BẠO VƯƠNG CỬU HÀO SỦNG PHI

Thời điểm nhận được tin tức, đến giữa trưa lão phu nhân tỉnh ngủ.

Kim mụ mụ cầm bái thiếp đi tới, "Lão phu nhân, Tri phủ phu nhân đưa bái thiếp đến."

"A?" Lão phu nhân kinh ngạc, hôm nay không phải ngày lễ tết, như thế nào nàng lại đưa bái thiếp đến.

"Lão phu nhân, trong bái thiếp còn kèm theo một phong thơ, muốn lão phu nhân đích thân đến."

"Quái lạ, trước đem lại đây."Lão phu nhân phất tay.

Kim mụ mụ vội vàng đem vật đưa đến trong tay lão phu nhân, lão phu nhân tiếp nhận, mở ra xem, đầu tiên là nhìn bái thiếp, thấy không có chỗ nào đặc biệt, liền mở phong thư ra đọc.

Thư có chút dày, rõ ràng bên trong có không ít nội dung.

Mở ra một lúc, sắc mặt lão phu nhân đột nhiên biến đổi.

"Hồ đồ....... Vô liêm sỉ." Lão phu nhân đập mạnh lên bàn trà.

Kim mụ mụ ở bên cạnh rùng mình một cái, thầm nghĩ rốt cuộc Tri phủ phu nhân nói cái gì, có thể làm lão phu nhân tức giận đến như vậy.

"Đi, nhanh gọi Đại phu nhân tới cho ta."

"Dạ." Kim mụ mụ cũng không dám hỏi, vội đứng dậy đi ra ngoài gọi người.

Không bao lâu, Đại phu nhân liền đến trước sân viện lão phu nhân. Vì chuyện của Mộ Dung Tuyết, tâm tình bà vốn đã không tốt, trước thời điểm Kim mụ mụ phái người đi gọi bà, bà đang cùng tâm phúc của mình thương lượng như thế nào để có thể đưa Mộ Dung Tuyết ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Đại phu nhân truy hỏi vài lần, thế nhưng người trong viện lão phu nhân miệng đều kín, cho dù nàng có hỏi cái gì một mực đáp không biết.

Đại phu nhân tức giận, trên mặt một chút cũng không biểu hiện, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, ngẩn đầu lên đã vào trong viện của lão phu nhân.

Kỳ thật, bà nhưng lại trách nhầm cái tiểu nha đầu kia. Chuyện này, may là Kim mụ mụ cũng không biết, huống chi nàng là một tiểu nha đầu chuyên làm chân chạy vặt.

Đến viện lão phu nhân, Đại phu nhân đi vào thỉnh an, còn chưa đứng dậy, một vật đen tuyền liền bay tới trước mặt.

"A......." Đại phu nhân theo bản năng thét chói tai, ôm đầu chạy sang một bên.

Thấy tình hình như vậy, lão phu nhâ càng thêm tức giận. "Vô liêm sỉ, nhìn xem đức hạnh của ngươi là cái gì. Đường đường là phu nhân của tướng quân, gặp chuyện lại không đủ trầm ổn như thế, tương lai sao có thể giao cho ngươi quản lí?"

Oành! Một tiếng vang lên, tất cả đồ vật trên bàn đều nhất loạt rơi xuống.

Đại phu nhân cảm thấy an tâm một chút, cố gắng trả lời câu hỏi của lão phu nhân, vội quay đầu lại nhìn, thấy là một xấp thư, lúc này mới an tâm.

"Lão phu nhân, con dâu sai rồi, vừa nãy là bị dọa.''

"Ngụy biện." Lão phu nhân càng nhìn càng cảm thấy không vừa lòng với người con dâu này. Xuất thân từ thế gia, nhưng chỉ có một việc như vậy lại không phóng khoáng, hoàn toàn không giống nàng thiện lương như nước, trầm ổn hào phóng, xử sự khéo, không thể so với chất nữ của bà.

"Ngươi có nhìn xem trên thư viết những gì."

"Vâng." Đại phu nhân áp chế khó hiểu trong lòng, vươn tay lấy một tờ trong xấp giấy. Nhưng mà vừa cúi đầu nhìn vài lần, nàng liền khiếp sợ, tay giống như bị bỏng liền làm rơi tờ thư. "Lão phu nhân, đay là cố ý hãm hại, ngài sao có thể tin ngoại nhân mà lại không tin cháu gái ruột thịt của mình?"

"Hãm hại? Đúng, ta không tin tiểu thư tướng quân phủ cư nhiên lại có thể làm ra chuyện gièm pha như vậy. Ngươi đã cho rằng Tuyết nhi oan uổng, ta liền đưa nàng đến phủ nha cùng những tên cường đạo kia đối chất. Là do lỗi của ai, lường trước cũng dễ chuẩn bị."

"Cái gì?" Đại phu nhân hét ầm lên." Lão phu nhân, chuyện này làm sao có thể được. Tuyết nhi chính là thiên kim đại tiểu thư, tại sao có thể đến phủ nha, còn đối chất cùng mấy tên cường đạo kia. Lão phu nhân, ngàn vạn lần không thể."

"Như thế nào không thể? Đại sự như thế, chẳng lẽ còn có thể che lấp? Hiện giờ đã có người báo quan phủ, làm sao có thể lấp liếm?"

Đại phu nhân nghẹn lời, trong lòng cũng hiểu được, chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể che giấu được. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngay cả không phải do Mộ Dung Tuyết làm, nhưng lại nháo đến phủ nha, cái loại địa phương này, tin tức sao có thể dấu giếm được.

"Lão phu nhân van cầu người cứu ... cứu Tuyết nhi đi." Đại phu nhân khóc lóc ôm đùi lão phu nhân, "Lão phu nhân, Tuyết nhi còn nhỏ, chuyện này một khi bị lan truyền ra ngoài, đời này nàng liền xong rồi."

"Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm." Lão phu nhân hừ lạnh. Đây đối với mẹ con các nàng không cần lưu, thực cho rằng bà già rồi cái gì cũng không biết? Kỳ thật các nàng âm thầm làm những gì bà đều nhìn xem ở trong mắt.

Vì sao Mộ Dung Khanh chỉ nhận thức được vài chữ? Còn không phải do các nàng dở trò quỷ. Cái gì mà nữ tử không tài mới có đức, thiên ki8m tiểu thư thế gia vọng tộc như thế nào chỉ nhận thức được vài cái?

Nếu không phải muốn làm cho Mộ Dung Khanh an an ổn ổn lớn lên, lão phu nhân như thế nào lại đồng ý việc này.

Ai có thể nghĩ đến, nhượng bộ đến tận nước này. Đại phu nhân vẫn như cũ không buông tha Mộ Dung Khanh.

"Đại phu nhân, những năm gần đây ta đối đãi với các ngươi không tệ, mà Khanh nha đầu cũng không gây phiền toái cái gì cho các ngươi. Vì cái gì ngươi có thể nhẫn tâm như thế, không buông tha cho một cái tiểu nha đầu?"

"Lão phu nhân, là do chúng ta sai rồi, xin ngài hãy xem Tuyết nhi huyết mạch duy nhất của Liễu phủ mà tha nàng lần này.'' Đại phu nhân khóc rống khẩn cầu. Bà biết, lúc này có thể cứu được Tuyết nhi chỉ có lão phu nhân.

Ngay cả bà ra mặt, Tri phủ đại nhân chưa chắc đã nể mặt. Lúc này, bà không phải không thừa nhận, chỉ có lão phu nhân mới có thể ra tay.

Đại phu nhân nói như thế cũng là đã thừa nhận chuyện này do Mộ Dung Tuyết gây nên, lão phu nhân sao lại không rõ ý của bà, lúc này đối với Mộ Dung Tuyết càng thêm tức giận.

"Nhìn xem ngươi dậy nữ nhi thật tốt, tuổi còn nhỏ như vậy đã làm ra được những chuyện gièm pha như vậy."

Lão phu nhân, này nhất định là có kẻ gian ở phía sau xui khiến, Tuyết nhi cùng Khanh nhi quan hệ luôn luôn tốt, như thế nào lại đi thương tổn nàng."

"Đủ rồi, là do ai sai trong lòng ta rõ cả rồi. Từ hôm nay ngươi cũng đến Phật đường cùng Tuyết nhi tĩnh tâm thật tốt, không có mệnh lệnh của ta đưng ra ngoài.''

"Tạ lão phu nhân.'' Đại phu nhân quỳ xuống dập đầu, rồi xoay người đi ra cửa. Bà biết, lão phu nhân đã nói như vậy là tha cho Mộ Dung Tuyết.

Cũng không phải nói lão phu nhân không tức giận, chính là không nghĩ việc này mà liên lụy đến tướng quân phủ. Mộ Dung Tuyết chính là tiểu thư tướng quân phủ, tuổi còn nhỏ đã làm đến bực này, người ta lại hoài nghi gia giáo của tướng quân phủ

"Mặc kệ việc này rốt cuộc có ơhair là do Mộ Dung Tuyết làm, đối với bên ngoài cũng không thể để họ biết là do nàng làm.

Sau khi đại phu nhân rời khỏi, lão phu nhân bảo Kim mụ mụ thu hồi mấy tờ thư. Bà ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Có nên gọi nhị phu nhân về hay không?"

Kim mụ mụ ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi biến sắc. Nhị phu nhân phải về, tướng quân phủ thật muốn náo nhiệt.

Mà lúc này Mộ Dung Khanh cũng nhận được tin tức, thời điểm nghe thấy cũng kinh ngạc không thôi, sau khi hoàn hồn lại liền hiểu được chuyện này xuất phát từ ai.

Trừ bỏ Hạ Hầu Dịch không có chuyện gì tự tìm việc còn có thể là ai.

"Tiểu thư, nô tỳ có việc không rõ." Lục Tâm ở một bên không nhanh không chậm thay Liễu Thanh hỏi.

"Nói đi."

"Chuyện này Đại phu nhân rõ ràng không thoát khỏi liên quan, tiểu thư sao người chỉ nhằm vào một mình Tam tiểu thư. Nói không chừng, chuyện này vốn là do chủ ý của Đại phu nhân."

"Ngươi đoán đúng vậy." Mộ Dung Khanh lười biếng trở mình một cái, "Chính vì như vậy ta mới chịu buông tha Đại phu nhân, lưu lại bà ta sau này mới có thể làm cho thế lực sau lưng bà ta bộc lộ ra ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi