BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Giang Tiêu Tiêu xua tay tỏ vẻ không hề gì, sau đó trông theo bóng hai cha con rời đi.

Chỉ trong giây lát, căn nhà đã trở nên trống vắng, Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ, bỗng nhiên cô vỗ đầu mình một cái, nghĩ thầm không biết mình bị làm sao nữa.

Chỉ là một đứa bé mới quen chưa đầy một ngày mà thôi, sao lại lưu luyến như thế nhỉ?

€ó lẽ là vì Tiểu Bảo quá đáng yêu chăng?

Màn đêm buông xuống, chiếc Maybach sang trọng chạy băng băng trên đường, chỉ để lại một vệt sáng.

Trong xe, bầu không khí đông cứng.

Tiểu Bảo tức giận nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn ba mình.

Cận Tri Thần đau đầu day ấn đường, cũng không định dỗ bé.

Người nhà quá cưng chiều nên mới thành ra tính nết này, chung quy cũng nên có người uốn nắn lại.

Ô tô đi thẳng đến cổng nhà.

Cửa xe mở ra, bé con chạy vèo xuống xe, xông thẳng vào trong nhà.

Dọc đường có người hầu và quản gia chào hỏi, bé cũng không đáp lại mà đi luôn về phòng, đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau bên trong đã vọng ra tiếng đập phá rầm rầm.

Thậm chí còn có cả tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Quản gia đứng ngoài cửa nghe mà sợ hết hồn, ông vội vàng đi tìm Cận Tri Thần: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ làm sao thế kia? Giam mình trong phòng rồi phát giận, nhỡ làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?”

Cận Tri Thần sầm mặt, nói: “Cứ kệ nó”

Làm sao quản gia mặc kệ được.

Ông bà chủ thương yêu cậu chủ nhỏ vô cùng, nếu cậu chủ nhỏ bị thương, kiểu gì hai người họ cũng làm ầm ï lên cho mà xem.

Đến lúc đó cả nhà lại gà bay chó nhảy, người đau đầu nhất vẫn là cậu chủ thôi!

“Cậu chủ à, hay cậu đi xem thử đi, cậu chủ nhỏ vẫn còn là một đứa bé, hay giận dỗi cũng là bình thường, dỗ chút là nghe lời ngay thôi”

Cận Tri Thận day đầu mày, buộc lòng phải đi gõ cửa: “Cận Bắc Thần, con còn định làm ầmï đến bao giờ?”

Bé con trong phòng hoàn toàn không để ý đến anh, âm thanh rầm rầm vẫn vang lên không dứt, cuối cùng còn có tiếng kêu rên.

Quản gia và Cận Tri Thần đều hoảng sợ.

Cận Tri Thần dứt khoát giơ chân đá cửa phòng.

Anh nhìn thấy bé con ngã ngồi dưới đất, ngón tay bé bị cứa, đang chảy máu.

Quản gia vô cùng sợ hãi, ông vội vàng gọi người hầu đến: “Mau, mau đi cầm hộp y tế đến đây”

Cận Tri Thần bước qua đống đổ nát vãi đầy trên sàn nhà, nhanh chóng bế bé dậy, anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Giờ đã vui chưa?”

Tiểu Bảo ngẩng đầu lên: “Con muốn đi tìm cô Tiêu Tiêu”

Cận Tri Thận: “Bây giờ muộn rồi, không được đi”

Tiểu Bảo bắt đầu giãy giụa: “Vậy con không băng bó đâu, ba thả con ra, con ghét ba nhất”

Cận Tri Thần hết sức đau đầu, anh cố nén giận, nói: “Tại sao con lại thích cô ấy thế hả? Con và cô ấy mới biết nhau chưa đến một ngày đâu!”

“Con chỉ thích cô Tiêu Tiêu, cảm giác cô ấy rất giống mẹ..”

Mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, bé nói với vẻ đáng thương.

Sắc mặt Cận Tri Thần hơi dịu đi, mọi tức giận trong lòng dường như cũng tan biến.

Anh còn tưởng rằng thằng bé khác với những đứa trẻ khác, nó sẽ không muốn tìm mẹ.

Trước đây bà Cận cũng tìm hiểu rất nhiều thiên kim tiểu thư hòng cho nó một gia đình hoàn chỉnh, nhưng nhóc con này đều không vừa ý.

Kết quả hiện giờ nó lại nói một người phụ nữ mới quen chưa đến hai mươi tư giờ có cảm giác giống mẹ.

Trong lòng Cận Tri Thần ngổn ngang cảm xúc.

Anh cũng không hiểu gì về cô gái đó.

“Cứ băng bó trước đã, chuyện còn nói sau”

“Băng bó xong đi tìm cô Tiêu Tiêu.” Tiểu Bảo kiên trì.

“Đã muộn lắm rồi” Cận Tri Thận định thuyết phục bé.

Tiểu Bảo bắt đầu khóc, nước mắt tuôn ra ào ào: “Con không muốn ba, ba đi ra đi”

Quản gia ở bên cạnh vô cùng lo lắng, ông vội khuyên: “Cậu chủ à, cậu đồng ý đi, vết thương không băng bó ngay thì máu chảy khô mất”

Tuy nói thế thì hơi quá nhưng dẫu sao cũng là vết thương.

Cận Tri Thận nghiến răng, cuối cùng vẫn đành phải nhượng bộ: “Không được khóc, băng bó xong ba đưa con đi.”

Nghe vậy, Tiểu Bảo lập tức ngừng khóc, bả vai nho nhỏ còn hơi giật giật.

Đến khi băng bó xong, Cận Tri Thận lập tức bế bé đi khỏi nhà.

Lúc đó, Giang Tiêu Tiêu vừa tắm xong.

Chuông cửa bỗng vang lên dồn dập lần nữa.

Cô khó hiểu, đi ra mở cửa thì thấy một lớn một nhỏ đang đứng đó.

Giang Tiêu Tiêu: “..”

Cận Tri Thần ôm Tiểu Bảo đi vào, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô Giang, nếu như không phiền thì có lẽ phải quấy rầy cô một đêm rồi, Tiểu Bảo cứ đòi đến tìm cô”

Giang Tiêu Tiêu mừng rỡ, vội vàng nhận lấy Tiểu Bảo, rồi cô xua tay nói: “Không phiền, không phiền chút nào”

Cận Tri Thận khẽ mỉm cười: “Vậy là tốt rồi”

Nói xong anh tự động đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.

Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác.

Anh ấy… không định đi về à?

Không phải chỉ có mỗi Tiểu Bảo ở lại thôi sao?

“Anh Cận, anh..”

“Hửm”” Cận Tri Thận nói với vẻ đương nhiên: “Hình như nhà cô không còn phòng trống, tôi ngủ tạm trên ghế sô pha cũng được”

Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt.

Ngủ tạm ghế số pha cũng được là sao cơ?

Anh ấy thật sự định ở lại đây ư?

Cận Tri Thận thấy rõ sự thay đổi trên mặt cô.

Biểu cảm của cô gái này có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ?

Xét cho cùng trong cả thành phố Cẩm này không biết có bao nhiêu người phụ nữ vọng tưởng bò lên giường anh, rồi lại lao tâm khổ tứ nghĩ mưu kế hòng bấu víu nhà họ Cận.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.

Có vẻ thú vị đây.

Cận Tri Thận cũng không vạch trần cô, anh chỉ nói với vẻ thích thú: “Có vấn đề gì à?”

“Ờm, không thành vấn đề, ha ha… ý tôi là tôi cảm thấy sô pha hơi nhỏ, anh ngủ ở đây thì thiệt thòi cho anh quá, nên là… anh có thể về trước, còn Tiểu Bảo cứ để ở lại đây cho tôi, sáng mai anh đến đón bé về là được rồi”

Thật sự không cần phải ở lại đâu!

Tôi chỉ là một cô gái độc thân yếu đuối, nếu như để người ta biết được mình ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ qua đêm thì sau này làm sao lấy chồng được nữa?

Cận Tri Thần cười khẽ: “Thiệt thòi thì chưa đến mức, nhưng nếu cô Giang bằng lòng chia cho tôi nửa giường, tôi cũng vui vẻ đồng ý”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi