BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Giang Tiêu Tiêu mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là bé con vừa đáng yêu vừa mềm mại nằm bên cạnh.

Bé con ngoan ngoãn vùi vào lòng mình ngủ say sưa, hai hàng mi dài giống như hai cây quạt nhỏ, làn da trắng nõn như có thể bấm ra nước.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy thật là kỳ diệu.

Năm năm qua, cô gặp vô số đứa trẻ nhưng chưa từng có đứa trẻ nào cho cô cảm giác thân thiết như Tiểu Bảo, thậm chí làm cô có xúc động không muốn buông bé ra.

Giang Tiêu Tiêu phải bật cười vì suy nghĩ của mình, cô nghĩ nếu không thả bé đi thật thì lúc đó người nhà họ Cận sẽ không để yên cho cô mất.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc rồi cô mới rón rén đứng dậy, chuẩn bị làm bữa sáng.

Nào ngờ vừa đến phòng khách, cô đã trông thấy Cận Tri Thận tỉnh dậy từ bao giờ, trên bàn còn đặt một đống đồ ăn sáng.

Có cháo, có bữa sáng kiểu Hongkong, có bữa sáng kiểu Tây, quả thật là vô cùng phong phú.

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Đây là…?”

“Do quanh đây không có quán hàng nào.

nên tôi lái xe đi mua, tôi không biết cô thích ăn gì nên mua mỗi loại một ít”

Cận Tri Thận nói một cách thản nhiên, chất giọng du dương như đàn cello, trầm thấp và từ tính kèm theo chút biếng nhác, nghe cực kỳ êm tai.

Giang Tiêu Tiêu cảm giác lỗ tai mình sắp mang thai mất rồi, được anh quan tâm như thế mà thấy sợ: “Anh khách sáo quá, tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được.”

Đồng thời cô thầm lải nhải trong lòng.

Đường đường là chủ tịch Cận lại đi mua bữa sáng cho mình, nếu chuyện này bị người ta biết được sợ rằng có vô số chị em phụ nữ xếp hàng đi nhảy cầu!

Cận Tri Thận chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra: “Thế à, vậy là được rồi. Cô đi đánh răng rửa mặt đi, tôi đi gọi Tiểu Bảo dậy”

Giang Tiêu Tiêu ậm ờ gật đầu rồi đi vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau, cô đi ra thì Tiểu Bảo đã thức dậy, bé đang vùi vào lòng ba với dáng vẻ không tình nguyện.

Còn Cận Tri Thận rất kiên nhẫn mà dỗ dành bé, tuy rằng trên mặt anh không có chút biểu cảm nào.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy khung cảnh trước mắt vui mắt vui tai vô cùng, trong đầu thì nghĩ không biết mẹ của Tiểu Bảo là ai, có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như thế này đúng là một niềm hạnh phúc.

Cũng không biết tại sao cô ấy lại không ở bên hai cha con nhỉ?

Bởi vì bị người nhà họ Cận phản đối, hay là do cô ấy có nguyên nhân nào khác?

Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ đến ngây người, Tiểu Bảo cũng đã phát hiện ra cô, bé lập.

tức xuống khỏi đùi ba mình và chạy về phía cô.

Giang Tiêu Tiêu ôm lấy bé, cười hỏi: “Tối qua con ngủ ngon không?”

“Ngủ ngon lắm ạ” Tiểu Bảo ôm cổ cô, bé cười tít mắt.

Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé: “Vậy chúng ta đi ăn sáng thôi nào”

“Vâng ạ”

Tiểu Bảo đáp lại bằng chất giọng non nớt, ánh mắt bé sáng ngời, ăn gì cũng thấy ngon, chỉ trong nháy mắt đã ăn hết sạch một bát cháo.

Cận Tri Thận ngồi bên cạnh nhìn cảnh này, cảm thấy đúng là hết nói nổi.

Trước đây, cứ đến bữa ăn là cả nhà xúm lại dỗ mà nhóc con này vẫn không chịu ăn.

Thế mà lúc này lại ngoan ngoãn như thỏ conl Ăn sáng xong, Giang Tiêu Tiêu chuẩn bị đồ đạc để đi làm.

Bởi vì tiện đường nên Cận Tri Thận đưa cô đến gần công ty.

Lúc xuống xe, Tiểu Bảo ôm chặt đùi cô không muốn buông tay.

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười: “Bé cưng à, cô phải đi làm rồi, không thể đưa con theo được, con về nhà với ba đi nhé.: Tiểu Bảo nhìn cô bằng đôi mắt ngấn lệ, trên mặt bé viết rõ mấy chữ ‘Không muốn cô Tiêu Tiêu đi đâu’.

Suýt nữa Giang Tiêu Tiêu lại mềm lòng, nhưng lý trí nhắc nhở cô không được nhẹ dạ như thế nữa.

Cuộc sống của mình và tiên thuốc của mẹ đều dựa cả vào công việc này, cô tỏ vẻ khó xử nhìn Cận Tri Thận: “Anh Cận…”

Cận Tri Thận bình tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo, dạy bé: “Cô phải đi làm, không được trễ nài thời gian của cô. Nhưng con có thể lưu số điện thoại của cô, khi nào rảnh rỗi thì gọi cho cô. Đến tối sau khi cô tan tầm thì con lại đến”

Nghe thế, gương mặt đầy tủi thân của Tiểu Bảo tức khắc tràn trề hy vọng mà nhìn Giang Tiêu Tiêu.

Ánh mắt ấy giống như đang hỏi: Có được không ạ?

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không chống đỡ được, cô cười nói: “Đương nhiên là được rồi, để cô viết số điện thoại cho con”

Vừa nói cô vừa cúi đầu lục túi tìm giấy bút.

Cận Tri Thận đúng lúc đưa điện thoại cho cô, nói rằng: “Lưu trong máy tôi cũng được”

Giang Tiêu Tiêu ngớ ra, cô à một tiếng rồi cầm lấy điện thoại lưu số mình vào.

Cuối cùng Tiểu Bảo cũng hài lòng, bé cất điện thoại đi như giấu bảo bối rồi nói: “Vậy hẹn gặp lại cô Tiêu Tiêu sau nhé, con nhất định sẽ gọi điện cho cô, cô phải nghe đấy nhé!”

“Được, cô nhớ rồi”

Giang Tiêu Tiêu cũng mỉm cười, cô nói lời tạm biệt với hai cha con rồi đi vào công ty.

Cô vừa bước vào thì toàn bộ nhân viên của phòng kế hoạch đều nhìn chằm chằm vào cô giống như đang nhìn loài động vật quý hiếm nào đó, làm cô cảm thấy hoảng sợ.

“Hà Lâm, mọi người sao thế này?”

Cô hỏi đồng nghiệp bình thường khá thân với mình bằng vẻ khó hiểu.

Hà Lâm tức khác nhích lại gần, ôm cánh tay Giang Tiêu Tiêu rồi nói: “Tiêu Tiêu, cậu thành thật khai báo ngay, có phải cậu và cậu chủ nhỏ của nhà họ Cận quen biết nhau từ trước rồi không?”

Giang Tiêu Tiêu đoán trước được sẽ có người hỏi như vậy, cô vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, nói: “Sao có thể chứ? Đó là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận đấy, tớ cũng chưa từng gặp bao giờ”

“Thế thì lạ thật, tại sao cậu ấy lại thích cậu thế nhỉ?”

“Đúng đấy, đúng đấy, thậm chí còn vì cô mà làm giám đốc Nhan bẽ mặt nữa chứ”

“Có lẽ cô vẫn chưa biết, tổng giám đốc đã thăng chức cho cô thành nhân viên chính thức của phòng kế hoạch, hơn nữa còn ra chỉ thị cho cô làm người phụ trách chính của dự án lần này đấy”

Các đồng nghiệp khác cũng xúm lại mồm năm miệng mười.

Giang Tiêu Tiêu thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dù sao cô cũng đoán được rất có thể công ty sẽ chuyển mình lên thành nhân viên chính thức, có điều cô không ngờ mình sẽ là người phụ trách chính.

Đúng lúc này Hà Lâm ghé vào tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiêu Tiêu, sau này cậu phải cẩn thận, Nhan Dĩ Phi đang rất khó chịu, vì chuyện này mà ngày hôm qua cô ta đã cãi nhau với tổng giám đốc một trận đấy”

Giang Tiêu Tiêu vừa định gật đầu thì ngước mắt thấy Nhan Dĩ Phi đi từ cửa vào.

Những người khác thấy thế vội vàng giải tán.

Sắc mặt Nhan Dĩ Phi đen sì, cô ta nghiến răng nghiến lợi ném một chồng tài liệu xuống trước mặt Giang Tiêu Tiêu.

Những tài liệu này tất cả đều là phương án cho bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo cùng với một số tài liệu quan trọng đã khảo sát trước đó.

Trước đây Nhan Dĩ Phi toàn quyền phụ trách dự án này, bây giờ đều chuyển giao hết cho Giang Tiêu Tiêu, đương nhiên cô ta không cam lòng, cô ta nói: ‘Giang Tiêu Tiêu, tốt nhất là cô nên tự biết lượng sức mình. Vừa bắt đầu đã tự cho mình là giỏi, cẩn thận cố quá thành quá cố”

Giang Tiêu Tiêu không cam lòng yếu thế, cô cười nói: “Cảm ơn giám đốc đã nhắc nhở, nhưng mà tôi nghĩ mình vẫn có chút bản lĩnh, thật sự không cần cô lo nghĩ”

Nhan Dĩ Phi tức giận khiến gương mặt của cô ta càng khó coi hơn: “Ồ, được thôi, vậy tôi mỏi mắt mong chờ, đừng để đến phút cuối lại chẳng ra cái gì rồi khiến cả công ty trở thành trò cười trong giới”

Nói xong cô ta lập tức quay đi ngay, phải nói là vô cùng dứt khoát.

Giang Tiêu Tiêu chợt có linh cảm chẳng lành.

Gô ta… dễ nói chuyện như thế từ bao giờ?

Theo tính cách của Nhan Dĩ Phi, kiểu gì cô †a cũng phải giành được dự án này thì mới chịu để yên.

Giang Tiêu Tiêu giật thót, theo bản năng cô mở chồng tài liệu đó ra xem, ngay lập tức cô thấy được một số tư liệu đã bị sửa đổi, thậm chí còn có mấy phương án thiết kế bị xé rách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi