Cô ta đặt bàn tay đang siết chặt của mình xuống bàn, phải một lúc sau mới nới lỏng ra từ từ.
Hồi lâu, cô ta mới nhếch môi, gượng cười, gấp khăn ăn lại đặt lên bàn một cách trang nhã nhất có thể.
Sau đó đứng dậy chào tạm biệt với hai vị phụ huynh: "Xin lỗi hai bác, cháu nhớ đài truyền hình còn có chuyện, không cùng mọi người ăn bữa sáng được rồi.”
"Hoàng Quyên...”
Bà cụ đứng dậy và muốn giữ cô ta lại, nhưng Tô Hoàng Quyên đã quay lưng bỏ đi.
Lúc đầu, cô ta có thể đi chậm và duyên dáng, nhưng cuối cùng cô ta đã chạy ra ngoài một cách ngượng ngùng trên đôi giày cao gót.
Ông cụ nghiêm mặt nhăn mày, tức giận nhìn về phía người khởi xướng: "Nói cái gì vậy? Khi dễ người khác như thế rồi tôi về ăn nói sao với người ta đây?”
"Đúng vậy, Phong Khang, chuyện này em quá đáng quá.
Hoàng Quyên toàn tâm toàn ý với em, đến nhà họ Kiều chúng ta còn tặng quà cho mọi người để lấy lòng, điều này không phải là vì em sao? Em không cảm ơn thì thôi còn làm người ta mất mặt trước mặt mọi người nữa? Cô ấy còn trẻ, có năng lực lại xinh đẹp, nếu không thật sự thích em thì sao lại hết lần này đến lần khác chịu ủy khuất như vậy chứ? Kiều Vũ Nhung lên giọng quở trách, tất cả mọi lời nói đều là nói đỡ cho Tô Hoàng Quyên.
Du Ánh Tuyết nghĩ, nếu không phải cảnh Tô Hoàng Quyên và chú tư tối hôm qua, cô đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, cô sẽ cảm thấy lời nói của bác cả cũng khá có lý.
Đối với những lời cằn nhằn của Kiều Vũ Nhung, ánh mắt Kiều Phong Khang hiện lên vẻ lạnh lùng: "Em không phải trẻ con, chuyện tình cảm trong lòng em biết rõ.
Chị đừng làm quá lên như vậy.”
Hai chữ “làm quá”, anh chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lại khiến trong lòng Kiều Vũ Nhung trở nên hồi hộp, bàn tay đang cầm đũa không khỏi siết chặt.
Bà ta chỉ dám liếc nhìn anh, vì sợ rằng anh có thể nhìn thấu tâm tư của mình.
Ba anh em này không dễ dàng đối phó, bà ta vẫn luôn biết điều đó.
Nếu không thì tập đoàn Kiều Thanh sẽ không mở rộng quy mô lớn như bây giờ.
Thu lại những suy nghĩ trong đầu, Kiều Vũ Nhung rút khăn ăn một cách tao nhã rồi nói: "Chị có làm quá gì đâu, chị chỉ quan tâm em thôi.”
Kiều Phong Khang chậm rãi đặt đũa xuống, tao nhã dùng khăn ăn lau miệng rồi mới nói: "Tóm lại, ngày nào đó em sẽ kết hôn, người phụ nữ em muốn lấy sẽ không bao giờ là cô ta.”
Giọng điệu cứng rắn của anh khiến Kiều Vũ Nhung và Kiều Quốc Thiên đồng thời cau mày.
“Trưa nay em phải bay, em đi trước đây.” Kiều Phong Khang đứng lên, hiển nhiên không có ý định tiếp tục đề tài này với Kiều Vũ Nhung.
Anh nhẹ nhàng đi về hướng hai ông bà cụ, thấp giọng chào tạm biệt bọn họ, sau đó gật đầu chào tạm biệt với mọi người, lấy áo khoác từ tay người giúp việc rồi bước đi.
Du Ánh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn vào bóng lưng của người đàn ông mà thôi.
Nhìn qua rồi nhìn lại, sau đó nhịn không được nhìn qua tiếp.
Anh không hề ngoảnh lại mà đi một đường bước thẳng lên xe.
Tiếng gầm rú của xe vang lên, anh đã bỏ đi.
Tâm trạng trở nên ảm đạm một chút, trái tim cô có chút khó chịu, cô thực sự không muốn thừa nhận điều đó, nhưng...!nhưng rõ ràng đó là cảm giác mất mác.
Du Ánh Tuyết quay lại ăn cháo tôm một cách chán nản.
So với vẻ ngoài luôn thoải mái tự tại của anh, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt lưu luyến vừa rồi của mình có chút buồn cười.
Anh ấy đi thoải mái như vậy, tại sao mình lại lưu luyến chứ?
Bọn họ có liên quan gì với nhau đâu, đúng không?
Một lúc sau, Du Ánh Tuyết đi theo một nhà Kiều Nam Thành nói lời tạm biệt với ông bà cụ để về nhà.
Lúc lên xe, Du Ánh Tuyết vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên phố.
Thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi vào chiếc điện thoại trên tay.
Điện thoại di động vẫn không đổ chuông, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Anh đã đi công tác rồi sao? Có lẽ bây giờ đã ở trên máy bay rồi nhỉ?
Du Ánh Tuyết thở dài lắc đầu, không cho phép đầu óc mình suy nghĩ nữa.
Chú ba không đi công tác thì liên quan gì đến mình? Cô nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
“Có tâm sự à?”
Kiều Minh Đức nheo mắt nhìn cô dò xét.
Du Ánh Tuyết hoàn hồn, anh ta cứ nhìn vào mắt cô khiến cô chột dạ không thôi.
Cô đặt điện thoại lại vào túi và lắc đầu: "Không, em thì có tâm sự gì chứ?”
Kiều Minh Đức búng ngón tay lên trán cô: "Tốt hơn hết là đừng nghĩ đến những người đàn ông khác.”
Trái tim Du Ánh Huyết khẽ hẫng một nhịp, trừng mắt nhìn anh ta giả vờ khó chịu: "Anh nói gì vậy? Em thì có thể nghĩ đến người đàn ông nào khác chứ?”
Kiều Minh Đức nắm lấy cổ tay cô, muốn xắn tay áo lên.
Cô bàng hoàng, sắc mặt lập tức thay đổi, theo bản năng định vùng ra khỏi tay anh ta nhưng lại bị anh ta giữ chặt lại bằng một tay, tay kia kéo tay áo sơ mi của cô lên.
“Em lại đeo cái này.” Anh ta gõ ngón tay, làm bộ không vui: “Ánh Tuyết, không phải vừa rồi em suy nghĩ về người tặng cái này cho em đấy chứ? Nếu là thật thì anh sẽ nổi máu ghen đấy.”
"...”
Trái tim Du Ánh Tuyết càng thêm bối rối, chỉ cảm thấy vòng tay trên tay trở nên rất nóng.
Bộ dạng nửa thật nửa giả của anh ta khiến cô càng thêm không chắc liệu anh ta có thực sự biết điều gì đó hay không.
"Đừng nói nhảm nữa, mọi người nghe thấy đấy...”
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình rồi mở miệng nói, rút tay anh ta ra và xắn tay áo xuống.
Trần Ngọc Vân ở phía trước quay đầu lại nói: "Minh Đức, con cũng đừng ăn hiếp Ánh Tuyết, không phải người ta chỉ tặng một đồ vật nhỏ thôi sao.
Làm đàn ông mà cứ ghen tị không đúng chỗ như vậy mà rất nhỏ mọn đấy.”
Kiều Minh Đức không vui nói: "Mẹ, rốt cuộc con là con ruột của mẹ hay Ánh Tuyết là con ruột của mẹ vậy, mẹ cứ bênh cô ấy thôi.”
"Đó là vì mẹ hiểu Ánh Tuyết.
Con thực sự nghĩ Ánh Tuyết là cô gái bình thường như những cô gái ngoài kia sao? Ánh Tuyết rất trong sáng, ngay cả bạn bè là đàn ông cũng chỉ có vài người mà.
Con đừng có mà bắt nạt con bé mãi thế.”
Kiều Minh Đức cong môi: "Mẹ nói cũng đúng.
Ánh Tuyết không giống với những người phụ nữ khác.”
Nói xong, anh ta như trẻ con tựa vào vai Du Ánh Tuyết: "Mặc dù như thế nào thì em cũng là người của anh, anh là người của em.
Em không được vứt bỏ anh, anh sẽ cứ quấn lấy em đấy.”
Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn anh ta, sau đó lại nhìn dì Vân trước mặt, chỉ cảm thấy lòng càng ngày càng nặng trĩu...!
Trong mắt họ, cô cái gì cũng tốt, nhưng họ không biết, cô thật sự đã khiến bọn họ thất vọng rồi…
Nếu mình không giữ khoảng cách với chú ba thì điều gì sẽ chờ đợi cô ở phía trước đây? Sự thất vọng và buồn bã của mọi người đúng không?
Cô tàn nhẫn đến mức nào khi làm tổn thương bao nhiêu người đối xử tốt với mình?
Những suy nghĩ ngổn ngang cứ bủa vây cô trên đường về nhà.
Trong đầu cô cứ thoáng chốc lại hiện lên hình ảnh Kiều Minh Đức, thoáng chốc lại là chú ba, khiến cô đau đầu kinh khủng.
Ăn trưa xong, cô cuộn mình trên giường đi ngủ một giấc.
Nhưng mà cô vẫn không ngủ được.
Lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Trên màn hình là số của thư ký Lý Thanh, không phải Lý Thanh nên đi công tác với anh sao? Chẳng lẽ là...!
“A lô.” Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, cô trả lời điện thoại.
"Ánh Tuyết, cô đang ở đâu? Tổng giám đốc Khang để quên một tập tài liệu ở nhà, cô đi lấy giúp tôi được không? Tôi sẽ gởi địa chỉ nhà anh ấy cho cô." Giọng của Lý Thanh từ đầu dây bên kia truyền đến.
Không ai biết địa chỉ nhà anh rõ hơn cô cả.
Tất nhiên cô sẽ không nói điều này, chỉ nói: "Được rồi, tôi đến đó ngay.
Gửi ở đâu?”
“Chúng ta hãy gặp trực tiếp ở sân bay nhé.” Lý Thanh dừng một chút, như thể nhìn thời gian ở đó, nói: “Cô phải nhanh lên, chúng tôi chỉ còn hơn một tiếng nữa là phải rời đi rồi.”
Chúng tôi...!
Vì vậy, anh vẫn chưa rời đi sao?
Thế nhưng Du Ánh Tuyết không dám hỏi câu này.
Chỉ nói: "Được rồi, tôi biết rồi.”
Bên kia, Lý Thanh bận rộn đến mức muốn phân thân, cũng không đợi cô nói thêm gì mà đã lập tức cúp máy.
Quá gấp gáp nên Du Ánh Tuyết cũng không dám chậm trễ nửa phút, vội vàng thay quần áo chạy ra khỏi phòng.
Kiều Minh Đức đang uống nước trong đại sảnh, thấy cô vội vàng, anh ta chặn cô lại hỏi: "Sao em vội vàng vậy?”
"Quay về em sẽ nói.
Ở công ty có chuyện gấp, em phải đến đó trước.”
Cô thoát ra khỏi tay anh ta và chạy đi.
Kiều Minh Đức còn muốn nói tiễn cô, cầm lấy chìa khóa xe đuổi ra ngoài nhưng cô đã lên taxi rồi.
Lúc Du Ánh Tuyết đến, dì Lý đã tìm được tài liệu và đứng đợi ở đó.
Người lái xe vội đưa cô đến sân bay.
Du Ánh Tuyết vừa cầm tập tài liệu vừa gọi cho Lý Thanh.
"Thư ký Thanh, cô đang ở đâu? Tôi đang ở sân bay.”
"Cô nói địa điểm đi, tôi sẽ qua lấy.”
Du Ánh Tuyết báo cáo vị trí và chờ đợi.
Biết điều này là sai, nhưng với một đôi mắt, cô đã vô thức nhìn quanh sân bay khổng lồ để tìm một bóng hình.
Thư ký Thanh vẫn chưa rời đi, nếu như vậy thì bây giờ anh nhất định phải đang ở sân bay đúng không?
Nhưng mà dường như anh không muốn nói lời tạm biệt với cô.
Lúc này, trong toàn bộ phòng chờ chỉ còn lại cô và Kiều Phong Khang.
Cô ngồi xuống để tập tài liệu lên bàn rồi ánh mắt bất giác rơi vào bóng lưng của anh.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào kéo dài bóng anh.
Cô không biết là mắc xích nào bị sai, liệu cô và chú ba có sai không?.