành phố Thanh, học ở một trường đại học nhỏ.

Bất quá chính là nghĩ đến cô cha mẹ đều không có, lại trở thành cô nhi, cô ta mới cảm thấy trời cao vẫn còn công bằng.

Mặt khác, bên này Ninh Bân nhàm chán nghịch điện thoại xem vòng bạn bè, cậu đối với Ninh Mật Đường tiếp xúc rất ít, không có chung một đề tài để nói chuyện.

“Thời gian tới phải cẩn thận.”

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nữ nhẹ nhẹ thanh thanh dễ nghe.

Ninh Bân ngẩng đầu, cậu xoay sang, thấy Ninh Mật Đường đối mặt với mình mà nói, có chút sững sờ: “Cái gì?”

“Gần nhất sẽ có khoảng thời gian nguy hiểm, cậu phải cẩn thận.” Ninh Mật Đường nghiêm túc lặp lại một lần.

Ninh Bân đang muốn mở miệng, mẹ của cậu là Trần Lan đang ngồi bên cạnh đã giành trước: “Ai nha, Mật Đường ngươi, đứa nhỏ này như thế nào lại vậy, đang uống rượu mừng đó, vì cái gì lại vô duyên vô cớ đối với Bân Bân nhà ta nói mấy lời không tốt, đây chính là nguyền rủa sao.”

Tiếng của Trần Lan hơi lớn, những người ngồi gần đó đều nhìn về phía này.

Ninh Mật Đường thần sắc bình tĩnh, cảm nhận được không ít tầm mắt hướng về mình, cô giải thích: “Thím ba đừng kϊƈɦ động, cháu chỉ là xem sắc mặt cậu ta biến thành màu đen nên nhắc nhở gần đây chú ý an toàn mà thôi, cũng không phải là nguyền rủa gì cả.”

Trần Lan vẫn không vui: “Rõ ràng tôi vừa mới nghe cô nói Bân Bân thời gian tới sẽ có nguy hiểm, cô dựa vào cái gì mà nói thế, lại không phải người xem tướng số. Đây không phải là nguyền rủa thì là cái gì? Quả nhiên đứa trẻ không có bố mẹ…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Ninh Khánh Đào lên tiếng ngăn cản lời Trần Lan muốn nói: “Hôm nay là ngày vui, ồn ào làm gì.”

Trần Lan còn muốn nói tiếp thì bị chồng mình trừng mắt một cái, đành không phục mà nói với Ninh Bân: “Con trai à, lúc con còn nhỏ, mẹ đã tìm cho con người xem tướng số rồi, con cả đời đều gặp dữ hóa lành, tất cả những gì nguy hiểm đến con đều không có đâu.” Tuy mặt là đối với con mình nhưng đôi mắt lại là lướt qua Ninh Bân, trừng mắt với Ninh Mật Đường, ý tứ biểu đạt quá rõ ràng.

“Ai, ngươi nghe được bọn họ cãi nhau gì không?” Một trong số những thân thích ngồi bên cạnh lặng lẽ thảo luận.

“Hình như Mật Đường nói cậu trai kia, nói cái gì mà Ninh Bân sẽ có nguy hiểm, cô bé vô duyên vô cớ đi hù dọa người khác, gia đình khẳng định là không muốn nghe rồi.”

“Tôi đoán xem, nói không chừng đứa nhỏ Mật Đường này xem được số mệnh, cho nên mới nói thế.”

“Ai biết được…”

Ninh Mật Đường biết sẽ chẳng có ai tin lời cô nói cả, đây là chuyện thường tình, những gì nên nói đã nói rồi. Người khác không tin cô cũng không có khả năng cưỡng cầu.

Chẳng nói thêm lời nào, Ninh Mật Đường an tĩnh mà ngồi chờ đồ ăn mang lên.

Một bên kia Ninh Bân cất di dộng, tầm mắt vẫn không ngừng hướng về Ninh Mật Đường, thấy cô bị mẹ mình chỉ trích mà vẫn không có gì khó chịu hay phẫn nộ, chỉ trưng ra vẻ mặt an tĩnh, hoàn toàn không giống với bộ dạng kẻ nói dối.

Sẽ có nguy hiểm ư?

Khoảng thời gian nghỉ Quốc khánh này, mẹ cậu đã mời gia sư mỗi ngày đến nhà dạy cậu học, đều không phải ra khỏi nhà, có thể nguy hiểm cái gì đây.

***

Cơm nước xong xuôi, Ninh Mật Đường từ chối lời mời ở lại của Ninh Khánh Đào, tự mình trở về nhà.

Đã rời đi một thời gian rồi, phòng không có người ở, vừa mở cửa, một cỗ mùi hương của bụi bặm đã xông vào hốc mũi. Ninh Mật Đường chạy tới đem cửa sổ mở ra cho gió vào thông khí, thuận tiện bắt đầu dọn dẹp.

Qua thật lâu mới có thể ngồi trêи sô pha thở phào nhẹ nhõm, quá mệt mỏi.

Trong nhà chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là bộ bàn ghế quen thuộc, trong lòng bỗng dưng chua xót. Nhà vẫn là nhà, nhưng lại chỉ còn một mình cô, một mình.

Lúc này di động ở trêи bàn rung lên, đẩy đi những u sầu của Ninh Mật Đường.

“Mật Đường.” Giọng nói của bạn cùng phòng Tưởng Từ Từ vô cùng kϊƈɦ động, đến đinh tai nhức óc: “Cậu đã xem tin tức trêи diễn đàn trường học chưa?”

Ninh Mật Đường xoa xoa lỗ tai: “Vừa mới về đến nhà, lại bận phải dọn dẹp chưa kịp sờ đến di động, có chuyện gì à?”

Tưởng Từ Từ rõ ràng đang rơi vào trạng thái kϊƈɦ động, nói: “Một năm trước có một công trình được khai phá, bởi vì mùa hè mưa to quá nên một nửa đất nền tự nhiên sụp đổ.” Âm thanh của cô ấy tăng mấy tông: “Cậu biết lúc ấy sụp xuống phát hiện bên dưới có cái gì không? Là cổ mộ đó! Là cổ mộ! Trời ơi, nghe nói là một cái mộ cực kì lớn. Chuyện này vẫn luôn bị giấu kín, không có ai dám đưa tin, mới đây mới bị tuồn ra.”

Ninh Mật Đường nắm di động trong tay, ngón tay giật giật: “Phải không?”

Khó trách Tưởng Từ Từ lại kϊƈɦ động như vậy.

Tuy rằng ở cùng ký túc xá, nhưng là hai người lại không học cùng khoa, cô thuộc khoa tiếng Trung còn Tưởng Từ Từ lại là khoa khảo cổ học. Chú của cô ấy là một giáo sư khảo cổ học nổi tiếng, từ nhỏ đã được hun đúc, cô ấy đối với khảo cổ học chính là thích tới phát điên.

Tưởng Từ Từ cười nói: “Khẳng định cậu không biết cổ mộ kia ở nơi nào.”

“Rửa tai lắng nghe.” Ninh Mật Đường một tay cầm di động, một tay cầm cốc nước trêи bàn.

“Ở thành phố Thanh.” Tưởng Từ Từ tiếp tục nói: “Bởi vì có tiến triển lớn nên chú mình đã được mời tham gia đoàn khảo cổ này, cùng tìm kiếm. Mật Đường, cậu chờ mình nhé, ngày mai mình muốn tới đó.”

Ninh Mật Đường nghe mà thiếu chút nữa bị sặc nước trong miệng, ở thành phố Thanh, vì cái gì trước kia một chút tiếng gió cũng chưa từng nghe ai nói.

Cuộc gọi chấm dứt, cô trực tiếp lên mạng tìm tin tức có liên quan đến mộ cổ kia. Quả nhiên thật sự tìm thấy được tin thành phố Thanh phát hiện ra mộ cổ lớn.

Bấm vào xem, chỉ có một bức ảnh chụp, mơ hồ nhìn thấy đều là bùn đất, mà bên dưới cất giấu một khối màu đen đầy bụi bẩn. Kéo xuống cuối trang, có một số tuyên bố về việc phát hiện và vị trí ngôi mộ cổ, còn có lý do thoái thác của phía chính phủ, tin tức tỉ mỉ kỹ càng về mộ cổ đều không thấy.

Bởi vì là vụ việc đã từ một năm trước mà bây giờ mới bị tuồn ra, thần bí như vậy, tin tức tỉ mỉ không chừng phải chờ chuyên gia khai quật mới có thể công bố ra bên ngoài.

Ninh Mật Đường tắt tin tức đi, nhìn thời gian đã là 9 giờ tối. Cô nhanh chóng mở trang web văn học Lục Thủy, bắt đầu xem từng bình luận mà độc giả để lại trong chương mới nhất.

“Người nữ vừa xuất hiện là ai, không cần phá hỏng quan hệ của Cố Thành cùng Khanh Khanh chứ.”

“Ba Phân Bạch, tôi muốn xem nam nữ tú ân tú ái, càng tới chương mới càng ngọt chết tôi rồi.”

“Chờ rồi lại chờ, đại đại, hiện tại là Quốc khánh, có thể hay không đăng chương mới.”

“Vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, vẫn là nhịn không được mở ra, ta cho rằng chương này Cố Thành muốn ăn thịt, đáng thương thay vẫn phải chịu đói, thảm quá rồi.”

“Cái gì cũng không nói, đều cho ngươi, cho ngươi hết.”

***

Cô đã thiết lập một bản tự động cập nhật lúc 9 giờ, cơ bản một giờ không đủ xem, bình luận đã có mấy trăm cái. Ở trang văn học Lục Thủy, trừ bỏ đột nhiên nhận được bạo hồng thư ra thì cơ bản chỉ có cấp bậc đại thần mới nhận được lượng bình luận nhiều đến thế.

Ninh Mật Đường nghiêm túc đọc bình luận, đôi môi căng mọng không tự chủ mà cong lên, độc giả của cô trước sau như một đều vô cùng đáng yêu. Qua một lúc lâu, đến khi đọc xong bình luận mới nhất, Ninh Mật Đường phát ra một cái Weibo.

[Bạch Tam Điềm: Có bản thảo rồi đó, ngày Quốc khánh lại càng gõ thêm được nhiều hơn.]

Tên Weibo của Ninh Mật Đường cũng chính là tên tác giả: Bạch Tam Điềm, có số fan gần hai mươi vạn. Weibo vừa đăng lên không lâu, tuy không nói gì rõ ràng nhưng sự xuất hiện của cô cũng khiến độc giả bùng nổ.

“A a a, quả nhiên là đại đại tốt nhất.”

“Ui chao, phát weibo, đúng là đại đại rồi.”

“Ồ, đêm nay hạnh phúc đến bật khóc, thật mong đến ngày mai. Ăn thức ăn cho chó của Cố Thành và Khanh Khanh.”

“Tôi đang mài dao đây, thấy Bạch Tam Điềm đăng Weibo liền yên lặng đặt con dao xuống.”

…..

Ninh Mật Đường thấy độc giả vui mừng như vậy, cô cũng không tiếc nuối bản thảo bị mất kia nữa, tính toán mấy ngày nay nắm chặt thời gian gõ thêm thật nhiều chữ mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi