BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Trên đường về nhà, Nhậm Tinh Hà một mực trầm mặc không nói. Đến lúc tới cửa ra vào, Nhậm Tinh Hà bỗng nhiên kêu lên:

- Thương Khung.

Nhậm Thương Khung ngạc nhiên, ca ca vẫn luôn gọi hắn là “Lão nhị”, cách gọi chính quy như vậy, đã nhiều năm Nhậm Thương Khung chưa từng nghe qua.

Nhậm Tinh Hà vẻ mặt nóng bỏng, nói:

- Thương Khung, ngươi không phải muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao? Có thể cho ta đi cùng hay không?

- Ca, huynh...

- Thương Khung, ta đã nghĩ kỹ, trong vòng một năm, muốn đánh bại Vũ Phi Dương, chỉ dựa vào sự trợ giúp của ngươi khẳng định không đủ. Trước kia tính cách ta lười nhác, không chịu luyện tập, mới có nổi nhục ngày hôm nay. Ta quyết định rồi, trong một năm này, ta sẽ cố gắng không ngừng...

Nhậm Thương Khung nhìn ca ca chằm chằm, loại biểu lộ nghiêm túc này, hắn thật rất ít khi nhìn thấy, cơ hồ có thể nói, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy ca ca có biểu lộ như vậy!

Lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một quả Trúc Cơ Đan:

- Ca, một năm nay, hai huynh đệ chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!

- Phải, trở nên mạnh mẽ?

Nhậm Tinh Hà kích động vô cùng.

- Một năm sau, mục tiêu của huynh là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng!

Nhậm Thương Khung trầm giọng nói:

- Ca, nhanh ăn vào đi. Đan dược này chính là hạ phẩm Trúc Cơ Đan chín thành linh lực, đủ giúp huynh trong ba tháng thăng lên hai cấp, tiến vào võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng! Lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, thời gian của đệ cũng là ba tháng! Nói cách khác, ba tháng sau trở về, đệ hi vọng huynh đã là võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng!

- Ba tháng, tăng lên hai trọng.

Nhậm Tinh Hà thì thào nói, tinh quang trong mắt không ngừng bạo phát:

- Trúc Cơ Đan này, không hổ là thần dược a.

- Một năm sau, võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, ha ha.

Nhậm Tinh Hà hùng tâm vạn trượng:

- Lão đệ, ta từ khi sinh ra đến nay, tín niệm chưa bao giờ kiên định như hôm nay, chưa bao giờ đối với con đường tu luyện lại tràn đầy khát khao cùng hy vọng như hôm nay.

- Loại khát khao này, chính là động lực!

Nhậm Thương Khung cười nói.

- Tốt, ngày mai ta sẽ đi từ biệt Điệp Vũ.

- Không cần đi, nếu như các người tâm ý tương thông, nàng sẽ tự hiểu. Từ biệt, ngoại trừ nhi nữ tình trường ra, cũng không có tác dụng gì cả.

Nhậm Tinh Hà nở nụ cười:

- Lão Nhị, nghe lời này của ngươi, giống như là kẻ lão luyện trong tình trường vậy. Hắc hắc, ngươi cho ta biết đi, ngươi có người trong lòng chưa?

Người trong lòng sao?

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười, là người của hai thế giới, muốn nói người trong lòng, thật đúng là một cái cũng không có. Về Bắc Cung Dao, nhiều nhất chỉ là xem trọng hơn các nữ nhân khác mà thôi.

Nhậm Tinh Hà vỗ bả vai Nhậm Thương Khung, ha ha cười nói:

- Ha ha, được rồi, ta đây làm ca ca, sẽ không ép ngươi. Đúng rồi, Thương Khung, một năm sau, mục tiêu của ngươi là gì?

Chỉ một câu hỏi lại để cho thần sắc Nhậm Thương Khung thoáng cái nghiêm túc lên, đầu có chút ngẩn lên, nhìn thoáng qua bầu trời vô tận, ung dung nói:

- Thiên đạo mênh mông, một năm sau, hi vọng có thể bước vào thiên đạo đại môn.

- Thiên Nhân cảnh?

Nhậm Tinh Hà trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không thể đoán được, hùng tâm của đệ đệ, lại to lớn như thế. Một năm sau, Nhậm Thương Khung mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi tiến vào Tiên Thiên? Tấn chức Thiên Nhân cảnh?

Chuyện này nếu nói ra, chỉ sợ sẽ hù chết không biết bao nhiêu người!

Người nào không biết, võ đạo Trúc Cơ cửu trọng cảnh giới, mỗi một bước đều hết sức gian nan. Nhất là hậu kỳ, đã khó càng thêm khó.

Trúc Cơ cửu trọng đến Thiên Nhân cảnh, cần phải trùng kích chướng ngại. Việc trùng kích chướng ngại này, là một công việc cực kỳ gian nan.

Vô số võ giả, đều dừng bước trước cửa ải này, cả đời không cách nào đột phá được.

Mà những thiên tài đột phá kia, thời gian hao phí, nhiều thì vài thập niên, ít thì năm ba năm. Trừ khi là thiên chi kiêu tử cá biệt, bằng không mà nói, muốn trong vòng một năm, từ võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, trực tiếp vọt tới Thiên Nhân cảnh, đây quả thực là chuyện hoang đường viển vông, căn bản không thực tế.

Thế nhưng mà, từ biểu lộ kia của Nhậm Thương Khung, Nhậm Tinh Hà nhìn không ra nửa điểm hoang đường viển vông.

Biểu lộ của Nhậm Thương Khung, ngưng trọng mà chăm chú, thành kính mà nhiệt tình. Trong hai mắt kia, có đầy đủ quyết tâm truy cầu thiên đạo của hắn, quyết không thể nghi ngờ.

Không biết tại sao, Nhậm Tinh Hà thoáng cái đã tin bảy tám phần.

- Ca, có phải cảm thấy Thiên Nhân cảnh rất xa vời?

Nhậm Thương Khung thấy bộ dạng Nhậm Tinh Hà nghẹn họng nhìn trân trối, không khỏi nở nụ cười.

- Ai, ít nhất với ta mà nói, thật là quá xa vời.

Nhậm Tinh Hà rất uể oải.

- Đó là bởi vì huynh không có tâm cầu tiến. Ca, Thiên Nhân cảnh, huynh nhất định phải kiên định truy cầu.

- Ta?

Nhậm Tinh Hà không khỏi cười khổ:

- Lão đệ, hôm nay lòng tin của ta đã đủ bành trướng rồi, ngươi cũng không thể một lần nữa kích thích ta.

- Ca, không có việc gì là không thể. Một đời người, hai huynh đệ. Việc này chỉ có huynh biết, ta biết. Chỉ cần huynh có thể tu luyện tới võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, ta liền có biện pháp giúp huynh ở trong ba năm, trùng kích Thiên Nhân cảnh!

Thiên Nhân cảnh!

Ba chữ kia, giống như hồng chung gõ vang trong tâm khảm Nhậm Tinh Hà.

Nhậm Tinh Hà triệt để hóa đá, ngàn vạn cảm xúc thoáng cái toàn bộ dâng lên. Thiên Nhân cảnh, hắn vẫn luôn cảm thấy, cả đời mình không cách nào với tới.

Dù sao, mỗi một thời đại của một gia tộc, có thể xuất ra một hai cái Thiên Nhân cảnh cường giả, đã rất hiếm thấy. Dùng Nhậm thị gia tộc mà nói, chỉ có duy nhất Tổ Mẫu. Đời sau có phụ thân Nhậm Đông Lưu, nhưng nghe đồn đã vẫn lạc.

Mà thế hệ này, trước mắt mà nói, còn chưa có người tiến vào Thiên Nhân cảnh.

Mà đệ đệ này, lại nói cho hắn biết, có thể giúp hắn ở trong ba năm, trùng kích Thiên Nhân cảnh!

Lời hứa hẹn này làm cho Nhậm Tinh Hà kích động vô cùng. Hắn biết rõ, đệ đệ mình một khi đã nói, chính là nhất ngôn cửu đỉnh!

Chẳng lẽ hắn thực có biện pháp?

Đang muốn mở miệng, đã thấy thân ảnh của Nhậm Thương Khung ung dung đi vào cửa lớn.

...

Hai huynh đệ đồng thời đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, mẫu thân Thu thị tự nhiên là người lo lắng nhất. Bất quá Thu thị biết rõ đây là xu thế tất yếu nên không ngăn trở, chỉ dặn dò hai con phải cẩn thận.

Hai huynh đệ hướng lão thái thái từ biệt, cũng đem mẫu thân gửi gắm cho lão thái thái. Dưới quyền uy của lão thái thái, tất nhiên sẽ không để cho mẫu thân chịu bất cứ một ủy khuất nào.

- Ca, lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, chúng ta có một việc cần giải quyết, là phải che dấu hành tung.

Nhậm Thương Khung khẩu khí nghiêm túc nói.

- Lão Nhị, mọi việc đều do ngươi quyết định.

- Đệ từng học qua một ít thủ đoạn dịch dung, chúng ta muốn đem thân phận che dấu, như thế khi rời khỏi Vân La Thành cần phải thần không biết quỷ không hay, nếu để cho đám kia theo dõi được, đó nhất định không phải là chuyện tốt rồi.

Nhậm Thương Khung nói xong liền làm, bắt đầu dịch dung cho hai người.

Dịch Dung Thiên Biến tự nhiên là rất cao minh, Nhậm Thương Khung động tay một chút, liền đem hai huynh đệ triệt để thay hình đổi dạng.

Nhậm Tinh Hà sau khi nhìn ngắm chính mình, cười ha ha:

- Bộ dạng này, cho dù đi đến trước mặt Điệp Vũ, chỉ sợ nàng cũng nhận không ra. Lão Nhị, ngươi khi nào đã học được nhiều bổn sự như vậy? Thâm tàng bất lộ a.

Sau khi dịch dung sau, hai huynh đệ tách ra hành động, ở Vân La Thành vòng vèo mấy lượt, xác định không có ai theo dõi, lúc này mới xuất thành.

Đã qua đại môn thành tây hai mươi dặm, trước cửa miếu Sơn Trấn bên cạnh quan đạo, hai huynh đệ lần nữa tập hợp.

Sở dĩ tại miếu Sơn Trấn tập hợp, là bởi vì ở miếu Sơn Trấn có trạm thuê ngựa. Lần đi Hắc Thạch Thành này, lộ trình ba nghìn dặm, không có ngựa, chỉ dựa vào đi bộ mà nói, không biết đi đến khi nào mới có thể tới.

Mua sáu thất ngựa tốt, hai huynh đệ mỗi người ba con. Thay phiên mà cưỡi.

Lấy tốc độ khoái mã mà tính, ngày đi sáu trăm dặm, ban đêm nghỉ ngơi, đến Hắc Thạch Thành ước chừng cần thời gian năm ngày.

Nhậm Tinh Hà có chút không hiểu:

- Lão Nhị, nếu nói muốn lịch lãm rèn luyện, phía đông Vân La Thành có Tu La Hải, là địa phương Liệp yêu giả thích nhất, vì cái gì bỏ gần tìm xa?

Nhậm Thương Khung cười không đáp.

Vì cái gì bỏ gần tìm xa?

Đó là bởi vì ở Hắc Thạch Thành, có một vật mà hắn muốn tìm. Cái manh mối này, là đến từ trí nhớ kiếp trước.

Kiếp trước, trước khi Vân La thịnh hội được tổ chức hơn hai tháng, ở Đại Tương Sơn cách Hắc Thạch Thành về phía nam ba trăm dặm, xuất hiện một cây Vân Sơn Thanh Liên, vật ấy chính là Linh dược do thiên địa sinh dưỡng, cấp bậc đã là trung linh thất phẩm Linh dược!

Linh dược, có hai nơi phát ra, một là đào tạo, hai là trời sinh.

Linh vật do thiên địa thai nghén, rất khó có được, linh lực thường thường so với đào tạo sẽ nồng đậm hơn rất nhiều. Mà trung linh thất phẩm Linh dược, cho dù là Thiên Nhân cảnh cường giả, cũng tranh giành đến đầu rơi máu chảy!

Thời điểm sự tình phát sinh ở kiếp trước, hắn căn bản không biết gì cả. Nhưng khi Vân La thịnh hội bắt đầu, tin tức kia mới xuất hiện và nhanh chóng truyền khắp Vân La Thành, sau đó mới rơi vào lỗ tai của hắn.

Lúc ấy Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy rất kích động, dù sao trung linh thất phẩm Linh dược, chỉ sợ cho dù là lão thái thái cũng vô duyên nhìn thấy.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Nhậm Thương Khung chọn Hắc Thạch Thành làm nơi lịch lãm rèn luyện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi