BÀN VỀ DI CHỨNG CỦA GIẢ CHẾT

Khói lửa như yêu thú lưỡi dài, một phát đã liếm hết toàn bộ Phi Tinh Ổ. Bầu trời đầy khói đặc, mà hắn bị xích sắt trói buộc, ngày trước nhà của hắn bị người ta thiêu hủy, hắn lại không có sức lực ứng cứu.

Trận lửa như ẩn chứa thù hận cùng tuyệt vọng phá hủy hoàn Phi Tinh Ổ, đã ở sâu trong tim hắn cháy hừng hực.

Tông Niệm đột nhiên mở mắt, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Cảnh nhà bị cháy như chiếu lại trước mắt hắn, phảng phất hắn còn bị nhốt trong viễn cảnh đó.

Một lần nữa hắn lại mơ.

Giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, Tông Niệm tự nhủ kẻ thù đều đã chết, người thân trên trời cũng được an ủi, thù hận kia cũng nên buông xuống, nhưng tầng tầng lớp lớp tâm tư cứ cuộn trong lòng hắn không yên.

Cảm giác này như là sử dụng hết khí lực, nhưng chỉ đánh vào một quả cầu bông. Mặc dù thù được trả, người đã chết, hắn lại không có cảm giác thỏa mãn, tồn đọng trong lòng, hắn thấy hắn trốn ba năm ở chỗ khỉ không ho, gà không thèm ỉa kia làm gì chứ (ಥ_ಥ).

Quả nhiên là chuyện cười.

Bây giờ cứ như vậy tiếp tục mai danh ẩn tích sống hết thanh xuân ư?

Cái suy nghĩ này vừa bật lên liền bị Tông Niệm đánh dẹp lép, hắn còn lâu mới chịu tiếp nhận chuyện này.

Ta. Không. Cam. Tâm!!!!

Đại hiệp vô danh giúp mình diệt kẻ thù, vẫn cứ thấy trong này có quỷ. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Chỉ là mình chịu khổ sống ở vách núi ba năm, luyện công phu chờ ngày đạt thành, mà ở giang hồ lúc nào cũng cuồn cuộn mây vân, môn phái nào trong một đêm diệt môn, vị đại hiệp nào đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là chuyện trong chớp mắt. Năm xưa Phi Tinh Ổ trong một đêm liền xong cũng không thấy ai nhắc đến. Muốn tra lại chuyện cũ, trong tay không có thế lực, khó hơn lên trời.

....Nhưng cũng phải biết vị đại hiệp vô danh giúp hắn giết kẻ thù chứ!

Một mình ngồi ở lầu hai của quán rượu, nhìn hai con tuấn mã vừa chạy qua bên dưới, Tông Niệm uống một hớp rượu.

Hắn đã về nhà của mình, nơi này chính là nơi tọa lạc xưa của Phi Tinh Ổ, một trấn nhỏ ở Giang Nam. Cha mẹ tự sát, môn hạ bị giết chết, tất cả đều bị chôn vùi trong đại hỏa, nhiều ngày không dứt.

Bản thân ở dưới vực lúc đó đã xin thề, không giết được người sẽ không về, ngược lại thế mà nhanh như vậy đã lại lần nữa có thể hít được khí trời quen thuộc này.

Hai lạng rượu, một dĩa đậu phộng, liền thảnh thơi cả một ngày. Tính tình người ở đây tương đối chậm, người khác gấp muốn chết, chính mình cứ thong thả. Ở đây có thể rời giang hồ náo động, lén nửa ngày phù du. Tông Niệm ở hai ngày, bắt đầu nhớ tới sinh hoạt tuổi thơ không lo không nghĩ.

Hắn đã từng cùng người nào đó tới đây ăn đậu phộng, nhưng vì tuổi chưa tới nên không cho hắn uống rượu, làm hắn tức muốn chết, một lời cũng không nói, mãi đến khi đối phương cho hắn uống thử---- hắn bị sặc, rượu quá nồng dẫn tới ho khan.

Có phần hoài niệm lúc đó, Tông Niệm lấy một hạt đậu phộng bỏ vào một đĩa trắng khác.

Vì một lòng báo thù, nên giả chết, cũng không muốn liên lụy ai, lúc bị bắt liền ăn viên thuốc mẫu thân cho trước khi tự sát, sau khi tỉnh lại thì biết mình bị coi như chết rồi bị quăng ở bãi tha ma, từ đó hắn sống trên nhân thế như cô hồn dã quỷ.

Giờ đây, kẻ thù không còn, có phải chăng hắn không cần phải sống như vậy nữa?

Hắn lại bốc lên mấy hạt đậu phộng, ném qua các bãi đậu phộng vừa nãy.

Tông Niệm nghĩ tới nghĩ lui, chỗ dựa duy nhất bây giờ chỉ có đệ đệ của phụ thân, sư thúc của mình, môn chủ Trảm Phong môn - Vu Qua. Sư thúc hắn là người tốt, nghe nói khi Phi Tinh Ổ gặp nạn liền qua ứng cứu, nhưng chuyện đã muộn. Tông Niệm bị mang đi không người nào biết, đều tưởng hắn cùng môn hạ đều chết trong trận đại hỏa, ở trong lao hắn nghe được Trảm Phong môn và Thanh Quang trang trở mặt thành thù.

Vậy thì trước đi tìm sư thúc. Tông Niệm áng chừng một chút tiền trong túi, phát hiện mình đã xài hết tiền rồi. Lại đến trạm dịch chuyển hàng? Không, lúc trước là do che dấu thân phận, bây giờ là một thiếu hiệp, thân mang võ công, hiện tại không cần ẩn dấu, cũng nên cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ ha? Tông Niệm mang ý nghĩ đen tối trong lòng, xoay xoay một chút.

Vậy tối nay đi nhà Lưu viên ngoại, nghe nói là một tên yêu tiền, cũng nên chia sẻ cho người nghèo chứ?!

Tông Niệm chính trực gật đầu, quyết định từ nay làm thiếu hiệp trừ gian diệt bạo. Bản thân hắn vốn tính nghịch ngợm, chỉ là trước mang thù, bị áp lực từ từ bốc lên đầu.

Đang nghĩ miên man, vốn chỉ có một mình Tông Niệm ở lầu hai, lại có một người đong đưa đi đến. Y cuối thấp đầu, tay cầm bình rượu, tóc xõa còn chưa vuốt lên, ngã rầm xuống một cái bàn cách Tông Niệm một gian.

Người kia say khướt, mặc một thân đen, nhìn xem là vải tốt, bước chân phù phiếm nhưng không loạn, chắc cũng là đại hiệp nào đó trong giang hồ, nhưng không hiểu vì sao đến đây tìm say.

Y gục xuống bàn, thỉnh thoảng ngửa cổ hớp rượu, bộ dạng say khướt.

Tông Niệm rời giang hồ ba năm, những chuyện hắn biết cũng cách hiện tại rất xa.

Tuy rằng cảm thấy không cần xóa hết mọi dấu vết của mình, cũng không cần dùng tới Vô Ích pháp, nhưng lòng đề phòng thì vẫn phải có, Tông Niệm cũng không tùy tiện kết giao, bởi vậy cũng không muốn cùng cái người say khướt này quan hệ, muốn trực tiếp đứng dậy đi.

Nhưng lúc vừa đứng dậy, liền nghe có người hạ thấp âm giọng xuống nói:

" Lúc trước cùng ngươi gặp lại, ai biết rằng sẽ có hôm nay... Đáng lẽ ta không nên gặp ngươi. "

Tông Niệm bị giọng nói của người trong giang hồ kia làm giật mình, phát hiện thanh âm hắn thô ráp đến độ hình như bình thường rất hay gào khóc, liên kết lại mấy lời vừa nãy hắn nói, Tông Niệm suy đoán có lẽ y với nữ nhân mình thích vừa cãi nhau.

Nhưng cãi nhau thì không say đến trình độ này đi... Không lẽ là hiểu lầm người kia thành thân rồi.

Tông Niệm không nhịn được não bổ ra mấy loại kịch tình này kia này nọ, ân oán tình cừu gia tộc các loại. Nhưng phản ứng lại thấy hành vi của mình có chút buồn cười.

Vẫn là đi nhanh lên.

Nhưng trong lòng còn điểm lưu ý, lúc đi ngang qua người kia, Tông Niệm không nhịn được khuyên giải vài câu, " Vị huynh đài này, uống rượu hại thân, vẫn nên uống ít một chút. ", những lời này trước kia hắn thường nghe mẫu thân nói với phụ thân sâu rượu của mình, không nghĩ tới hắn lại đem những lời này nói với người xa lạ trong quán rượu, có điểm kỳ diệu.

Người kia khi nghe tới giọng hắn liền run lên, tay nắm bầu rượu đột nhiên chặt, bầu rượu bị phá vỡ, âm thanh chát chúa vang khắp lầu hai.

Biểu hiện bất thường của y làm Tông Niệm sinh ra xấu hổ, nghĩ lời của mình quá đường đột, đang muốn xin lỗi, đột nhiên người kia ngẩng đầu lên, hai mắt chuẩn xác nhìn thẳng mắt hắn, đôi mắt âm trầm đen láy, xem ra không phải người dễ chọc.

" Xin lỗi, tại hạ không cố ý quấy rầy... ", Tông Niệm lúng túng, oán giận mình quản việc người ta làm gì.

Đối phương nhưng nhìn chằm chằm hắn, mắt y càng đỏ, không biết là do men rượu hay tức giận.

Lần này thì hay rồi. Tông Niệm trong lòng tính toán xem nếu giao thủ mình có bao nhiêu phần thắng. Bởi vì hắn không nhìn ra được người này tu vi cao hay thấp, có lẽ người này cũng luyện Vô Ích công pháp.

" Huynh đài, ta... "

Lần thứ hai giải thích, đối phương đột nhiên làm khó dễ, bàn tay lúc trước cầm bầu rượu nay hướng thẳng tới cổ họng hắn!

Tông Niệm cả kinh, nghiêng đầu né tránh, nhưng trong nháy mắt thấy bàn tay khác như chớp điểm trúng huyệt đạo của hắn.

Nguyên lai chiêu trước khóa cổ là động tác giả... Trước khi chìm vào mê man Tông Niệm hối hận nghĩ.

Chờ hắn lằn thứ hai tỉnh lại, đã là không biết khi nào. Tông Niệm thử động, nhưng phát hiện ra mình không nhúc nhích được, có lẽ là lúc hôn mê hắn bị điểm huyệt lần nữa, một loại huyệt mà hắn không biết, phải dùng nội lực mạnh mẽ truyền tới huyệt ít nhất cũng mất sáu canh giờ.

Ai bảo ngươi lo việc không đâu! Nhưng lúc này tự trách cũng không ích gì, hắn bất đắc dĩ nhìn bốn phía, phát hiện mình ngồi trên ghế, trong phòng không một ánh nến, không nhìn ra bài trí thế nào.

Người bắt hắn tới đây, rõ ràng võ công cao hơn hắn nhiều, người như thế càng hành tung quái lạ, khó nhìn ra tính cách, thật không biết y bắt mình tới đây làm gì, nhưng hắn biết lần này không thể giả chết nữa.

Không lâu sau, cửa bị phá mở ra.

Còn chưa ngẩng đầu lên đã ngửi được mùi rượu nồng nặc. Tông Niệm nhíu mày, liền nhìn thấy một bóng đen hướng hắn vọt tới. Tông Niệm căng thẳng trong lòng, tưởng đối phương muốn ra tay, ai ngờ y lại trực tiếp ngồi xuống cái ghế tựa trước mặt.

Đại khái là cao thủ đều kỳ quặc như thế đi?... Tông Niệm chỉ còn cách tự an ủi mình. Người kia ngồi dưới đất, không nói lời nào, tiếp tục uống rượu, uống mấy ngụm, thanh âm không thể khàn hơn lại cất lên.

" Thời điểm ta gặp hắn, hắn mới mười tuổi. "

Mười tuổi... Không phải tiểu cô nương sao?? Tông Niệm nhếch miệng chán ghét.

" Khuôn mặt tức giận, nhìn đáng yêu muốn chết! "

Dùng ngữ khí say khướt, mang theo ý cười nói mấy lời này... Tông Niệm nghĩ tới khung cảnh một đại thúc cùng một tiểu cô nương, liền không thể tiếp thu.

" Sau đó ta thường đi gặp hắn, cảm giác gặp không đủ nhiều, càng muốn gặp nhiều hơn. "

Tông Niệm đột nhiên nghĩ, người này không phải uống say rồi muốn tìm người giãi bày tâm sự đi.

" Thế nhưng... Thế nhưng hắn... "

Lời nói người kia đột nhiên run rẩy, như không cách nào nói ra được, chỉ lo uống rượu, thoáng chốc một bình lại hết sạch, trong phòng liền yên tĩnh. Tông Niệm biết loại yên tĩnh này, lúc hắn còn ở huyệt động, cũng chính là loại yên tĩnh này.

Chẳng biết vì sao, Tông Niệm cảm thấy trong phòng còn người khác, tựa hồ đang yên lặng mà khổ sở. Còn có thể có một người khác, trong bóng tối, nhỏ nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi