BĂNG LIÊN VẠN NĂM, THIÊN HẬU CỦA THẦN GIỚI


Ngày hôm diễn ra lễ bái sư thật trang trọng,tất cả các trưởng lão đều có mặt,ai cũng ghanh tỵ với hiệu trưởng.

Từ xa xưa đến giờ đây là lần đầu tiên Linh Tông học viện có ba đệ tử xuất sắc đến như vậy,ma pháp sư song hệ,tam hệ cấp bậc đều là thiên sư cao kỳ,lại có hai người là luyện đan sư cấp bảy nữa chứ.

Hiệu trưởng cười tươi như hoa,từ đầu đến kết thúc,có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy mình đặt được thành tựu tốt như vậy.

Ba người cùng tiến hành bái sư,mọi người đều vỗ tay hưởng ứng,lễ bái sư diễn ra quá thuận lợi.

Ở Linh Tông học viện quy chế cũng rất đơn giản không ai gò bó ai,mọi người yếu kém được cấp đan dược định kỳ.

Quy chế học cũng đơn giản sẽ có mấy buổi bàn luận về tâm pháp hầu hết còn lại là tự tu luyện,nếu ai khúc mắc có thể hỏi sư phụ của mình.


Hàng tháng sẽ đề ra các nhiệm vụ để thực hành lấy điểm,có thể thực hiện riêng lẻ hoặc tổ đội đều được.

Điểm càng nhiều thì đổi đan dược cấp càng cao,hàng năm sẽ tổ chức một cuộc thi đánh giá năng lực nếu ai yếu kém sẽ bị đẩy xuống làm đệ tử kí danh còn nếu trong ba người đứng đầu sẽ được vào bí cảnh một tháng để tu luyện.

Những ai vào bí cảnh ra hầu như đều có kỳ ngộ cấp bậc tăng lên nhanh chóng mà còn thu được nhiều bảo vật trong đó nên ai cũng muốn cố gắng nhưng e rằng năm nay khá vất vả.

Nguyệt Lan làm lễ bái sư xong,nàng chuẩn bị lên đường tìm Nham Thạch,tiện thể nàng đến bảng nhiệm vụ tìm xem nhân tiện có tìm thêm nhiệm vụ nào hay không.

Lần này chỉ duy nhất nàng và Nguyệt Cầm đi,nàng muốn để Hiên Viên Thác và Lâm Thanh tu luyện thêm chút nữa để củng cố lại tu vi vì hai người vừa mới tăng cấp không lâu.

Với lại lần này đi quá hung hiểm nàng sợ họ gặp nguy hiểm,Phi Tuyết muốn bỏ trốn theo nàng để đi cùng nhưng bị sư phụ bắt lại lấy lý do nàng nhập học muộn đã gây dị nghị giờ còn đi nữa không hợp lý một chút nào.

Ngày hôm sau Nguyệt Lan và Nguyệt Cầm lên đường,Ẩn Phục quốc là địa bàn của Mộ Dung gia nhân tiện nàng dò hỏi một chút về đèn Lưu Ly Ngũ Sắc luôn.

Chỉ một ngày đường hai người đã đến nơi,theo chỉ dẫn và cảm nhận hỏa nguyên tố của Chu Tước hai người đã phải bay qua mấy ngọn núi mới cảm ứng được.

Chu Tước nói :
"Chủ nhân ngọn núi này nồng đậm hỏa nguyên tố,tin chắc rằng sẽ có nham thạch,nhưng người phải lên gần đỉnh núi mới có ".

Hai người cùng nhau đi lên,do vướng phải một số cây cối nên hai người phải đi bộ mất một đoạn,lúc sau Chu Tước chở hai người bay đến ngọn núi cao nhất.


Nhiệt độ ở trên miệng núi nóng kinh người Nguyệt Lan bảo Nguyệt Cầm đợi ở trên vì tiểu hồ ly không chịu được sức nóng.

Nguyệt Cầm phải sử dụng công pháp tầng thứ bảy Băng Điểu Phượng Hoàng bao bọc toàn thân mình cùng Chu Tước bay vào bên trong.

Càng vào sâu sức nóng càng kinh khủng,Thủy nguyên tố bình thường không thể chống đỡ được,nhưng đối với Nguyệt Lan thì cảm thấy nhẹ nhàng,nàng cảm thấy công pháp Dạ Nguyệt Minh Châu thật tuyệt diệu.

Từ xa Chu Tước đã phát hiện ra nham thạch,Nguyệt Lan phải dùng đồ tự chế trước khi đi để bao bọc nó lại,chứ với sức nóng của nó thật bảo quản được,cũng may trong bí tịch có ghi chép không cần nhiều nham thạch lắm chỉ cần một khối nhỏ là được.

Hai người nhanh chóng lấy nó rồi bay ra ngoài,Ở lâu bên trong thật sự không tốt một chút nào.

Lúc vừa bước ra đã nghe thấy tiếng hét của Cửu Vỹ hồ,Nguyệt Lan giật mình,nhanh chóng thúc giục Chu Tước bay về hướng đó.

Nguyệt Cầm đã là thánh thú,ai có thể đấu lại nó,không biết vì nguyên nhân gì nó lại kêu thê thảm đến thế,tâm trạng nàng lo lắng không yên.


Chu Tước giọng run run nói :
"Chủ nhân hình như ta cảm nhận được trận pháp,có khí tức của mười người đều là thánh sư sơ kỳ ".

Lúc hai người đến nơi thì thấy Nguyệt Cầm đã biến về bản thể của mình,có mười người nam nhân và một cô nương đang vây xung quanh nó,tiểu hồ ly đang dùng hết sức để chiến đấu,tuy nhiên vì bị ảnh hưởng của trận pháp nên sức mạnh của nó bị hút dần,xung quanh người đã chi chít vết thương.

Cô nương đó giọng cười lanh lảnh :
"Bắt con cửu vỹ hồ này cho ta làm thú cưỡi,ta không tin không thuần phục được nó,tiểu hồ ly ngươi chống cự chỉ mất mạng thôi,đã rơi vào trận pháp của Mộ Dung ta đầu hàng thì sống,chống cự chỉ có con đường chết ,lần này lên núi ta thật là may mắn ".

Tiếng cười ngạo mạn vang lên vọng cả núi rừng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi