BẠO QUÂN CƯỜNG SỦNG CÔNG CHÚA MẤT TRÍ NHỚ

Lưu Tứ vuốt ve gương mặt non mịn của Ngu Hạ, trong nháy mắt đáy lòng hắn xuất hiện vô số ý niệm.

Hạ thân đang kêu gào, cơ hồ muốn phá tan lớp quần áo mà chui ra.

Nhưng hắn cuối cùng chỉ giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngu Hạ: “Mau ngủ đi, công chúa.”

Ngu Hạ hôn môi hắn, thấy trước sau không được đáp lại, nàng có chút thất vọng nhưng vẫn là ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại an tĩnh ngủ.

Lưu Tứ từ sau lưng ôm Ngu Hạ.

Hắn rõ ràng biết hiện tại hết thảy đều là lừa gạt mà có. Ngu Hạ không thích hắn, nàng đời này đại khái đều sẽ không thích loại người giống như hắn.

Nửa đêm, Ngu Hạ bị nóng tỉnh, phòng thật sự quá ấm, Lưu Tứ đem nàng ôm rất chặt, nàng cảm thấy ngực khó chịu, cả người giống như là phát sốt.

Ngu Hạ sột sột soạt soạt muốn đem quần áo cởi ra, trên áo ngủ thêu hoa hải đường tinh xảo hoa mỹ. Vòng eo lại bị Lưu Tứ khóa chặt. Cởi được một nửa liền cởi được nữa, nàng lại cảm thấy quá nóng ngủ không được, Ngu Hạ cọ cọ ngực Lưu Tứ “Bệ hạ, buông ta ra.”

Lưu Tứ buông lỏng Ngu Hạ ra.

Ngu Hạ hai ba cái đem quần áo mình cởi ra, sau đó ôm cánh tay Lưu Tứ tiếp tục ngủ.

Lưu Tứ mở mắt.

Bên cạnh là Ngu Hạ thơm ngọt ngào, nàng hô hấp đều đều, không hề đề phòng nằm trong lòng hắn.

Thân thể nàng vô cùng hoàn mỹ, phảng phất như được tỉ mỉ vẽ ra.

Một đôi chân ngọc tinh tế trắng nõn, cẳng chân thon dài tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn không đủ nắm tay.

Phảng phất như một đống tuyết được xây thành hình dạng mỹ nhân nằm ở trong màn. Cố tình người còn vô cùng ấm áp.

Đối Lưu Tứ mà nói, Ngu Hạ quá mức yếu ớt, ngón tay hắn xẹt qua yết hầu Ngu Hạ, tiểu gia hỏa sao lại yếu ớt như vậy? Hắn quá yêu thích nàng, nhìn nàng thuận theo nằm ở trong lòng hắn, trong xương cốt hẳn là coi thường hắn đi?

Ngu Hạ vốn nên hận hắn tận xương. Nếu nàng đột nhiên thanh tỉnh, hắn mất đi Ngu Hạ, có phải hắn nên bóp chặt yết hầu nàng, làm nàng vĩnh viễn ở bên cạnh hắn?

Nhưng hắn lại không bỏ được.

Trong đầu hắn có nhiều biện pháp tra tấn người như vậy, hắn có thể thực thi một ngàn loại khổ hình với nàng, tra tấn thể xác và tinh thần nàng, cưỡng bách nàng thích hắn. Nhưng hắn cuối cùng vẫn là không nở.

Ngay cả lần thứ hai có được nàng, đem thân thể nàng lần thứ hai chiếm cứ, hắn đều không nỡ.

Lưu Tứ bắt lấy tay Ngu Hạ, làm cánh tay nàng còng lên còng eo rắn chắc hữu lực của hắn. Lúc này là mộng đẹp hãy để cho hắn không cần tỉnh lại.

Phòng độ ấm cao, trên người nàng ra một chút mồ hôi mỏng, sắc mặt phiếm đỏ, vành tai nhỏ nhắn trắng nõn thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, Lưu Tứ cúi đầu hôn lên môi nàng.

Ngu Hạ: “Ngô……”

……

Ba mươi phút sau Ngu Hạ hữu khí vô lực ghé vào gối, nàng thật sự quá mệt, cái gì cũng không nói liền lăn ra ngủ.

Lưu Tứ cầm khăn lau thân thể cho nàng, sau đó xuống giường kêu cung nhân chuẩn bị nước lạnh tắm gội.

Sau lần thứ hai tắm gội, Lưu Tứ không có ngủ tiếp. Mới vừa rồi hắn khắc chế chính mình, Lưu Tứ không thể xác định, nếu thật sự sủng hạnh Ngu Hạ nàng có thể chịu kích thích nhớ lại những chuyện lúc trước hay không.

Đau đớn là không tránh được, Lưu Tứ ở phương diện nay không có kinh nghiệm, lần đầu tiên của hắn cũng là lần bị hạ dược kia. Cho tới bây giờ Lưu Tứ cũng không thể lý giải, hắn sao lại dưới tác dụng của dược vật đem Ngu Hạ yếu ớt vô lực xâm phạm, rõ ràng nàng là người hắn không muốn thương tổn nhất.

Lúc ấy nàng bị thương thực trọng, miệng vết thương xé rách, chảy không ít máu, hắn lo lắng sẽ xuất hiện thảm trạng lần thứ hai, làm nàng lưu lại bóng ma càng sâu.

Ngày kế khi Ngu Hạ tỉnh lại Lưu Tứ đã rời đi, nàng rung chuông để Hà Tuyết đi vào, bởi vì thân thể mệt mỏi Ngu Hạ động cũng không muốn động một chút.

Hà Tuyết cầm quần áo lại đây, Ngu Hạ cảm thấy trên người không quá thoải mái, nàng nói: “Chuẩn bị nước ấm đi, ta trước tắm rửa một cái.”

Ngu Hạ chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, nghĩ nghĩ nàng lại nói: “Lấy cho ta kiện áo ngủ.”

Áo ngủ ban đầu của nàng bị dơ rồi, tất cả đều là hương vị của Lưu Tứ, lại mặc vào cũng làm người không thoải mái.

Hà Tuyết kinh ngạc: “Bộ tối hôm qua công chúa mặc đâu?”

Lời vừa nói ra Hà Tuyết lại cảm thấy chính mình lắm mồm. Tối hôm qua Lưu Tứ ngủ ở chỗ này, các cung nữ đều biết.

Ngu Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, hoàng đế lại đang lúc tráng niên, buổi tối hai người ngủ chung hoàng đế có thể khắc chế mới là lạ.

Nghe thanh âm Ngu Hạ mềm mại vô lực, Hà Tuyết đại khái cũng có thể đoán được, tối hôm qua hoàng đế đại khái đem người sủng hạnh, áo ngủ tám phần là bị xé rồi.

Nghĩ như thế Hà Tuyết cũng có chút đau lòng Ngu Hạ, Ngu Hạ nhìn nhu nhược vô lực, hoàng đế hiển nhiên thân thể khoẻ mạnh, không biết sẽ đem người khi dễ thành bộ dáng gì.

Nàng nhẹ giọng nói: “Nô tỳ mang một bộ tới cho ngài.”

Hà Tuyết cầm áo ngủ mới đưa cho Ngu Hạ, Ngu Hạ ở bên trong sột sột soạt soạt mặc vào.

Mặc tốt lúc sau Ngu Hạ mới xuống giường.

Hà Tuyết nhìn Ngu Hạ một cái, Ngu Hạ sắc mặt hơi có chút tái nhợt, tối hôm qua như là không có ngủ ngon.

Xem ra bị lăn lộn thảm.

“Nước ấm chuẩn bị xong rồi,” Hà Tuyết nhẹ giọng nói, “Công chúa đi tắm đi. Ở trước mặt nô tỳ công chúa cũng không cần ngượng ngùng, thừa nhận ân sủng là việc bình thường. Nô tỳ hầu hạ ngài nhiều năm như vậy ngài không cần thẹn thùng kiêng dè.”

Ngu Hạ “Ừ” một tiếng.

Ngâm mình ở trong nước, nàng rũ mắt nhìn thân thể mình, tối hôm qua Lưu Tứ thật ra không có đi vào, bất quá cũng đem Ngu Hạ khi dễ đến quá sức.

Trên cánh tay nàng còn có vết xanh tím chưa tan, trước ngực cũng có đủ loại dấu vết, bởi vì da thịt Ngu Hạ quá mỏng, thân kiều thể nhuyễn, hơi nặng tay trên người liền lưu lại dấu vết.

Thoạt nhìn thực sự ái muội.

Ngu Hạ ghé vào vách thùng tắm, nàng còn có vài phần buồn ngủ, nhắm mắt dưỡng thần một lát mới kêu Hà Tuyết lại đây.

Hà Tuyết lúc lau người cho Ngu Hạ cũng cảm thấy Lưu Tứ có chút quá mức.

Nàng nhẹ giọng nói: “Nương nương có đau không? Có cần bôi chút thuốt?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Không có việc gì, ta rất tốt.”

Hà Tuyết mặc quần áo vào cho nàng.

Ở trong cung mình Ngu Hạ ăn mặc cũng tương đối đơn bạc, nàng rất ít đi ra ngoài. Vừa mới dùng đồ ăn sáng Vĩnh Thọ cung bên kia phái thái giám lại đây, nói là Thái Hậu muốn biết tình trạng thân thể gần đây của Hoàng Hậu.

Thân thể Ngu Hạ đã sớm tốt, hiện tại thoạt nhìn cũng không yếu ớt giống như trước, Xảo Nhụy cúi người nói khẽ bên tai Ngu Hạ: “Thái Hậu hẳn là muốn Hoàng Hậu nương nương đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an.”

Ngu Hạ nhìn thái giám kia, nhẹ giọng nói: “Đã tốt lên rất nhiều, chỉ là mấy ngày nay gió to không thể ra ngoài, lát nữa ta sẽ đi sang chỗ Thái Hậu thỉnh an.”

Chờ thái giám rời đi Ngu Hạ mới do dự nói: “Ta còn không có gặp qua Thái Hậu, không biết bà đối ta thế nào.”

Xảo Nhụy nhẹ giọng nói: “Thái Hậu cùng bệ hạ không hợp, nương nương là người bệ hạ sủng ái nhất, ở trước mặt Thái Hậu cần phải cần thận.”

Ngu Hạ còn không biết quan hệ cụ thể của Thái Hậu cùng hoàng đế, nàng nghĩ ngày nào đó sẽ hỏi Lưu Tứ một chút.

Trước mắt Thái Hậu kêu nàng qua đó, nàng ngoan ngoãn đi qua là được.

Ngu Hạ thay một thân cung trang thêu phượng hoàng, trên cánh môi tinh tế tô chút son, môi nàng vốn dĩ đã hồng hào, tô thêm chút son càng thêm xinh đẹp.

Xảo Nhụy nói: “Xinh đẹp như vậy càng có khí phái chính cung.”

Hà Tuyết ở một bên nói: “Đích xác rất xinh đẹp.”

dung mạo Ngu Hạ vốn dĩ chính là nhu nhược thuần mỹ, trang điểm đậm chút cũng có phong tình khác.

Môi đỏ kiều diễm ướt át, nhìn liền mê người, Hà Tuyết sửa sang lại quần áo cho Ngu Hạ: “Công chúa, chúng ta nên đi, ngài nhớ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Ngu Hạ gật gật đầu: “Ta biết.”

Hà Tuyết biết, tuy rằng Ngu Hạ lúc trước bị sủng đến vô pháp vô thiên, lại không phải người có tính tình tùy tiện, nàng làm nũng chơi xấu cũng chỉ là đối với Quý Phi, Hoàng Hậu, Thái Tử cùng những người thân cận thôi. Ở trước mặt Thái Hậu Cảnh Quốc, Ngu Hạ hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì khác người.

Quan hệ của Tề Thái Hậu cùng đương kim hoàng đế, Hà Tuyết có hỏi thăm một chút.

Nghe nói là Tề Thái Hậu sinh hai nhi tử, lại bất công, bạc đãi con nhỏ, kết quả con lớn hưởng nhiều sủng ái như vậy lại vô phúc bệnh chết, cuối cùng người thượng vị chính là con nhỏ, cũng chính là Nguyên Hi Đế Lưu Tứ hiện giờ.

Cha mẹ bất công, trong lòng con cái đương nhiên có bất mãn, Lưu Tứ hẳn là có không ít bất mãn.

Còn có hận ý.

Rốt cuộc năm đó Lan Quốc muốn Thái Tử Lưu Mạc sang làm con tin, Thái Hậu lại đem Lứu Tứ dung mạo gần giống Lưu Mạc đưa qua, ý đồ lừa dối qua cửa. Hành động của Thái Hậu năm đó không khác gì đưa Lưu Tứ đi tìm chết.

Tề gia sừng sững trăm năm không ngã, cùng hoàng thất quan hệ thân thiết, Lưu Tứ mới đăng cơ không bao lâu, một đế vương kế vị không lâu muốn động vào đại gia tộc từng nắm giữ triều cương, trong khoảng thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng, huống chi Tề Thái Hậu vẫn là mẹ đẻ. Dân gian trung hiếu, làm con cái không thể ngỗ nghịch bất hiếu.

Hà Tuyết trên đường lại nhiều dặn dò Ngu Hạ một phen, kêu Ngu Hạ ngàn vạn đừng đắt tội Thái Hậu—— tuy rằng Hà Tuyết biết khả năng Ngu Hạ sớm đã đắt tội Thái Hậu rồi, cho dù Ngu Hạ cái gì cũng không làm nhưng được hoàng đế sủng ái chính là một loại tội ác lớn lao.

Ngu Hạ gật gật đầu, cũng không nói gì.

Tới Vĩnh Thọ cung, Ngu Hạ mới vừa xuống phượng liễn, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nữ tử: “Mấy tháng không thấy Hoàng Hậu nương nương, không biết Hoàng Hậu nương nương phượng thể như thế nào?”

Xảo Nhụy nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Mặc quần áo vàng nhạt chính là Hiền phi, mặc quần áo màu xanh lục chính là Đức phi.”

Nói chuyện chính là Hiền phi, Hiền phi lớn lên mỹ lệ, Đức phi dung mạo thường thường, hai người đều hành lễ với Ngu Hạ.

Ngu Hạ châm chước một chút nhẹ giọng nói: “Thân thể đã tốt hơn.”

Thanh âm nàng khinh khinh nhu nhu, lại có một ít xa cách.

Hiền phi tinh tế nhìn Ngu Hạ một phen.

Ngu Hạ quần áo trang điểm đều là tinh xảo, mái tóc đen nhánh, xinh đẹp đến làm người không rời mắt được, búi tóc chồng chất như mây, bồng bềnh dùng mười kim trâm cố định, cơ hồ là nhiều gấp đôi phi tần bình thường, cây trâm phượng hoàng dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh chiếu lên gương mặt tinh xảo. Hiền phi cảm thấy mặt Ngu Hạ chỉ lớn bằng bàn tay mình, nhưng mặt nàng là lớn bằng bàn tay Lưu Tứ.

Mỹ nhân như vậy, xác thật lục cung không ai sánh bằng.

Giữa trán Ngu Hạ gắn một viên hồng bảo thạch, hồng bảo thạch diễm lệ như bồ câu huyết, viên đá quý tỉ lệ như vậy cung phi khác đều khó có được.

Hiền phi thân là nữ nhi Ngụy Quốc Công, gia thế hiển hách, tuy rằng so ra kém hai tỷ muội Tề gia, cũng là được nuông chiều từ bé, ở kinh thành trong đám quý nữ nàng tự xưng là thanh cao, coi thường Tề Quý Phi bộ dạng đẹp đẽ quý giá, hiện giờ nhìn thấy Ngu Hạ cũng là một thân đẹp đẽ quý giá, Hiền phi cười cười nói: “Hoàng Hậu nương nương tựa như một chiếc đuôi phượng hoàng đẹp đẽ quý giá, trách không được có thể bắt được tâm bệ hạ.”

Tuy nói Hiền phi biết được Ngu Hạ là một quân cờ của Lưu Tứ, nhưng nhìn thấy Ngu Hạ được Lưu Tứ ưu đãi, bản thân lại phòng không gối chiếc, trong lòng tự nhiên không tránh được chua xót ghen ghét.

Nhưng nàng lại không nghĩ làm ra hành động gì. Hiền phi tiến cung chính là hy vọng được Nguyên Hi Đế sủng hạnh, làm cho Ngụy Quốc Công phủ phát triển không ngừng, vì phụ thân cùng huynh trưởng được vinh quang, hiện giờ không lạnh không đạm, trong cung thế cục không rõ, Hiền phi muốn ngồi xem trai cò đánh nhau, ngư ông đắt lợi.

Ngu Hạ xem Hiền phi cùng Đức phi ý cười doanh doanh, này hai người thoạt nhìn so cái gì Diễm phi tốt hơn nhiều.

Nhưng nàng cũng không muốn thân cận hai người này, tốt ra sao cũng là phi tần của Lưu Tứ.

Ngu Hạ không muốn cùng nữ nhân của Lưu Tứ tiếp xúc quá nhiều.

Cho nên nghe Hiền phi nói xong Ngu Hạ chỉ là nhàn nhạt cười cười, cũng không nói gì.

Ba người cùng đi vào, Tề Quý Phi trước mắt bị cấm túc, trong cung Thái Hậu chỉ có một người Diễm phi.

Tề Thêu thấy Ngu Hạ tới, từ trên xuống dưới đánh giá một phen.

Nàng chỉ cho chằng Ngu Hạ là cái mỹ nhân yêu thích thanh đạm, trang điểm thuần tịnh ngụy trang thanh thuần đi lấy lòng nam nhân, không ngờ tới nguyên lai Ngu Hạ mặc quần áo diễm lệ càng chọc người chú ý.

Tựa như đem hoa hồng trắng nhượm thành màu khác, một chút một chút bôi thành màu đỏ kiều diễm ướt át, tư thái mỹ lệ vẫn không thay đổi, lại nhiều vài phần phong tình.

Tề Thêu dù sao cũng chỉ là phi tử, thấy Hoàng Hậu vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ. Nàng không tình nguyện đứng lên: “Gặp qua Hoàng Hậu nương nương.”

Ngu Hạ không cho nàng ánh mắt, nàng ngày đó liền không thích Tề Thêu, hôm nay vẫn như cũ không thế nào thích nổi, chỉ gật gật đầu: “Đứng lên đi.”

Bên ngoài gió lớn, trong phòng ấm, ba người hướng Thái Hậu hành lễ, Thái Hậu cho các nàng ngồi xuống, áo choàng đẹp đẽ quý giá trên người Ngu Hạ cũng được tháo xuống, nàng ngồi xuống, Tề Thêu ghen ghét nhìn chăm chú vào Ngu Hạ.

Trên cổ tay Ngu Hạ mang một vòng tay san hô đỏ, san hô tươi đẹp ướt át, cổ tay nàng trắng nõn nhỏ nhắn, ẩn ẩn có thể thấy được dấu hôn.

Không biết vị đế vương lạnh nhạt âm trầm sau khi cởi ra mặt nạ lạnh băng, lúc hôn người khác sẽ có cảm giác như thế nào.

Tim Tề Thêu như bị đao cắt, ghen ghét đến nổi điên, Ngu Hạ liếc nhìn nàng ta một cái, sờ sờ mặt mình: “Nhìn chằm chằm ta làm gì, trên mặt ta dính gì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi