BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Không biết là do trong thư phòng bật máy sưởi quá nóng hay do ánh mắt của người đàn ông đối diện cực nóng bỏng, Ninh Mật Đường cảm giác được tâm tình mình bắt đầu cuồn cuộn nóng theo.

Đôi mắt đen thâm thúy của Mạc Hoài nhìn Ninh Mật Đường đến thất thần.

Dưới ánh đèn, da thịt cô trắng sáng, non mịn mềm mượt, mắt ngọc mày ngài lại có khuôn mặt nhỏ đến tuyệt sắc, có thể do trang điểm nên đôi mắt càng sáng hơn, động lòng người, con ngươi màu nâu nhạt phác họa bức tranh cổ điển, vài phần mị hoặc, đôi môi anh đào đánh một lớp son kem hồng nhạt làm người ta khó có thể giữ được tự chủ.

Ánh mắt anh dồn dập, anh đã từng nếm qua hương vị nơi đó, vừa thơm vừa mềm…

Dời ánh mắt xuống thêm một chút, Ninh Mật Đường mặc một chiếc váy liền thân không tay, cổ thiết kế chữ V xẻ xuống tận ngực, lộ ra khung xương quai xanh hoàn mỹ, còn lộ luôn cả một mảng lớn da thịt trắng nõn nà, không tì vết, y như một viên ngọc mỡ dê, tinh tế và trơn bóng.

Do chiếc váy được thiết kế bó sát nên lộ ra vòng eo nhỏ gọn, một tay cũng ôm hết. Phác họa ra dáng người cao gầy với đường cong lồi lõm vừa đủ. Khó bỏ qua nhất chính là bộ ngực trưởng thành quá mức thành công, cao ngất phập phồng, tuy bị váy mỏng màu đỏ che đậy nhưng vẫn quá là cao ngạo.

Hô hấp Mạc Hoài có chút dồn dập, ánh mắt dần biến đen đến cực hạn.

“Em tìm tôi có việc gì?” Giọng nói mang theo chút khắc chế.

Gương mặt nhỏ như hạt vừng vương ánh hồng, Ninh Mật Đường nỗ lực bỏ qua cảm giác ngượng ngùng, đôi mắt đen nhánh ánh nước nhộn nhạo, sáng ngời, môi đỏ khẽ nhúc nhích, cô nhẹ gọi một tiếng: “A Hoài.”

Ngón tay trắng không ngừng bấu chặt, cô tiến thêm một bước, càng tới gần người đàn ông thì càng không biết làm sao mở miệng: “Mai là sinh nhật bạn của em, em mặc như vậy đi đến buổi tiệc sinh nhật, anh thấy có đẹp không?” Đây là lời Tưởng Từ Từ dạy cô lấy cớ.

Cô có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cực nóng của Mạc Hoài, giấu đầu hở đuôi đầy kϊƈɦ thích. Thần sắc trêи mặt biến mất, tim đập rộn ràng vô cùng khẩn trương, như thể có con kiến chậm rãi bò trong đó vậy, vừa ngứa vừa khó nhịn.

Hương thơm của người con gái không ngừng ùa vào chóp mũi anh, vốn thân thể đã hơi mẫn cảm với cô, bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai cánh tay, ngửi được mùi thơm ngào ngạt quen thuộc, Mạc Hoài cảm thấy mất không chế mất rồi.

“Yêu tinh!”

Anh nhịn không được thở dài dưới đáy lòng một tiếng, mặc như vậy đi sinh nhật bạn, chứ không phải mặc đi tiệc lớn à? Hay là đi thu hút đàn ông khác. Tưởng tượng đến việc có thằng đàn ông khác nhìn được bộ dạng yêu mị như thế của Ninh Mật Đường, đáy lòng anh ngập tràn tức giận.

“Xấu muốn chết.” Mạc Hoài ghét bỏ nhìn cô gái mặc bộ váy đỏ kia.

“Hả?”

Ninh Mật Đường chớp đôi mắt long lanh, khó có thể tin được lời đó. Kể cả cô không tự luyến đi chăng nữa thì cô cũng thấy mình ăn mặc đẹp lắm mà, sao lại…. sao lại xấu được? Lúc cô thay váy xong, Tưởng Từ Từ còn nói cô đẹp đến câu hồn người ta đấy.

Mạc Hoài nhìn người đẹp trước mắt, tim đập nhanh đến lợi hại, trái tim ngập đầy vui mừng.

Loại cảm giác xa lạ này làm anh cực kỳ mâu thuẫn.

Mạc Hoài thu lại cái nóng nơi đáy mắt, anh hiểu được nếu cứ mặc kệ thì chính mình sẽ hãm sâu vào đó, không thể nào thoát ra được.

Lặng im một chút, Mạc Hoài lạnh giọng lặp lại lần nữa: “Quá xấu, đổi đi!” Tầm mắt anh bất mãn dừng trước ngực cô, da thịt trắng lộ một mảng lớn, muốn dụ người khác phạm tội đấy à?

Ninh Mật Đường vô thố siết chặt ngón tay, khuôn mặt trắng nay đã đỏ bừng, không phải thẹn thùng, mà là nổi giận, không ngờ mình mặc vậy sẽ bị Mạc Hoài ghét bỏ. Đôi mắt đen trừng anh, nghĩ đến A Hoài vừa dính người lại yêu chiều cô trước kia, đáy mắt Ninh Mật Đường nóng lên.

Khuôn cằm tinh xảo của Mạc Hoài căng chặt, khóe môi hơi nhấp. Cô gái nước mắt lưng chòng, trong suốt như thế, cô vừa bực vừa trừng anh, đôi mắt ướt át, tựa như giây tiếp theo có thể nước chảy thành dòng thấm đẫm bờ mi.

Ninh Mật Đường quá nguy hiểm đối với anh, anh không muốn vậy, chỉ cần trong mắt cô phải chịu thiệt đều có thể khiến anh quân lính tan rã. Tình cảm trong lòng đánh sâu vào tim, anh có chút ức chế không nhịn được muốn chạy đến ôm cô vào lòng, dỗ dành cô cho tốt.

Đơn giản là, Mạc Hoài quay đầu đi.

Ninh Mật Đường giật mình, nhìn đến người đàn ông đó quay đầu đi, động tác đó chứng tỏ không muốn nhìn cô nữa, trong lòng như bị anh dùng mũi dao cứa qua, vừa đau vừa mỏi mệt, khó chịu đến không thôi.

Cô rũ đôi mắt xuống, giọt nước mắt cố kiềm chế cũng rơi xuống, miễn cưỡng kéo căng khóe miệng, “Vậy, em đi thay…”

Nói rồi Ninh Mật Đường xoay người đi đến cửa. Hiện tại Mạc Hoài lạnh nhạt với cô như thế, không đủ kiên nhẫn nhìn cô nữa rồi, cảm giác ngốc nghếch này, thật sự khiến cô muốn khóc.

Nghe ra sự run rẩy trong lời cô nói, còn khóc nức nở nữa, Mạc Hoài hốt hoảng quay mặt lại, nhìn đến bóng dáng cô đơn kia, môi mỏng mím chặt, thần sắc càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt đao khắc lạnh thấu sương, gắt gao nhìn chằm chằm động tác mở cửa thư phòng của cô.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, gân xanh giữa trán Mạc Hoài không giữ nổi.



Đêm đông luôn luôn lạnh, lại cô liêu, không thấy ánh trăng chiếu sáng. Bên ngoài gió lạnh gào thét nhưng bên trong thư phòng không chỉ có máy sưởi sung túc mà còn có những câu chuyện ái muội nóng bỏng.

Mạc Hoài ôm Ninh Mật Đường thật chặt, thần sắc chuyên chú nhìn cô, mắt đen sáng ngời ngập tràn vui mừng. Trong lòng ngực vẫn là cô gái mặc bộ váy đỏ gợi cảm kia. Làn da màu trắng có màu đỏ của váy phụ trợ càng thêm nổi bật, vừa trắng vừa sáng, da trắng như tuyết tựa sắc xuân hồng. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, còn có cả hương thơm làm anh động tình, quả thực khiến anh điên đảo thần hồn.

“Đường Đường.” Anh khàn giọng gọi tên cô, “Anh xin lỗi, anh không nên lạnh lùng với em như vậy.”

Đôi tay ngọc ngà của Ninh Mật Đường quấn quanh cổ Mạc Hoài, nhẹ vuốt ve, dịu dàng lẩm bẩm: “Vậy về sau anh đừng bắt nạt em nhé, em sẽ buồn đấy, A Hoài.”

“Ừ.”

“A Hoài à, em rất nhớ anh.”

Trong mắt Mạc Hoài nhiễm đầy tình ɖu͙ƈ, rốt cuộc không nhịn được mà đặt môi mỏng lên đôi môi còn bận lẩm bẩm của Ninh Mật Đường.

Môi cô vừa mềm vừa thơm, ngậm trong miệng tựa như ăn một miếng kẹo bông gòn, mềm mại kéo dài, ngọt sâu tận họng, anh nhẹ nhàng cắn một miếng, hận không thể nuốt vào trong bụng. Đầu lưỡi cạy hàm răng ra tự nhiên chui vào, câu lấy cãi lưỡi nhỏ mà ɭϊếʍ ʍút̼, xúc cảm đầy đặn này làm anh động tình hãm sâu.

Cánh tay cường tráng căng cứng thu chặt lại, Ninh Mật Đường chịu không nổi, đẩy đẩy Mạc Hoài, thế mà lại bị tay anh ôm lên, miệng thì tiếp tục triền miên, chân lại di chuyển đến bên ghế ngồi xuống. Anh ôm cô, tách hai chân cô ngồi trêи đùi anh.

“A Hoài?”

Mạc Hoài không cho cô thời gian phản ứng, anh bắt đầu kịch liệt đoạt lấy nước bọt trong cái miệng nhỏ. Cảm thấy không đủ, anh còn xoa tay lên bộ ngực mềm mại nữa. Cổ váy rất thấp, không thể ngăn được sự tấn công của anh, bàn tay to dễ dàng chui vào, trực tiếp đụng vào da thịt non mịn cực hạn kia. Cảm giác được người cô run lên, hô hấp anh càng dồn dập, nhịn không được dùng đôi tay mà xoa nắn, xúc cảm mềm như bông quả thực làm người ta điên cuồng.

“A Hoài, A Hoài, A Hoài…” Tiếng người con gái kiều diễm.

“Ơi.” Ngón trỏ xẹt qua đỉnh nhọn, cảm nhận được cô run rẩy, tay Mạc Hoài càng dùng thêm sức.

…..

Hai mắt bỗng mở to, Mạc Hoài đột nhiên ngồi dậy yên lặng nhìn trước mắt, ánh sáng ban sớm chiếu xuống, vậy mà đôi mắt đen như mực của anh lại bị che kín bởi tình ɖu͙ƈ, ngực phập phồng, anh mơ thấy tối hôm qua anh ngăn không cho Ninh Mật Đường rời khỏi thư phòng, sau đó thân mật với cô. Cảm nhận được tàn dư trong cơ thể sau cuộc vui mất hồn, cảm giác quá mức chân thật, anh nhất thời không thể thoát ra khỏi cơn mộng.

Hồi lâu, Mạc Hoài xốc chăn lên, nhìn phía dưới của mình, trong quần ướt đẫm, rõ ràng anh đã phát tiết ɖu͙ƈ vọng ra rồi.

Lông mày cứng cỏi nhíu chặt, lần đầu tiên anh mất khống chế như thế, ngay cả kiếp trước cũng chưa từng xúc động như vậy. Ninh Mật Đường quả nhiên có ảnh hưởng sâu sắc đến anh.

Điện thoại dưới gối bỗng rung, Mạc Hoai rũ mi quên đi tình ɖu͙ƈ sâu trong đáy mắt.

“Alo, Hoài ca, ngày mai triển lãm tranh bắt đầu rồi, em sẽ chờ anh ở cửa ra vào nhé?” Đầu kia điện thoại là tiếng nói đầy hưng phấn của Tào Dương.

Mạc Hoài nhớ tới lời đồng ý tham gia triển lãm tranh trước đó, anh ngưng lại một chút, “Ừ, hôm nay cậu giúp tôi một chuyện đi.”

Cúp điện thoại xong, Mạc Hoài nỗ lực bỏ qua phân cảnh thân thiết trong mơ cùng Ninh Mật Đường, anh cởi quần ra, thân hình trần trụi đi đến phòng tắm.

Lão Tề mở triển lãm vô cùng long trọng, người đến tham gia không chỉ có danh họa nổi tiếng mà còn có đông đảo công ty yêu thích tranh, người quyền quý và có cả người thu nhập thấp nữa.

Triển lãm tranh được tổ chức ở trung tâm nghệ thuật ở thành phố B, nguyên tầng một được lão Tề bao trọng, bên trong là 200 tác phẩm đạt nhiều giải thưởng. Những tác phẩm được treo ở vị trí trung tâm, là các tác phẩm của đệ nhất họa sĩ Quách Chi Niên.

“À, lão Vu, không ngờ ông đến sớm như vậy.” lão Tề mặc bộ đường trang thêu màu xanh lục, thân hình gầy ốm nhưng không ốm, tinh thần phấn chấn vô vàn.

“Còn không phải tôi chờ không kịp sao.” Lão Vu có thâm ý đầy trong mắt, “Sao nào, tiểu tử Mạc Hoài kia tới rồi à?”

“Chưa thấy bóng người đâu.” Tay nắm ba toong của lão Tề giật giật, “Xem ra, ông rất có mong chờ với thằng nhóc đó.” Quen nhau cả nửa đời người, ít khi thấy được ông già này có hứng thú với một họa sĩ, đặc biệt đối phương còn là một người trẻ tuổi.

Vu lão trừng mắt liếc ông già kia một cái, “Thưc lực của thằng nhóc đó thế nào ông còn chưa biết phải không? Đừng có mà nói lười vô nghĩa, tác phẩm của Mạc Hoài ở đâu? Tôi đưa ông đi xem.”

Lão Tề chống ba toong gõ sàn nhà, hơi giận nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, “Hừ, không cần ông nói, ngày hôm qua có người báo tin cho tôi, các tác phẩm trong buổi triển lãm còn chưa mang ra đâu, đợi lát nữa cậu ta trực tiếp mang đến đấu giá.”

“Gì cơ?” Lão Vu kinh ngạc ra tiếng, trong mắt mang theo đáng tiếc, ông còn đang muốn đấu giá trực tiếp các tác phẩm của Mạc Hoài đem về nhà đây, xem ra không được rồi. Nhưng nghĩ đến hiện trường đấu giá các tác phẩm tốt nhất, ông cũng có thể mang về mà, có vậy thần sắc mới hòa hoãn đôi chút, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, cửa ra vào xuất hiện một đám người, hấp dẫn không ít sự chú ý. Rõ ràng là đám người đi ngoài cùng bảo vệ người đi chính giữa.

“Chi Niên, đến rồi đấy à.” Lão Tề đi tới chỗ Quách Chi Niên chào hỏi.

Quách Chi Niên gần 40 tuổi, ăn mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mang theo hơi thở nồng hậu của họa sĩ trêи người, gật đầu đáp lại: “Lão Tề, đã lâu không thấy, triển lãm lần này còn long trọng hơn triển lãm năm ngoái nhỉ?”

“Một lần lấy được 30 tác phẩm của cậu, đương nhiên phải tăng cấp bậc cho xứng đôi với nhiều tác phẩm mới rồi.” Lão Tề cười haha trêu ghẹo.

Quách Chi Niên cười lắc đầu, “Lão tề quá đề cao tôi rồi.” Anh ta rời ánh mắt về phía lão Vu, trong mắt có chút u ám, “Lão Vu, không ngờ ông cũng tới.” Triển lãm tranh năm trước không thấy lão Vu tham gia, không ngờ năm nay ông ta lại đến.

Vừa bắt đầu, mọi người tương đối yêu thích tranh cổ đượm buồn của lão Vu, cảm thấy mới lạ. Sau này mấy triển lãm tranh không thấy ông ta tham dự, mọi người cũng đành chấp nhận. Không ngờ năm nay lại tham gia, khiến người ta kinh ngạc.

Quách Chi Niên nghĩ nhất định ông ta nhìn trúng bức tranh nào trong triển lãm này. Khả năng lớn hơn nữa là nhìn trúng tranh anh ta vẽ. Bởi trong cái triển lãm tranh này đây, anh ta có tận 30 tác phẩm, ở đây có không ít người yêu thích tranh, không phải là vì có anh ta sao.

Lão Vu nghiêng mắt nhìn Quách Chi Niên, hừ hừ rồi mới mở miệng: “Ừ, năm nay có mầm mới.”

Sóng mắt Quách Chi Niên khẽ nhúc nhích, “Có thể được lão Vu tán thưởng thì nhất định là hậu bối lợi hại rồi.”

Lão Vu không đáp lại, nhưng thần sắc vừa lòng trêи mặt đã giải đáp hết thảy.

Người tham gia triển lãm tranh lục tục đến, sân rộng như vậy tụ tập không ít người. Có nhiều người đã nhìn trúng tác phẩm bán ra được báo giới chú ý, sau khi triển lãm tranh kết thúc, hội người giàu trong giới có thể mang tác phẩm lên đấu giá.

Ngoài cửa lớn của trung tâm nghệ thuật.

Tào Dương đứng khép nép bên cạnh cửa, tận lực làm giảm đi sự tồn tại của mình, muốn vào bên trong cần phải có thư mời, mà cậu ấy lại đang đứng chờ Mạc Hoài đến mới đi vào được.

Từ sau lần xé rách bức tranh đó, cậu ấy đã từ chức luôn, vốn muốn tìm một công việc khác, không ngờ Mạc Hoài lại tìm được cậu ấy, mời cậu làm trợ lý, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn. Cậu ấy có trực giác chỉ cần đi theo Mạc Hoài, nhất định ngày lành sẽ xuất hiện.

“Hoài ca, ở đây, ở đây.” Tào Dương bị gió lạnh quật đến rùng mình, ánh mắt nhìn đến dáng người cao lớn, lập tức vẫy tay.

Chỉ lát sau, Mạc Hoài mang theo cái lạnh đi tới trước mặt Tào Dương, anh nhìn nhạt nói: “Đi vào thôi.”

“Được, Hoài ca, em đi theo anh.” Tào Dương sửng sốt một chút rồi mới trả lời.

Cậu phát hiện ra, không gặp một thời gian mà hơi thở trêи người Mạc Hoài càng lạnh hơn, làm cậu có hơi run sợ đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi