BÀN VỀ DI CHỨNG CỦA GIẢ CHẾT

Hít một hơi thật sâu, cảm thụ từng dòng khí lưu chuyển trong gân mạch, tụ lại trong đan điền thành một quả cầu khí, cuối cùng lại hóa hư không, tựa đá nặng chìm xuống biển, biến mất không còn bóng dáng. Tông Niệm nở một nụ cười không dễ phát giác, ba năm, rốt cuộc đã qua ba năm hắn đã luyện được tới tầng thứ bảy.

Công pháp mà Tông Niệm luyện đặc điểm lớn nhất là như tên nó, Vô Ích. Phàm là luyện loại võ công, một là đi vô ảnh vô tung, hai là khó nhìn ra tu vi, như không khí không màu, không vị, làm người khác mò không ra, lại có thể ở khắp mọi nơi.

Tu luyện cấp độ càng cao, người đó càng nhìn giống một người bình thường, khiến kẻ thù không thể nhìn ra, mà ngay một khắc lơ là đó, sát khí sẽ mạnh mẽ đánh vào kẻ thù.

Tông Niệm cố gắng ôn lại các công pháp trong đầu, nhưng loại công pháp này chính là ôn cũng bằng thừa, rỗng không. Cách sử dụng của nó vô cùng quỷ quyệt, ngược lại hoàn toàn với việc chính diện dùng chiêu đối chiêu của võ lâm nhân sĩ bây giờ, rất phù hợp với các trường hợp đánh lén, hay mấy trò bỉ ổi đê tiện. Bởi vì Vô Ích chính là nằm trong top 3 môn võ ăn trộm, là mấy trăm năm trước do một vị đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy lưu lại.

Nghĩ đến ba năm trước chính mình còn không quan tâm tới mấy loại tâm pháp này. Chì vì báo thù cho gia tộc... Bỏ đi tu luyện Trảm Phong kiếm pháp, bỏ đi họ tên, bỏ đi bằng hữu quen biết, sống khổ sống sở tại một huyệt động bên dưới một vách núi khỉ ho cò gáy, ăn gió nằm sương, lấy việc tu luyện Vô Ích làm đầu, cũng vì đợi một ngày công thành danh toại, ra ngoài trả món nợ huyết hải thâm cừu này.

Nhớ lại đau đớn trước kia, ánh mắt Tông Niệm chợt tối lại, dù đã qua ba năm đằng đẵng, hắn vẫn không cách nào quên được cảnh tượng đáng sợ kia, cứ như chỉ mới hôm qua thôi, triệt để đau tê tâm liệt phế. Nhìn trước mặt là khung cảnh chung quanh huyệt động, bởi vì sắc trời tối tăm mà có vẻ mông lung không rõ, tháng ngày tu luyện lướt thật nhanh qua trong đầu, Tông Niệm lẩm bẩm:

" Cha, mẹ, hai người chờ a... Kỷ Chi không quên ngày đó, Kỷ Chi sẽ lấy được thủ cấp kẻ thù, dùng máu bọn họ tế hai người ở trên trời! "

Kỷ Chi là tên tự của hắn. Mặc dù chưa tới tuổi nhưng đã có tên tự của mình, chung quy là cha mẹ cưng chiều, chiều theo nhi tử bướng bỉnh hồ đồ của mình lấy cho hắn.

" Vậy tại sao lại chọn Kỷ Chi? ", mẫu thân yêu thương ôm hắn trong ngực, nhỏ nhẹ hỏi. Tiểu Tông Niệm đàng hoàng trịnh trọng đáp:" Niệm nhi lấy tên đó vì muốn nhớ tới công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, vì lẽ đó, Niệm nhi muốn mình luôn luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn không quên. "

Luôn luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn không quên...

Đúng, hắn sẽ không bao giờ quên những kẻ tự xưng chính đạo, nhưng lại lấy danh nghĩa người trong ma đạo làm cha mẹ hắn đi tự sát, lấy việc tiêu trừ dư nghiệt giết hơn bốn mươi bảy miệng ăn ở Phi Tinh Ổ, sử dụng các loại tra khảo chỉ vì muốn đoạt đi tài bảo.

Thù này, hắn tới chết cũng không quên!

*****

Âm thanh vài con chim tước truyền tới, sau đó là một loạt chấn động do đàn chim tước bay ra, hướng thẳng tắp bay về đỉnh núi. Nếu có người đứng ở vách núi, còn có thể nhìn thấy ngoại trừ chim tước, còn có một đạo thân ảnh cũng lao ra từ vách núi cheo leo.

Không ai khác chính là Tông Niệm.

Nghỉ ngơi một đêm, chờ ánh bình minh ló rạng, hắn thu xếp một chút trong hang động liền rời đi. Lúc rơi xuống không mang cái gì, tự nhiên đi lên cũng như vậy.

Dù rằng trong ba năm qua đống quần áo của hắn được chà sạch sẽ ở dưới đáy hồ, nhưng thoạt nhìn cũng không khác gì ăn mày là bao. Tông Niệm một chân dùng lực đạp lên trên phiến đá bay lên, trong đầu lại âm thầm bàn tính kế hoạch báo thù.

Bây giờ hắn có thể trà trộn vào trong đám người đó, thuận tay giết từng người một, nhưng kẻ thù của hắn cũng không phải chỉ có một người. Ở đây ngoại trừ chủ mưu trang chủ Thanh Quang trang - Thanh Trường Vinh, còn có Phá Sơn thế gia, Đan Dương trang, Thập Vân các, vân vân mây mây, tổng lại cũng hơn chục người. Nếu là đi giết từng nhà, chỉ sợ là đánh rắn động cỏ, làm đám người còn lại đề phòng, thậm chí có nguy cơ là phát hiện ra chân tướng của hắn, lần thứ hai liên thủ một phát xử đẹp hắn. Bên kẻ thù người đông thế mạnh, bên này chỉ có mình hắn trơ trọi, nghĩ kiểu gì cũng là đi tìm chết.

Thôi đi, đầu tiên cứ giả làm tên ăn mày, đem mấy môn phái kia điều tra một lượt rồi tính toán sau.

Nửa canh giờ sau, Tông Niêm vững vàng đứng trên vách đá cheo leo. Lau cái trán đầy mồ hôi, lòng thầm nghĩ, quái lạ, lúc leo xuống cũng đâu có mệt như vầy, đứng một chút, liền thẳng tắp tiến lên. Vách núi ngàn trượng sâu không thấy đáy bị hắn quăng lại phía sau, ánh nắng đầu tiên phía chân trời chiếu một đường lên dung nhan tuấn mĩ, cừu hận cũng không xóa đi được nét anh khí giữa hai lông mày, phối hợp với khí chất thẳng như tùng trúc, tuy một thân rách rưới, vẫn sẽ khiến người khác khắc sâu ấn tượng.

Cũng may công pháp tu luyện đang luân chuyển trong người, cho dù anh tuấn bất phàm, mới khiến người khác không chú ý hắn. Nếu không chưa tìm tới được nhà kẻ thù, cũng đã bị mạnh mẽ bắt lại.

Tông Niệm mất hai ngày mới tới được tiểu trấn gần nhất. Bởi vì trên người một xu cũng không có, hắn mới quyết định tới một trạm dịch là khuân vác đồ đạc tạm thời, liền tù tì hai tháng mới kiếm đủ lộ phí đi tiếp.

Trấn nhỏ này cách Thanh Quang trang ở Hoằng thành còn khá xa, cứ chân ta mà tiến thì không được, vì vậy mới nói với trạm dịch thuê một con ngựa. Tông Niệm còn mua một bộ áo vải xanh, cùng một cái nón rộng vành, nhìn thì không khác gì nhân sĩ giang hồ bình thường, tức không nổi bật, cũng không tầm thường.

Tất cả chuẩn bị xong, Tông Niệm bước lên ngựa, giơ roi xuất phát.

Lần này mới thực sự bắt đầu.

Nhưng Tông Niệm cưỡi ngựa trắng thong thả đi cũng không ngờ, Hoằng thành này không phải cái hắn từ lâu đã mong chờ.

Tông Niệm đứng chết lặng trước địa phương hắn từng quen thuộc. Dưới chân đạp lên đống đất trước kia là cửa lớn Thanh Quang trang. Hắn nhớ trước đây đặt ở chỗ này là hai bức tượng thanh sư khí khái lẫm liệt, hai bên trái phải thủ vệ dán bảng hiệu Thanh Quang trang. Sau khi cha mẹ tự sát, hắn bị Thanh Trường Vinh dùng dây xích xích chân tay kéo vào đây, ngày đêm bị nhốt để tra hỏi, ép hắn nói ra tăm tích của xích tinh vũ luyện.

Nhưng, cảnh tượng trước mắt... Hai tượng đá thanh sư vẫn còn, nhưng cửa lớn thì không cánh mà bay, phải là toàn bộ Thanh Quang trang đều biến mất! Đình đài lầu các hiên ngang khí khái đều biến thành đường đá thẳng tắp, xe ngựa di chuyển trên đường lớn, hai bên đường có các quầy hàng nhỏ, bán rau dưa các loại.

Nơi này----- là chợ?

Tông Niệm hoài nghi mình đi nhầm nơi, hắn còn đi hỏi người qua đường, mỗi người đều có lòng mang khẩu âm địa phương nói cho hắn biết:

" Nơi này chính là Thanh Quang trang, nhưng không hiểu tại sao, hai năm trước vào một đêm liền chết sạch, sau đó nơi này cũng không có người thừa kế, cũng không biết làm sao có người mua được, liền đổi thành chợ."

Tông Niệm phức tạp nhìn đường lớn người đến người đi, thật không làm sao hình dung đây là Thanh Quang trang.

Đây là cái quỷ gì?! Chả lẽ Thanh Trường Vinh thù quá nhiều người, mới dẫn tới đây chết hết?! Hay là sau lưng còn chuyện gì?!

Mang nghi hoặc, Tông Niệm lên ngựa đi tới ngọn núi nơi tọa lạc của Phá Sơn thế gia. Nhưng mà cánh rừng sâu thăm thẳm, che phủ dày đặc, chỉ nhìn thấy được một ngôi miếu tế nhỏ, dùng cho khách dừng chân, thậm chí nơi này còn không hề có dấu vết thế gia thịnh vượng từng ở đây.

Chuyện này... Nhất định có cổ quái!!

Tông Niệm không khỏi càng nôn nóng trong lòng, nhưng bất kể hắn đi Đan Dương trang hay Thập Phương các, từng là danh môn thế gia chính đạo, nhưng cũng chỉ là đã từng.

Chẳng lẽ ai đó muốn cướp đoạt Xích Tinh Vũ Luyện nên một đao giết sạch, hay lục đục nội bộ?? Tự giết lẫn nhau?? Hoặc là các thế lực mới mạnh mẽ dẫn tới những nơi này diệt môn??

Dù cho có suy đoán ngàn cái, Tông Niệm cũng không thể chứng thực.

Duy nhất có một chuyện trước mắt hắn ----

Tông Niệm hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù, nhưng đều chết hết.

Thù của hắn đã không còn để báo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi