BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

“Là cậu làm?”

Lão Giả đi qua nhận lấy bức tranh chữ trêи tay anh, đó là một bức tranh từ thời nhà Tống tên là cực kỳ quen thuộc, bức tranh trêи bàn này cùng bức tranh nguyên gốc giống nhau như đúc, ngay cả chi tiết cánh liễu cũng không khác chút nào.

Nếu muốn tìm ra chỗ không giống nhất, chỉ có đầu bút lông kia, chứa đựng đầy tình cảm. Mà bức tranh của Mạc Hoài, nét chữ lại cứng cáp, nơi cần nổi bật thì vô cùng nổi bật, sắc xuân đằng sau che giấu gợn sóng hồ làm tim đập rộn ràng.

Khuôn mặt tuấn tú nhưng lãnh đạm của Mạc Hoài không đổi, nói: “Bức tranh này cùng bức kia một chút cũng không khác.” Dừng chút lại thêm một câu: “Hơn nữa, kể cả là họa sĩ, rõ ràng bức tranh của tôi tốt hơn.”

Quách Đại Dũng thò lại gần, đánh giá vài lần, ông ta đối với chuyện vẽ tranh dốt đặc cán mai, nhìn bức tranh trêи bàn, lại quay đầu nhìn bức tranh trêи vách tường, ông ta kinh ngạc, đúng là giống nhau như đúc. Nghe thấy lời Mạc Hoài nói, ông ta quát lớn: “Không biết tự lượng sức mình, bức tranh của lão Giả chính là của họa sĩ nổi tiếng, cậu chỉ bắt chước giống hệt, làm sao so sánh với danh nhân được hả?”

Ông ta quay đầu cười với lão Giả: “Lão Giả, đừng so đo với loại người này.”

“Câm miệng!”

Giây tiếp theo, Quách Đại Dũng bị quát lớn đến sửng sốt, sau đó ông ta trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng thấy lão Giả giận phừng phừng mắng: “Người dốt đặc cán mai như cậu đừng có lên tiếng.” Sau đó, ông ta không tin nổi mà nhìn ông lão, ngữ khí hòa hoãn, cười đến vô hại với Mạc Hoài, nói: “Người trẻ tuổi, cậu vẽ tranh thật giống.” Run rẩy đôi bàn tay, động tác mười phần cẩn thận nâng bức tranh lên, mặt nở nụ cười, khóe mắt ẩn nếp nhăn sâu hoắm: “Lần này tôi tha thứ cho cậu.”

Mạc Hoài hừ lạnh một tiếng, kiên trì nói: “Bức tranh không phải tôi làm hỏng.” Nếu không phải lão già này ngang ngược vô lý, làm anh lo lắng liên lụy đến Đường Đường, chứ anh thèm vào mà phản bác lại.

“Tôi không truy cứu cậu rồi còn gì.” Lão Giả xua xua tay, việc này ông mặc kệ, ông có chút may mắn, kể cả bức tranh kia bị hỏng cũng không sao, nếu không làm sao có được bức tranh xuất sắc đến mức này.

Cầm tranh trêи tay, lão Giả nhìn thêm lần nữa, rất là vừa lòng với tranh của Mạc Hoài, bức tranh sinh động như thật, quan trọng nhất chính là ý cảnh được miêu tả rõ nét, cất chứa nhiều ảo mộng hơn so với bức tranh cũ, cũng như bày tỏ nỗi lòng người vẽ rất tốt, cực kỳ hợp lòng ông cụ.

Mạc Hoài nhìn bút mực cùng giấy vẽ trêи bàn, thần sắc khó nói, môi mỏng nhẹ nhấp, có loại cảm xúc khó hình dung đang nảy nở.

“Người trẻ tuổi này, cậu học vẽ bao lâu rồi?” Lão Giả rõ ràng đang vui mừng, trêи mặt không còn là biểu cảm uy nghiêm nữa.

“Không học qua.” Mạc Hoài thuận miệng đáp một câu sau đó đi ra ngoài.

Lão Giả nghĩ rằng anh không muốn nói, nhìn bóng anh sắp ra tới cửa, đột nhiên kêu ra tiếng: “A, cậu trai trẻ này, chờ một chút.”

“Có việc gì?”

Lông mày anh đĩnh của Mạc Hoài nhíu chặt, biểu cảm bất mãn, ông già này thật là người phiền phức.

Lão Giả đem bức tranh Mạc Hoài vẽ đặt cẩm thận xuống bàn, lấy chặn giấy đè xuống một góc, phòng khi rơi xuống đất. Sau một loạt động tác, mới mở miệng: “Cậu giúp tôi vẽ một bức nữa với.”

“Không được.” Mạc Hoài lạnh lùng mở miệng, trực tiếp cự tuyệt: “Vừa nãy ông bảo chỉ cần bồi thường một bức mà thôi.”

“Không phải, trước hết cậu nghe điều kiện tôi nói đã.”

Lão Giả nhớ lúc trước biết đến một bức tranh của thời Đường tên là, điều làm ông lão đau lòng chính là, bức tranh đó không đủ điều kiện bảo quản, qua ngàn năm truyền lại đã cũ nát, thiệt hại rất nhiều. Ông lão giữ Mạc Hoài, là muốn để anh vẽ lại nguyên phần bức tranh này không phải bởi vì anh vẽ đẹp mà là bức tranh anh đã vẽ cùng bức có ý cảnh tương đối giống nhau.

“Tôi muốn cậu giúp tôi hoàn thành tâm nguyện vẽ một bức tranh, tôi sẽ gửi cậu tiền.” Lão Giả để tay sau lưng, hai mắt trong trẻo cơ trí, sáng ngời có thần nhìn về phía Mạc Hoài: “Tôi trả cậu mười vạn, thế nào?”

Mười vạn?

Mạc Hoài còn nhớ, lắc tay muốn mua cho Đường Đường giá 8880 tệ, bây giờ anh có 2550 tệ rồi.

Thấy đối phương không đáp lại một câu nào, lão Giả mở miệng: “Không hài lòng sao? Tôi trả cậu hai mươi vạn?”

Hai mươi vạn?

Mạc Hoài nhăn mày lại, anh đủ tiền mua lắc tay đấy, nhưng làm thế nào có thể nói cho Đường Đường biết anh mất việc rồi nhỉ?

Lão Giả quan sát biểu cảm của Mạc Hoài, nhíu mày, rõ ràng là không muốn: “Ba mươi vạn, trong một tuần cậu phải hoàn thành cho tôi.”

Ba mươi vạn?

Mạc Hoài sửng sốt, anh biết mình vẽ rất tốt, nhưng không nghĩ đến ông già này sẽ trả nhiều tiền thế chỉ để anh đồng ý vẽ một bức tranh.

“Nhiều nhất năm mươi vạn.” Ngữ khí của Lão Giả hơi chút tức giận: “Cậu trai trẻ này, một vừa hai phải thôi.”

“Cậu bị ngốc à, năm mươi vạn đó, nhanh nhanh đồng ý đi.” Quách Đại Dũng đứng bên cạnh nghe được thì cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ đến ông cụ lại ra tay rộng rãi thế, hơn nữa lại còn thích tranh của Mạc Hoài như vậy: “Lão Giả giúp đỡ cậu đấy, chính là để ý cậu rồi, đừng tham lam quá, với giá tiền này, cậu làm công nhân khuân vác cả đời cũng không kiếm đủ.” Ông ta quở mắng.

Hai mắt Mạc Hoài đen kịt nhìn ông ta một cái.

Quách Đại Dũng bị ánh mắt chứa toàn khí lạnh của anh làm cả người run lên, sợ tới mức ngậm chặt miệng lại. Trong lòng ông ta âm thầm nói, không ngờ công nhân khuân vác tên Mạc Hoài này còn có khí thế như vậy, so với uy nghiêm của lão Giả còn khiến ông ta run sợ hơn vài phần.

“Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng tôi có một điều kiện.” Môi mỏng của Mạc Hoài hơi gợi lên, ánh mắt đen thanh lãnh phát sáng.

. Ông cụ mở ra, phát hiện nét vẽ bên trong đá bị phá đến giữa tranh, rõ ràng là dấu vết của một bức tranh bị phá nát.

Trong lòng lão Giả đau xót, ánh mắt sắc bén lia tới hướng Mạc Hoài, toàn thân phát ra khí thế bức người.

Quách Đại Dũng đứng một bên cũng phải run run, mọi người đều biết, lão Giả không chỉ có tình yêu tha thiết với đồ cổ, mà còn yêu thích tranh vẽ hơn cả. Hiện tại, bảo bối của ông cụ bị người ta làm hỏng, chuyện này….

Ông ta lau mồ hôi giữa trán: “Lão Giả, ngài đứng nóng giận, kẻ tiểu nhân kia không hiểu chuyện, tôi giao cậu ta cho ngài, tùy ngài xử trí.” Quách Đại Dũng gượng cười, quyết định đẩy Mạc Hoài đi.

Lúc này tất cả những người có mặt ở đây đều không dám mở miệng, toàn thân khẩn trương lại hoảng sợ nhìn về phía Mạc Hoài.

“Không phải tôi làm.”

Hoàn toàn coi thường ánh mắt tàn nhẫn của ông cụ, còn cả khí thế uy nghiêm áp chặt lấy anh, lông mày đĩnh đạc của Mạc Hoài nhíu chặt, mặt mày không cảm xúc, lạnh lùng nói một câu.

Lão Giả nhìn bức tranh trêи tay, đáy lòng thương tiếc đến hoảng loạn, ông cụ trừng mắt phát giận nhìn Mạc Hoài, nổi giận đùng đùng, nói: “Bọn họ đều nói cậu làm, đừng nghĩ cách thoái thác.”

Quách Đại Dũng sợ ông cụ trút bực lên người ông ta, ông ta nhanh mồm nhanh miệng: “Mạc Hoài, làm sai thì phải nhận, nếu cậu làm hỏng bức tranh thì phải chịu trách nhiệm chứ.” Ông ta đem liên hệ giữa mình và Mạc Hoài phủi sạch, dữ tợn trêи mặt mang theo ác ý: “Tôi nói cậu nghe, cậu bị đuổi việc rồi, không còn là công nhân của công ty tôi nữa, cậu phạm sai lầm, một chút quan hệ với công ty cũng không còn.”

“Ông chủ, sao ông lại có thể đuổi việc Hoài ca?” Tào Dương nhìn không nổi nữa, nhịn không được mở miệng hỏi.

Quách Đại Dũng trừng mắt nhìn Tào Dương: “Câm miệng cậu lại, quyết định của tôi còn cần cậu phải cho phép à? Nói gì cũng vô ích thôi, cẩn thận tôi cũng đuổi cậu.”

“Này, rõ ràng không phải…”

“Tôi nói không phải tôi làm hỏng.” Lời nói của Tào Dương bị giọng nói lạnh lẽo của Mạc Hoài ngăn lại.

“Tôi mặc kệ có phải cậu hay không, tranh trêи tay cậu xảy ra vấn đề thì cậu phải chịu trách nhiệm, nếu không bồi thường cho tôi một bức y chang như vậy, nếu không thì đền tiền đi.”

Lão Giả thổi râu trừng mắt, bức này là bức ông cụ thích nhất, vẫn luôn treo trong cửa hàng để mọi người thưởng thức, không nghĩ tới bây giờ lại bị hỏng. “Nếu không, hừ, đừng trách tôi không khách khí với cậu.”

Mọi người nghe xong yêu cầu của ông cụ, ai cũng cầu nguyện trong lòng cho sự bi thảm của Mạc Hoài, sao có thể bồi thường một bức tranh giống vậy chứ? Ngay cả bồi thường tiền, một công nhân khuân vác như này, thì số lẻ của bức tranh kia cũng chưa chắc trả được.

Quách Đại Dũng nghe được lời này thì cả người run lên, cái bụng bia cũng theo đó run rẩy, ông ta nhớ tới chuyện có liên quan đến lão Giả.

Trước kia ông ta nghe nói tính cách lão Giả tương đối cổ quái, yêu thích tranh thành thần, vì cất chứa sự yêu thích với hội họa, ông cụ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì. Đã từng có một người cùng tranh đoạt một bức họa mà ông cụ thích, sau đó tranh qua tranh lại. Nhưng không được bao lâu sau, người thích tranh đó tuyên bố phá sản, đến nỗi bức họa kia cuối cùng rơi vào tay ông cụ. Bởi vì chuyện này mà mọi người đối với lão Giả có thêm hiểu biết, vì một bức tranh thôi mà làm người ta phá sản, mọi người càng thêm kị húy với ông cụ không thôi.

Mạc Hoài không ngờ lão già trước mắt này còn không thèm nói đạo lý.

“Hừ.”

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, mắt đen như mực chứa một mảnh lạnh lẽo: “Vì sao tôi phải nghe ông chứ.”

Lão Giả đã lâu lắm rồi chưa gặp qua người nào không sợ lão như vậy, còn có dũng khí phản bác người của ông cụ. Trong mắt ông cụ mang theo vài phần thưởng thức, ngoài miệng lại uy hϊế͙p͙: “Bởi vì tôi có thể khống chế cuộc sống của cậu, bao gồm cả việc hủy hoại cả thứ mà cậu để ý nhất.”

“Ông….”

Trong nháy mắt, toàn thân Mạc Hoài tỏa ra khí thế bức người, mắc đen có ánh nước.

Giằng co trong chốc lát, anh lạnh lùng nhìn ông cụ, môi mỏng hơi gợi gợi lên, tươi cười tùy ý: “Không phải chỉ làm hỏng một bức tranh thôi sao? Tôi bồi thường cho ông một bức là được chứ gì.”

Lời anh vừa nói ra, mọi người nhịn không được hít hà một hơi, sau đó, cả bọn rơi vào tình trạng phát ngốc, chỉ nghe thấy Mạc Hoài kiêu ngạo nói: “Chuẩn bị giấy đi.”

Lão Giả nheo lại hai mắt đầy cơ trí, nhìn người thanh niên cường đại thẳng thắn trước mặt, khiến ông không thể dùng con mắt khác để đánh giá anh: “Được.”

Gian sau của tiệm đồ cổ có phòng nghỉ với thư phòng, là phòng chuyên dụng của lão Giả, hiện tại cần giấy ở đó.

Trong thư phòng, chính giữa bày một dãy bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn, sau đó là một cái giá đựng đồ cao đến gần trần nhà, mặt trêи cùng bày biện đầy đồ dùng. Khiến người ta chú ý chính là bốn phía vách tường đều treo không ít tranh chữ, tranh nọ sát tranh kia không một kẽ hở, có thể thấy được số lượng tranh chữ rất nhiều, cũng nhìn ra sự yêu thích của lão Giả với tranh chữ.

Trong không khí loáng thoáng một chút cổ kính trầm mặc.

Chỉ có Mạc Hoài, lão Giả và Quách Đại Dũng, ba người ở thư phòng tạo ra bầu không khí yên tĩnh.

Lúc này, trêи bàn gỗ tử đàn, Mạc Hoài động tác thuần thục mài mực trong nghiên, tranh vẽ dùng nghiên mực có yêu cầu cao hơn so với viết thư pháp.

Rất nhanh sau đó, nghiên mực đen nhuận như du hành, rõ ràng có chút rực rỡ dù chỉ là một màu đen, rõ ràng rất tốt. Mạc Hoài cầm lấy bút chấm lên nghiên mực tàu, thần sắc anh tuấn cực kỳ nghiêm chỉnh, cái cằm tinh xảo hơi căng thẳng, bắt đầu bình tĩnh, trêи mặt giấy trắng vạch lên một nét bút.

Lão Giả đứng đối diện nhìn tư thế Mạc Hoài chấp bút, vững chắc có lực, ông cụ liền biết đối phương có vài phần hiểu biết.

Nét bút lúc mỏng lúc dày, trêи mặt giấy trắng nhảy lên, kéo theo cành liễu, chỉ vài nét bút ít ỏi, cũng quét nên hình ảnh cành liễu sinh động như đung đưa trước gió. Lão Giả mở to hai mắt, nhìn một màn diễn ra trước mắt không dám tin, không ngờ một công nhân khuân vác cũng biết vẽ, mà lại còn vẽ tố t đến vậy.

Quách Đại Dũng đứng ở khoảng cách hơi xa, nghển cổ, phát hiện Mạc Hoài có vài phần ra vẻ. Nhìn vài lần, ông ta hạ giọng, cười nịnh với lão Giả: “Lão Giả, ngài ngồi chờ trước, có thể cậu ta cần thêm chút thời gian.”

Lão Giả nhìn từng nét bút Mạc Hoài chạm, lại nhìn gương mặt cười đầy giả tạo của Quách Đại Dũng, không đáp lời, đi đến bên cạnh chiếc ghế gỗ đỏ ngồi xuống, còn thuận tay rót một ly trà.

Mùi trà, mùi hương trong lư tràn ngập thư phòng, làm người ta có chút vui vẻ lại thoải mái, tâm tình bình đạm thăng hoa.

Mạc Hoài cảm thấy những nét mình vẽ, quả thực thuận buồm xuôi gió. Bút mực rơi trêи tờ giấy trắng lưu loát, trôi chảy như nước, ngòi bút uyển chuyển, tức ý sinh thành, dường như đã sớm quen thuộc tất cả, nơi nào là nghiêng, chỗ nào là nghịch, chỗ nào nên kéo bút dài như gió, anh rất rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, lão Giả dùng nắp gạt gạt nước trà, vài tiếng rồi, ông cụ muốn tiến lên xem tiến độ hoàn thành bức tranh, Mạc Hoài dừng bút, động tác tự nhiên mà đem bút gác lại trêи nghiên mực.

“Xong rồi?” Lão Giả đứng dậy, bước chân hơi gấp gáp.

Trêи bàn sách làm bằng gỗ đàn hương, có một bức tranh giống hệt với bức tranh gốc hiện ra trước mắt.

Thần sắc già đời của lão Giả đầy kinh ngạc, ông cụ cúi người để sát mặt vào bức tranh, cẩn thận đánh giá: “Bức này….” Ông cụ đối với bức tranh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi