BẤT TIẾU PHÙ ĐỒ

Đây là một thôn xóm mới bị bỏ hoang. Đi theo đội ngũ đến nơi đây không bao lâu, Mặc Phi đã biết có một danh xưng “Chủ bạc”, chuyên tiến hành báo danh cho mọi người, còn phân phát chút ít lương thực. Nghe Vệ Tuyên nói, những thôn trang bỏ hoang xung quanh Chiếu Quốc, quốc chủ đều dùng để an trí cho những người dân di cư, không những phân chia phòng ốc mà sau một khoảng thời gian còn phân phát thức ăn và hạt giống.

Di quận là một quận nhỏ ở biên giới phía nam Chiếu Quốc, bởi vì chiến hỏa thường xuyên lan tới, cho nên hầu hết ruộng đất nơi này đều bị bỏ hoang, vốn dĩ thôn dân đều đã di chuyển tới nơi khác rồi, chỉ là gần đây ba nước Ngu, U, Cảnh đang hỗn chiến, cho nên biên giới phía nam Chiếu Quốc, trái lại trở thành nơi yên ổn hơn.

Nhưng mà nơi đây cũng không phải chỗ nên ở lâu dài. Mặc Phi vừa âm thầm suy xét vừa ghi danh cùng với nhóm lưu dân ở chỗ “Chủ bạc”, vẫn dùng hai chữ “Phù Đồ”. Bởi vì không thể lấy ra phù bài* chứng minh thân phận, cuối cùng Mặc Phi chỉ được phân đến một cái nhà gỗ không có ruộng vườn mà ở tạm. Cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao thì, thứ nhất nàng không biết việc đồng áng, thứ hai nàng cũng không định sống lâu dài ở đây, mặc dù nàng vốn muốn mau chóng tìm một chốn an thân, nhưng nơi mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi vào chiến loạn này cũng không phải lựa chọn của nàng.

* Phù bài: một mặt gỗ ghi rõ thông tin của một người, giống như chứng minh thư nhân dân bây giờ.

“Phù Đồ, Phù Đồ.” Vừa đem chăn đệm trong phòng ra ngoài phơi nắng, Mặc Phi chợt nghe thấy một giọng thiếu niên gọi nàng, quay đầu lại, ra là thư đồng của Vệ Tuyên – Nhàn Tử, đang thở hồng hộc chạy tới.

“Làm sao vậy?” Mặc Phi vỗ vỗ vào chăn màn phơi trên sào trúc, thuận miệng hỏi. Mấy ngày này, nàng một mực theo Vệ Tuyên học nói, bởi vì cùng loại với Trung văn, cho nên hầu hết đều có thể nghe hiểu, chỉ là nàng nói còn có chút không lưu loát.

Nhàn Tử hồi sức lại, sốt ruột nói: “Phù Đồ mau đến chỗ tiên sinh của ta một chút đi! Từ hôm qua đến giờ, tiên sinh mãi không khỏe.”

“Đã mời đại phu đến khám chưa?”

“Ôi!” Nhàn Tử khổ sở nói, “Nơi này biết tìm đại phu ở đâu đây? Ngay cả Di thành cũng không có ấy chứ!”

Mặc Phi im lặng. Nơi này thực là một thời đại còn nhiều lạc hậu, thôn xóm quá hẻo lánh mà! Áp chế cảm xúc trong lòng, nàng đi theo Nhàn Tử đến trước nhà tạm cư của Vệ Tuyên.

Vệ Tuyên được phân đến một gian phòng gỗ tương đối sạch sẽ thoáng mát, có lẽ vì hắn là một gã văn sĩ, địa vị cao hơn bình dân rất nhiều.

Đi vào bên trong, vừa liếc mắt một cái Mặc Phi đã nhìn thấy Vệ Tuyên đang nằm ở trên giường, lúc này hắn đang chau mày, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ khó chịu. Mặc Phi đưa tay sờ trán hắn, quả nhiên bị sốt.

“Phù Đồ, đến đây.” Vệ Tuyên mở mắt ra, hơi cười khổ với Mặc Phi, “Thân thể yếu ớt, để công tử chê cười rồi.”

Mặc Phi nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hỏi: “Thân thể không khỏe thế nào? Cổ họng đau, bị sốt, đi tả sao?”

Vệ Tuyên gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ hôm kia đã cảm thấy hơi sợ lạnh, sốt, đau đầu, đi tả nhiều lần, cổ họng thì không đau lắm.”

Mặc Phi suy tính một hồi, nhớ tới lúc mới gặp thì người này lên cơn sốt, bộ dạng hiện giờ có lẽ là bị nhiễm phong hàn, may mà tình huống còn chưa nghiêm trọng lắm.

Nàng quay đầu nói với Nhàn Tử: “Trong nhà có hành lá, gừng, đường đỏ, muối gì đó không?”

“Hành lá, gừng và muối thì có, nhưng mà không có đường đỏ.”

Mặc Phi nghĩ cũng đúng, nhóm dân tị nạn hiện nay đều chỉ có những vật dụng cơ bản nhất, muối ăn cũng là do thân phận của Vệ Tuyên mới có thêm đi, còn về phần đường đỏ gì đó, đương nhiên là không có.

“Vậy thì, trước tiên ngươi dùng nước sôi nấu bát canh gừng cho Văn Trọng tiên sinh uống, sau đó lúc bình thường ăn nhiều cháo hành, nếu có thể thì làm canh cải trắng hay là cải củ đi.” Suy nghĩ một chút, Mặc Phi lại nói, “Phòng bệnh quá ẩm thấp, ngươi cố gắng mở cửa sổ ra, giữ cho phòng ở khô ráo, thoáng mát, vật dụng đựng đồ ăn hàng ngày nên luộc qua nước sôi một lần, y phục, chăn đệm cũng nên đem ra phơi nắng.”

Nàng nói như vậy là vì nghĩ đến ở cổ đại, vi khuẩn bệnh lây lan chủ yếu là do không chú trọng vệ sinh, có khi bệnh cảm mạo nho nhỏ cũng có thể hại chết không ít người. Huống chi nơi này thường xuyên bị lâm vào chiến loạn, khi có người chết, tử khí rất nặng. Mặc dù thân thể của nàng khỏe mạnh, nhưng cũng đâu thể hoàn toàn chắc chắn không bị lây nhiễm, phải biết rằng ở thời đại lạc hậu này, nhiễm phải bất kì loại bệnh nào cũng đều là chuyện rất nghiêm trọng.

Vì thế, nàng thực sự cần dự phòng trước một chút.

Nhàn Tử chuyên chú ghi nhớ lời dặn dò của Mặc Phi, hắn cảm thấy nam tử trước mắt này và tiên sinh của hắn đều là những người có bản lĩnh, không giống với người bình thường, cho nên hắn tin lời nói của “Hắn” không nghi ngờ.

“Phù Đồ, tại hạ lại làm phiền công tử rồi.” Vệ Tuyên mang vẻ cảm ơn.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong những lời này, Mặc Phi liền đứng dậy rời đi.

Vệ Tuyên nhìn bóng lưng của “Hắn”, trong lòng lại bắt đầu suy đoán thân phận của người này, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy “Hắn” rửa mặt, ngũ quan đoan chính tinh tế cùng làn da trơn bóng lại một lần nữa khẳng định xuất thân của “Hắn” không tầm thường, đồng thời “Hắn” biết chữ, có lẽ còn biết y dược, nhưng khó hiểu là khẩu âm nói chuyện của “Hắn” không giống với bất kỳ quốc gia nào, “Hắn” giải thích là do ẩn cư cùng sư phụ ở nơi sơn dã không người, chẳng lẽ sư phụ “Hắn” là cao nhân không xuất thế?

Xoa nhẹ cái trán đang đau, Vệ Tuyên không nghĩ thêm nữa, trước tiên nên chăm sóc thân thể cho tốt, có nghi hoặc gì tương lai sẽ có cơ hội biết rõ ràng.

Mặc Phi đang quét dọn cũng biết rằng, thực ra trong nhóm lưu dân* này sớm đã xuất hiện người nhiễm phong hàn, lúc đầu không ai chú ý, nhưng sau khi số người mặc bệnh xuất hiện ngày càng nhiều, bệnh tình càng lúc càng nặng, mọi người mới bắt đầu hoảng loạn, thậm chí cho rằng đã xuất hiện ôn dịch.

* Lưu dân: dân di cư.

Chủ bạc cũng vô cùng khẩn trương, lập tức cách ly người bệnh, hi vọng bệnh tình không bị khuếch tán. Đáng tiếc là những người chăm sóc bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức phòng hộ, vì vậy số người nhiễm bệnh vẫn tiếp tục gia tăng. Đến ngày thứ sáu đã có khoảng một phần ba số người nhiễm bệnh, thậm chí còn xuất hiện một người chết.

Cuối cùng, chủ bạc không thể không hạ lệnh phong tỏa tạm thời, trước khi hết bệnh dịch, không ai được rời khỏi nơi đây.

Mặc Phi biết được tin này từ chỗ Nhàn Tử, nhíu nhíu mày. Nàng không phải loại thích xen vào việc của người khác, tuy đã sớm biết trong thôn có người mắc bệnh giống Vệ Tuyên, nhưng nàng cũng không muốn chủ động đi hỗ trợ. Dù sao thì nàng cũng không phải là bác sĩ, ai có thể khẳng định những người đó đều bị cảm mạo đây? Nếu như thực sự là cảm mạo, không quá hai ngày có thể tự khỏi, đâu cần phải nàng ra mặt. Chỉ là nàng đã đánh giá cao khả năng miễn dịch của thời đại này rồi, đói khát, mệt mỏi, nôn nóng, bệnh tình ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Phù Đồ, công tử có cách nào cứu những người bệnh này không?” Sau vài ngày tĩnh dưỡng, thân thể Vệ Tuyên đã tốt lên, hỏi nàng.

“Ta không phải đại phu.” Mặc Phi lạnh nhạt trước sau như một, ánh mắt nhìn về phía căn phòng bệnh nhân xa xa.

“Nhưng ít nhiều thì bệnh của tại hạ đều nhờ có Phù Đồ.” Vệ Tuyên cũng nhìn về phương hướng kia, ngừng một chút rồi nói, “Tại hạ đã sang bên đó xem rồi, bệnh trạng gần như giống hệt của tại hạ.”

Mặc Phi trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Vậy thì, phiền Văn Trọng tiên sinh cứ dựa theo cách thức ta đã nói lúc trước thử xem.”

“Phù Đồ, vì sao công tử không tự mình đi xem xét?” Như vậy việc này có thể giải quyết rồi, rất có lợi cho danh tiếng của công tử đấy. Ở thế giới này, danh tiếng có thể đại biểu cho địa vị của một người.

Mặc Phi suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi xem xét.”

Vừa tiến vào phòng tập trung bệnh nhân, một mùi khó chịu đã ập đến, Nhàn Tử lập tức dùng tay áo bịt kín mũi, Vệ Tuyên cũng nhíu nhíu mày, liếc sang nhìn thấy sắc mặt Mặc Phi không thay đổi, không thể không thán phục trong lòng.

Kỳ thật, Mặc Phi chính là mặt than* bẩm sinh, cho dù trong lòng có cảm thấy gì thì cũng không có cách nào biểu hiện ở trên mặt…

* Mặt than: không biều hiện cảm xúc.

Trong đại viện nằm một loạt bệnh nhân, lại có thêm khoảng mười người tới, tiếng ho khan, tiếng khóc khẽ, tiếng rên rỉ hòa vào cùng một chỗ, nghe qua có phần hỗn tạp. Hành lang thỉnh thoảng có người đi lại, phụ trách đưa cơm nước cho bệnh nhân.

Chậm rãi đi một vòng quanh phòng, Mặc Phi đã có hiểu biết tương đối, ngoại trừ những chứng bệnh cá biệt, cái khác đều là nhiễm phong hàn, có mấy người tình trạng đặc biệt nghiêm trọng. Càng khiến cho người ta nhíu mày hơn là bình thường, những bệnh nhân này uống nước lạnh, lại còn dùng chung bát, đũa, chén trà với người khác, chăn, đệm, chiếu cũng bẩn vô cùng, sàn nhà không người quét, ở trong hoàn cảnh như vậy, bệnh nhẹ cũng sẽ trở thành nghiêm trọng.

“Phù Đồ, công tử thấy thế nào? Là ôn dịch sao?” Vệ Tuyên dò hỏi.

Mặc Phi lắc đầu: “Chắc là không phải.”

Vệ Tuyên vui vẻ, tiếp tục hỏi: “Thế có biện pháp chữa trị không?”

“Dựa theo những điều ta đã nói lúc trước là có thể. Bình thường uống nhiều trà gừng, cháo và nước ấm, vật dụng bệnh nhân đã dùng rồi thì đều phải tách riêng ra, nếu không phải luộc toàn bộ bằng nước sôi mới có thể dùng lại. Ngoài ra, tốt nhất nên giặt sạch sẽ chăn đệm, lau quét sạch bụi bẩn.”

Vệ Tuyên cẩn thận ghi nhớ lời nói của Mặc Phi, cuối cùng lại hỏi: “Làm như thế có thể khống chế bệnh tình sao?”

Mặc Phi trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Đều nghe theo số trời vậy! Nơi này thiếu y thiếu dược, chỉ có thể xử lý đơn giản được như thế thôi. Trong đó, bệnh tình của một vài bệnh nhân đã cực kỳ nghiêm trọng, sợ là…”

Vệ Tuyên cũng trầm mặc, sau đó hắn thở dài một hơi, xoay người phân phó Nhàn Tử đi tìm chủ bạc đại nhân.

Căn cứ vào đề nghị của Mặc Phi, hơn nữa Vệ Tuyên và chủ bạc cùng nhau điều hành, quả nhiên bệnh tình đã được khống chế một cách nhất định, một số bệnh trạng nghiêm trọng vài ngày sau đều tốt lên. Chỉ có điều, vì không có thuốc uống, lại không có đồ ăn đầy đủ, không lâu sau vẫn có khoảng ba, bốn người chết.

Những người dân xa xứ đã trải qua chiến tranh, cửa nát nhà tan, nay vừa có chỗ an thân tạm thời thì lại phải hứng lấy bệnh tật.

Lần đầu tiên Mặc Phi phát hiện ra bệnh cảm mạo nho nhỏ lại là một bệnh nghiêm trọng như thế. Trước kia khi nghiên cứu lịch sử cổ đại, tuy nàng cũng đã đọc về lịch sử phát triển của y học, biết được một số bệnh nhỏ cũng có thể đẩy con người ta vào chỗ chết, thậm chí mấy trăm năm trước, ở phương Tây còn lấy máu để chữa bệnh cảm sốt, hại chết không ít người. Tuy nhiên những điều ghi trên sách vở và đối mặt trực tiếp, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Từ thế giới tương lai, vì sao nàng lại đến nơi này? Vì để chứng kiến dân chúng đói khổ và tử vong sao?

Khác với Mặc Phi, chủ bạc đại nhân lúc trước lo âu, tâm tình bây giờ lại rất tốt, khi biết bệnh tật không phải do ôn dịch, cho dù có vài người chết thì cũng không việc gì. Chủ bạc đại nhân hạ lệnh một tiếng, lệnh phong tỏa cũng được giải trừ.

Chỉ có điều, để phòng ngừa mấy tử thi còn có thể lây bệnh, cho nên không cho phép hạ táng, mà là trực tiếp hoả táng.

Ngày hoả táng, tất cả mọi người đều có mặt, cho dù nhiều người không quen biết nhau, nhưng họ gặp gỡ nhau, đồng cảnh ngộ với nhau, đều lộ ra vẻ bi ai khó có thể che dấu.

Nhìn ngọn lửa lớn trước mắt, nghe tiếng khóc nức nở xung quanh, Mặc Phi không nhịn được khép hai tay lại, nhắm mắt niệm tụng kinh.

Đây là kế thừa thói quen từ thầy dạy của nàng, mỗi lần, trước khi đào mộ cổ, thầy đều niệm tụng một đoạn Tâm kinh hoặc là kinh Kim Cương, là chuyên gia khảo cổ, thầy một mực cho rằng, dù là dùng bất kì phương pháp nào thì quấy rấy người chết cũng đều có lỗi, vì vậy thầy luôn xem cách đó như một loại an ủi, thanh thản tâm hồn.

Nhìn nhiều, có khi Mặc Phi cũng sẽ niệm tụng theo thầy, cũng không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không, mỗi lần niệm xong, tâm tình đều có thể yên tĩnh không ít.

Thời đại này không có Phật giáo, mọi người cũng không biết Tâm kinh là gì, Mặc Phi dùng tiếng phổ thông niệm tụng, thậm chí bọn họ còn chẳng nghe hiểu “Hắn” đang niệm cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt trang trọng của Mặc Phi, nghe thanh âm bình thản vô ba của “Hắn”, người xung quanh không thể không bị hấp dẫn, yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng ngọn lửa thiêu đốt cùng với tiếng niệm tụng mang theo tiết tấu kia.

“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị, xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm, thị cố không trung vô sắc, vô thụ tưởng hành thức, vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới, vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn*…”

* Đây là một phần bản Hán-Việt của Tâm kinh (Bát-nhã Tâm kinh).

Bản dịch phổ thơ lục bát toàn bộ:

Khi hành Bát Nhã Ba La

Ngài Quán Tự Tại soi ra tột cùng

Thấy ra năm uẩn đều Không

Bao nhiêu khổ ách khốn cùng độ qua

Nầy Xá Lợi Tử xét ra

Không là sắc đó, sắc là không đây

Sắc cùng không chẳng khác sai

Không cùng sắc vẫn sánh tài như nhau

Thọ, tưởng, hành, thức uẩn nào,

Cũng như sắc uẩn, một màu không không

Nầy Xá Lợi Tử ghi lòng

Không không tướng ấy, đều không tướng hình

Không tăng giảm, không trược thanh

Cũng không diệt, cũng không sanh pháp đồng

Vậy nên trong cái chơn không

Vốn không năm uẩn, cũng không sáu trần

Mắt, tai, mũi, lưỡi, ý, thân

Vị, hương, xúc, pháp, cùng phần sắc, thinh

Từ không giới hạn mắt nhìn

Đến không ý thức, vô minh cũng đồng

Hết vô minh, cũng vẫn không

Hết già, hết chết, cũng không có gì

Không khổ, tập, diệt, đạo kia

Trí huệ chứng đắc cũng là không không

Sở thành, sở đắc bởi không

Các vì Bồ Tát nương tùng huệ năng

Tâm không còn chút ngại ngăn

Nên không còn chút băn khoăn sợ gì

Đảo điên mộng tưởng xa lìa

Niết Bàn mới đến bên kia bến bờ

Ba đời chư Phật sau, xưa

Đắc thành Chánh Giác cũng nhờ huệ năng

Trí huệ năng lực vô ngần

Đại Minh vô thượng, Đại Thần cao siêu

Trí huệ năng lực có nhiều

Thật là thần chú trừ tiêu não phiền

Trí huệ năng lực vô biên

Dẫn đường giải thoát qua bên giác ngàn

Liền theo lời chú thuyết rằng:

Độ tha giác ngộ khắp trần chúng sanh.

Yết đế, yết đế

Ba la yết đế

Ba la tăng yết đế

Bồ đề Tát bà ha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi