Edit: Lemon
Vẫn luôn chờ đến trời đã tối, Ngu Hạ cũng không biết đã qua bao nhiêu khắc chung Lưu Tứ mới bằng lòng dừng lại.
Ngu Hạ cũng không kịp tắm gội, chỉ vội vàng thay quần áo.
Nàng còn phải trang điểm, Lưu Tứ thì không cần, hắn thần thanh khí sảng đi tới trước mặt Ngu Hạ, đem cung nữ đuổi ra ngoài, cầm một cây trâm cắm vào tóc nàng “Cây trâm này đẹp không?”
Ngu Hạ trừng mắt nhìn Lưu Tứ, chỉ là hiện tại nàng không có sức lực gì, ngay cả trừng Lưu Tứ cũng không có lực sát thương, trong mắt hàm chứa ánh nước, thoạt nhìn sóng nước lóng lánh, ngược lại thực dụ hoặc người.
Lưu Tứ nhéo nhéo tay Ngu Hạ: “Lại trừng mắt nữa chúng ta không cần đi tiệc tối, tiếp tục kéo nàng lên giường.”
Ngu Hạ đành phải dời tầm mắt đi.
Lưu Tứ hôn hôn mặt nàng, Ngu Hạ trên người dính hơi thở hắn, mùi đàn hương nhẹ nhàng, mới vừa rồi Ngu Hạ bị hắn làm cho kém chút hôn mê bất tỉnh, hiện tại liền tính muốn đẩy Lưu Tứ ra, nàng cũng không thể giả bộ tức giận, rốt cuộc mới vừa rồi nàng còn nhỏ giọng cầu xin Lưu Tứ muốn hắn ôn nhu một chút.
Ngu Hạ đổi xong quần áo, Lưu Tứ nắm lấy tay nàng: “Cùng nhau đi ra ngoài đi.”
Tiểu Thái Tử cũng được đưa về tới, sau khi nhìn thấy Ngu Hạ, tiểu Thái Tử mắt sáng lên: “Mẫu hậu, phụ hoàng.”
Tùy An thực thích Ngu Hạ, luôn là muốn đi theo bên người Ngu Hạ, Lưu Tứ tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ này giống phu quân kiếp trước của Ngu Hạ, bất quá không có biện pháp, Ngu Hạ thực sủng nịch hắn.
Lưu Tứ không thể nào sủng hài tử, hắn luôn cảm thấy hài tử thực dễ dàng bị sủng hư.
Bất quá Tùy An cũng không có cậy sủng sinh kiêu, hắn là một Thái Tử thực đủ tư cách, vô cùng tự giác, cũng không ham chơi, hơn nữa thực thông tuệ, giống như Lưu Tứ đã gặp qua là không thể quên được, đại thần trong triều thường tôn sùng Thái Tử này.
Ngu Hạ còn muốn sinh một nữ nhi, Lưu Tứ cũng cảm thấy có một tiểu công chúa giống Ngu Hạ thực tốt. Nhưng mà ai cũng không xác định hài tử tiếp theo có phải tiểu công chúa hay không. Lúc nàng sinh Tùy An vô cùng đau đớn, Lưu Tứ lúc trước cũng đã thấy qua, Ngu Hạ luôn luôn yếu ớt, Lưu Tứ lo lắng nàng sẽ vì hài tử tiếp theo mà càng thêm suy yếu.
Hơn nữa, Lưu Tứ vì ngôi vị hoàng đế giết hại huynh trưởng cùng phụ thân, hắn cũng lo lắng, nếu là hai nam hài tử, hai đứa nhỏ này ngày sau sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà làm ra sai lầm gì hay không. Vì tránh cho ngày sau giết hại lẫn nhau, vẫn là chỉ cần một mình Tùy An là được rồi.
Ở trong mắt Lưu Tứ, quan trọng nhất kỳ thật vẫn là Ngu Hạ. Hắn cái gì đều có thể không cần, nhưng hắn không muốn Ngu Hạ thương tâm.
Tùy An tiến lên cầm ống tay áo Ngu Hạ: “Mẫu hậu.”
Ngu Hạ nói: “Muốn ăn gì không? Mẫu hậu mang con đi cung yến.”
Tùy An khẽ gật đầu: “Chúng ta khi nào về nhà?”
Ngu Hạ sờ sờ đầu hắn: “Qua vài ngày chúng ta sẽ về.”
Tiểu hài tử ở nơi xa lạ, nếu không có người quen cũng sẽ cảm thấy không thích ứng, muốn sớm trở về. Tuy rằng thái phi cùng Thái Hậu đều rất tốt với hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy người ở đây tương đối xa lạ, muốn trở về Cảnh Quốc.
Tùy An cũng không phải không thích Lan Quốc, mẫu hậu thích cái gì, Tùy An cũng sẽ thích. Chỉ là hắn sẽ không sinh ra lòng trung thành, hắn là tới bên này làm khách, mà không phải về nhà.
Ba người cùng dự tiệc, Ngu Chương cùng Hoàng Hậu hắn còn có vài phi tử phân vị cao đều ở đây, tôn thất quý tộc cũng đều tới, Bạch Thái Hậu cùng Bạch thái phi ngồi ở phía trên, chung quanh một nửa là thị vệ Cảnh Quốc, một nửa là Lan Quốc.
Ngu Hạ cũng cùng Lưu Tứ nhập tọa.
Trừ bỏ một ít hài tử tuổi còn nhỏ không biết, những người khác đối với sự tình mười năm trước ký ức hãy còn mới mẻ. Bọn họ đều nhớ rõ lúc trước công chúa quốc gia mình đã chịu khuất nhục.
Hiện giờ công chúa đã trở lại, lại không phải công chúa nhu nhu nhược nhược trước kia.
Giang Thái công chúa đã gả cho người khác, nàng gả cho một vị quan viên trong triều, qua ngày bình bình đạm đạm, chỉ là nàng mỗi lần nghe người nhắc tới Ngu Hạ, lọt vào tai tin tức đều là Ngu Hạ ở Cảnh Quốc vô cùng không tốt, bị không ít khi dễ.
Giang Thái công chúa đã sớm không còn kiều mị như hồi thiếu nữ, nhưng khi nhìn đến Ngu Hạ nàng cùng những người khác đều có chút giật mình.
Ngu Hạ cũng không có không tốt như trong tưởng tượng của các nàng, hoàn toàn ngược lại, Ngu Hạ hiện giờ dáng người uyển chuyển, gương mặt không son phấn vẫn kiều mỹ động lòng người, trên mặt mang theo ý cười nhàt nhạt, so sánh với lúc còn ở Lan Quốc Ngu Hạ càng có vẻ xinh đẹp.
Hiện giờ trở lại Lan Quốc, quý nữ trong kinh thành cũng không có một người có thể so sánh tư sắc với Ngu Hạ.
Trong lòng Giang Thái công chúa tất nhiên cảm thấy khó chịu.
Nàng an ủi bản thân, tuy rằng Ngu Hạ lớn lên xinh đẹp, nhưng lại gả sang nước khác, lấy tính tình Lưu Tứ sẽ không đối tốt với nàng.
Lưu Tứ đỡ Ngu Hạ ngồi xuống, Tùy An cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Hạ.
Lưu Tứ tuấn lãng cao lớn, cùng nam tử Lan Quốc văn nhược tuấn tú bất đồng, hắn sinh ra liền cho người ta một loại khí thế bức người. Tùy An tuổi tuy rằng tiểu, mặt mày lại cực kỳ tinh xảo, quý khí bức người.
Nhìn Ngu Hạ như vậy, trong lòng Giang Thái công chúa kỳ thật cũng có vài phần ghen ghét.
Trên tiệc tối Lưu Tứ vô cùng săn sóc Ngu Hạ, Ngu Hạ uống nhiều mấy ly rượu, hắn đè lại tay nàng nói: “Uống nhiều quá sáng mai tỉnh lại sẽ đau đầu, không cho nàng uống nữa.”
Ngu Hạ ý cười doanh doanh: “Lòng ta cao hứng.”
Lưu Tứ biết được Ngu Hạ lần này được về nhà, tâm tình so khoảng thời gian trước tốt hơn rất nhiều. Hắn xoa xoa đầu Ngu Hạ: “Vẫn là uống ít một chút, say trẫm không ôm nàng về.”
Tùy An nói: “Con ôm mẫu hậu về.”
Lưu Tứ nhướng mày: “Chỉ bằng con?”
Tùy An nghĩ nghĩ: “Có Hà Tuyết cô cô ở đây, chờ con trưởng thành con có thể nhấc nổi mẫu hậu.”
Lưu Tứ nhịn không được cười nhẹ một tiếng: “Nhóc con.”
Tùy An cùng Lưu Tứ so sánh tự nhiên vẫn là cái tiểu gia hỏa. Hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Con rất mau sẽ lớn lên.”
Lưu Tứ giơ tay chọc chọc mặt Tùy An, tiểu gia hỏa còn có một chút béo của trẻ con, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, trên mặt còn có một chút thịt béo.
Giang Thái công chúa cũng đã sinh hài tử, nhưng mà cùng tiểu Thái Tử Tùy An xinh đẹp như viên minh châu so sánh với tiểu gia hỏa ngồi bên cạnh nàng đang vùi đầu ăn lại giống như quả trứng gà. Nàng bất mãn vỗ lên đầu hài tử nhà mình “Chỉ biết ăn!”
Cũng không có người để ý tới Giang Thái công chúa, lúc trước nàng đêm khuya ngăn Lưu Tứ lại thổ lộ cũng không có người để trong lòng, trong mắt Lưu Tứ chỉ có Ngu Hạ, tất nhiên sẽ không đem nữ nhân này để ở trong lòng.
Bạch thái phi nhìn Lưu Tứ cùng Ngu Hạ, hai người ngồi cùng nhau kỳ thật rất xứng đôi, Lưu Tứ tuy rằng lạnh như băng, chính là cùng mười năm trước so sánh hắn đã ôn nhu hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Ngu Hạ cũng là nhu hòa.
Ngu Hạ đại khái bị chiều hư, tính cách còn có chút nuông chiều, Lưu Tứ không cho phép nàng uống rượu, nàng có chút không vui, Lưu Tứ rót cho nàng một ly nước trà: “Uống chút trà, thân thể nàng không tốt, uống rượu nhiều hại thân.”
Cho dù Ngu Hạ không thường uống, chỉ có hôm nay cao hứng mới uống một lần, Lưu Tứ vẫn như cũ không yên tâm.
Tình hình trên tiệc tối rơi vào trong mắt mọi người, Bạch Thái Hậu nói với Ngu Chương: “Con cũng yên tâm đi? Muội muội con hiện tại sống rất tốt.”
Bạch Thái Hậu rất khó nói tâm tình lúc này.
Bạch Thái Hậu nói: “Khi còn nhỏ con thường nói không cho muội gả chồng, muốn Ngọc Chân vẫn luôn lưu lại hoàng cung, con làm nàng trở thành công chúa tự do nhất trên đời này. Nhưng trên đời này nào có yến hội không tan, mệnh Ngọc Chân không thuộc về nơi này. Nhìn thấy nàng hiện tại sống vô cùng tự tại, ai gia cũng yên tâm.”
Bạch Thái Hậu không có nữ nhi, vẫn luôn xem Ngu Hạ là nữ nhi thân sinh.
Yến hội sau khi kết thúc, cảm giác say nổi lên, Ngu Hạ ẩn ẩn cũng có chút say. Lưu Tứ bọc áo choàng lên cho nàng, trực tiếp đem nàng ôm lên.
Khi còn nhỏ Ngu Hạ ngủ bên ngoài, ca ca nàng liền thường xuyên ôm nàng, hoặc là cõng nàng hồi cung.
Lưu Tứ vừa mới ôm Ngu Hạ đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nam nhân thanh nhã: “Nguyên Hi Đế, xin dừng bước.”
Lưu Tứ quay đầu lại, là Ngu Chương.
Ngu Chương mặc long bào màu trắng, thân hình cao dài, ngũ quan tuấn mỹ, ôn tồn lễ độ.
Tùy An cũng tò mò nhìn về phía Ngu Chương.
Ngu Chương vỗ vỗ đầu Tùy An: “Kêu cữu cữu.”
Tùy an dứt khoát hô một tiếng “Cữu cữu”.
Lưu Tứ lãnh đạm đảo qua Ngu Chương: “Xem ở mặt mũi Hoàng Hậu trẫm mới mang theo Thái Tử cùng nhau lại đây.”
“Trẫm biết” Ngu Chương nói “Ngọc Chân từ nhỏ tính tình nhu hòa, luôn có rất nhiều người thích nàng, nàng là công chúa của chúng ta, cũng là muội muội trẫm. Trẫm có thể nhìn ra được ngươi rất tốt với nàng.”
Lưu Tứ tất nhiên tốt với Ngu Hạ, hắn cũng không muốn cùng Ngu Chương nhiều lời. Lưu Tứ không thích Ngu Chương.
Ngu Chương lại nói: “Việc năm đó là Lan Quốc xin lỗi ngươi, hôm nay trẫm cũng không cho những người đó xuất hiện. Trẫm cảm tạ ngươi không có ghi hận lúc trước, không có đem lửa giận dời đến trên người Ngọc Chân. Ngọc Chân là vô tội, nàng chưa từng có ác ý với ngươi.”
Lưu Tứ “Ân” một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Ngu Chương do dự một chút, vẫn là nói: “Nếu ngày nào đó ngươi không thích nàng, cũng xin ngươi đưa nàng trở về, Lan Quốc vĩnh viễn đều là nhà của nàng.”
“Sẽ không.” Lưu Tứ nói “Nàng vĩnh viễn là người của trẫm.”
Lưu Tứ ôm Ngu Hạ trở về. Hai nước quan hệ đại khái vĩnh viễn sẽ không được như huynh đệ, hắn cũng sẽ không cùng Ngu Chương trở thành bằng hữu.
Nhưng mà Lưu Tứ biết, trải qua chuyến đi lần này khúc mắc của Ngu Hạ hẳn là có thể buông xuống.
Nàng chung quy sẽ từng bước một rời xa nơi này, đi vào trong lòng hắn, cùng hắn đi tới cuối đời.
Người luôn muốn vứt bỏ một ít thứ, mặc kệ là tốt hay xấu.
Ngu Hạ ngủ rất ngoan, bên môi mang theo mùi thơm ngọt say lòng người, Lưu Tứ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng. Hắn biết, ở đây trước sau đều có người chờ đợi Ngu Hạ, nhưng những người này chỉ là chờ đợi vô ích.
Hắn sẽ vĩnh viễn cùng nàng ở bên nhau. Vĩnh viễn.
- --------HẾT----------