BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?


Hắc Linh trại có hai nhân vật lớn, một là Hắc Ngạo, hai là Tuyết Ương.
Tuyết Ương tuy là nữ nhi nhưng lai lịch chẳng kém nam nhi, tính tình lỗ mãng, biết đánh biết giết, từ nhỏ đã thích Hắc Ngạo.

Chẳng biết tại sao Hắc Ngạo lại không thích mình, ngày thường luôn làm như chẳng nhìn thấy Tuyết Ương ân cần với mình.
Tuyết Ương chẳng hề lo lắng, nếu Hắc Ngạo ghét nàng ấy thì tất nhiên cũng ghét những nữ nhân khác.

Nhưng hôm nay...!Hắc Ngạo không gần nữ sắc lại dẫn một nữ nhân ngoại tộc tới!
Nữ nhân kia...!còn trông rất đáng yêu.
Nhớ lại gương mặt nhỏ nhắn yểu điệu của Thời Thất, Tuyết Ương không có chỗ trút giận.
"Tuyết Ương tỷ, chúng ta làm sao đây? Thấy Hắc Ngạo bảo vệ nàng chặt lắm, sợ là chúng ta..."
"Sợ cái gì!" Tuyết Ương thở sâu bình tĩnh lại, nàng nhìn cảnh vật bên ngoài thư viện, cong khóe môi: "Nữ tử ngoại tộc cùng Hắc Ngạo vào Càn viện?"
"Vâng." Lộ Thanh nói: "Cô nương tên Thời Thất ấy trông đáng yêu lắm, không chỉ Càn viện mà ngay cả Khôn viện chúng ta đều đang bàn tán.

Có lẽ không ít người yêu thích, Tuyết Ương tỷ có ý gì?"
Tuyết Ương ngồi xuống ghế, nói: "Ta chẳng tin Hắc Ngạo ở bên cạnh nàng mãi.

Ngày mai là ngày Càn viện và Khôn viện giao lưu mỗi tháng, trong ngày mai các ngươi tìm cơ hội dụ nàng ra, ta sẽ chờ ở viện phụ thư viện Kỳ Lân."
Mấy người Lộ Thanh nhìn nhau rồi gật đầu vâng dạ.
Ngày thư viện Kỳ Lân giao lưu là vào đầu tháng Mười, ngày này tất cả học trò trong thư viện tập trung ở sảnh thư viện, nghe viện trưởng và trưởng lão thuyết pháp.

Tuy Thời Thất vừa mới vào thư viện nhưng cũng không thể tránh ngày này.
Sảnh thư viện khá lớn, bàn thấp đặt cạnh nhau xếp thành hàng, tới sớm nhất là học trò Khôn viện, tụ tập túm tụm cười nói, lúc Càn viện xuất hiện trong sảnh, bầu không khí hài hòa vừa rồi lập tức như biến mất.

Bọn họ cùng nhau nhìn ra cửa, Hắc Ngạo dẫn đầu và một nhóm người cường tráng thô lỗ theo sau.


Hai viện Càn và Khôn trước giờ bất hòa, một hướng thiện, một theo ác nên cho dù ngồi chung một nơi cũng ghét nhau ra mặt.
Lần này tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ.
Người Khôn viện lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ rồi lại lặng lẽ rời mắt.

Nhưng bỗng nhiên bọn họ bị một bóng dáng thu hút tầm mắt, bóng dáng ấy yêu kiều nhỏ nhắn náu trong nhóm người, trông chẳng hề nổi bật, bọn họ nhìn, nàng mặc váy dài màu xanh, trên váy thêu hoa văn tối màu, gió thổi qua, làn váy như nước biển dập dềnh.

Mọi người nhìn một cái là lập tức không rời mắt nổi.
Cô nương này trông rất xinh xắn, khuôn mặt tròn trịa non ớt, làn da trắng ửng hồng, lông mày mảnh mắt to, mũi nhỏ, nàng núp ở bên cạnh Hắc Ngạo cao lớn, sắc mặt có vẻ hơi thấp thỏm.
"Càn viện lấy đâu ra cô nương đáng yêu như thế?" Người Khôn viện vừa bàn tán vừa không quên nhìn nàng.
"Đúng vậy, nữ nhân Càn viện còn lỗ mãng hơn nam nhân, sao có người xinh xắn đáng yêu như thế.

Trông thật không tồi..."
Có mấy nam nhân rục rịch: "Có nên bắt chuyện không?"
"Ta thấy các ngươi thôi đi, cô nàng kia là bị Hắc Ngạo mang về, nghe nói là nữ nhân của Hắc Ngạo, nếu Hắc Ngạo nghe thấy lời này thì cẩn thận hắn lột da các ngươi đó."
Nghe xong lời này, mấy nam nhân lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt ỉu xìu, chẳng còn dám lỗ mãng.
Đương nhiên là Hắc Ngạo nghe thấy lời bọn họ nói, nhìn mấy người bọn họ bằng ánh mắt dửng dưng rồi kéo Thời Thất ngồi xuống bên trái chỗ của Càn viện.

Tuyết Ương ngồi ngay bên cạnh bọn họ, Thấy Hắc Ngạo ngồi xuống, con ngươi Tuyết Ương quét qua hai người rồi cuối cùng dừng lại trên mặt Thời Thất.
Phát hiện ra ánh mắt không thân thiện của Tuyết Ương, Thời Thất ngồi ngay ngắn, lặng lẽ nhích lại gần Hắc Ngạo, vẫn chưa có cảm giác an toàn nên nàng không khỏi kéo ngón tay Hắc Ngạo.

Động tác nhỏ này biến thành tín hiệu cầu yêu thương ở trong mắt Hắc Ngạo, gương mặt vốn vô cảm lập tức ôn hòa, cong môi nở nụ cười nhạt.
Hắc Ngạo kéo bàn tay nhỏ mềm của Thời Thất, ghé tai nàng: "Có muốn ngồi lên đùi ta không?"
Bên tai hơi ngứa, Thời Thất đang lơ đãng lập tức đỏ bừng mặt vì câu nói này, nàng rút tay mình ra nhưng vẫn bị Hắc Ngạo nắm chặt, Thời Thất né tránh còn vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hắc Ngạo.
"Chỗ đông người, ngươi chú ý một chút."

Hắc Ngạo nhìn quanh, là nhân vật nổi tiếng của núi Kỳ Lân nên tất nhiên có không ít người để ý đến hắn.

Hắc Ngạo cười hừ, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ít người thì nàng có thể ngồi lên đùi ta à?"
Hô hấp Thời Thất ngừng lại: "Ta không nói chuyện với ngươi."
"Vì sao?"
"Chẳng vì sao cả."
Tên dê vô lại này toàn ngụy biện, miệng nàng vụng về vốn nói chẳng lại hắn nên im lặng cho xong, tránh cho lại rơi vào bẫy của hắn.

Lúc này trong sảnh trưởng lão đã vào chỗ ngồi.

Thời Thất thấy vậy thì vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, hành động này lập tức làm người Khôn viện có cảm tình và trưởng lão chú ý.
Có trời mới dạy nổi học trò Càn viện, cả ngày làm loạn, gây chuyện đánh nhau, trên lớp khiêu khích thầy giáo, gây chuyện thị phi.

Bây giờ có học trò ngoan ngoãn và nghiêm túc tất nhiên là khiến bọn họ vui vẻ.
Viện trưởng thư viện Kỳ Lân nhìn Thời Thất nhiều một chút, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu buổi thuyết giáo.
Hắc Ngạo híp mắt, trong lòng khó chịu vì nhiều người nhìn thê tử của mình.
Hắn ngồi xếp bằng trên sập mềm, chống khuỷu tay xuống mặt bàn, một tay chống cằm, một tay gõ bàn.

Hắc Ngạo nhìn quanh, nhìn thấy nửa mặt xinh xắn của Thời Thất, hai con mắt chẳng chớp lấy một cái nhìn viện trưởng không ngừng lải nhải.
Hắc Ngạo liếm môi, bàn tay to đặt dưới bàn từ từ tới gần Thời Thất, hắn chầm chậm ôm lấy eo Thời Thất nhích lại gần Thời Thất, ngửi mùi hương không biết tên tỏa ra từ người nàng rồi Hắc Ngạo cười thỏa mãn.
So với Hắc Ngạo tâm trạng rạo rực, Thời Thất chẳng vui vẻ lắm.
Nàng liếc nhìn Tuyết Ương, cho dù ngốc cũng có thể nhìn ra cô nương xinh đẹp ấy thích Hắc Ngạo, mình vốn bị bắt tới, nếu bị nàng ấy hiểu lầm mình và Hắc Ngạo có quan hệ gì...
Nàng ấy chắc chắn sẽ làm thịt con tiểu sói trắng là nàng!

Thời Thất kéo tay Hắc Ngạo, xung quanh yên tĩnh, Thời Thất cũng chẳng dám gây ra động tĩnh quá lớn, nàng hạ giọng nói nhỏ: "Hắc...!Hắc Ngạo, ngươi buông ta ra."
Hắc Ngạo cười nói: "Không buông, không muốn, không thích."
Thời Thất cắn môi dưới, cẩn thận nhìn lên trên bục, yếu ớt nói: "Cầu xin ngươi, bị người ta thấy không hay đâu."
"Nơi này chẳng có ai."
Đúng, chẳng có ai, ngồi nơi này toàn là yêu quái núi Kỳ Lân, chẳng có bất kỳ ai.
Thời Thất cắn môi dưới, cảm nhận được ánh mắt càng ngày càng nóng của Tuyết Ương, Thời Thất quyết tâm cấu bàn tay phải làm loạn của Hắc Ngạo.

Hắc Ngạo không nhúc nhích, nàng lại cấu mạnh hơn một chút.
Ngay vào lúc Thời Thất khóc không ra nước mắt, bên kia Tuyết Ương bỗng nhiên lên tiếng.
"Viện trưởng, Thời Thất nói nàng muốn phát biểu."
Lập tức, vô số ánh mắt chiếu vào Thời Thất.
Viện trưởng Kỳ Lân ngồi quỳ vô cùng vui mừng: "Học trò này, mời trò đứng lên nói quan điểm của mình."
Chẳng hiểu sao trở thành tiêu điểm Thời Thất ngơ ngác.
Lúc này Hắc Ngạo cũng buông tay ra, trong vô số ánh nhìn, Thời Thất bất chấp ngồi dậy.

Nàng bất an kéo ống tay áo, quan điểm? Vừa rồi đối phó Hắc Ngạo, chớ nói quan điểm, đề bài nàng còn không nghe thấy.
Thời Thất há hốc mồm: "Ta..."
"Đừng căng thẳng, nói thẳng là được."
Hu...
Hai chân Thời Thất bắt đầu nhũn ra rồi, há hốc mồm, không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng luống cuống của nàng, Tuyết Ương đạt được gian kế cười hả hê.

Bỗng, Tuyết Ương cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nàng ấy nhìn theo cảm giác, bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Hắc Ngạo, nụ cười của Tuyết Ương lập tức cứng đờ, ánh mắt hắn khiến nàng ấy như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run.

Hắc Ngạo dời mắt, vừa mới chuẩn bị giải vây cho Thời Thất thì lại nghe thấy nàng lên tiếng.
"Thành...!thành sự bất thuyết...!toại sự bất gián, ký...!ký vãng bất cữu[1]."
[1] Dịch nghĩa: Những chuyện đã làm thì không giải thích, những chuyện đã thành thì không ngăn cấm, những chuyện đã qua thì không cần phải tiếp tục truy cứu.
Tiếng Thời Thất rất nhỏ, trong sảnh yên tĩnh này lại vô cùng rõ ràng.


Nói xong, Thời Thất cúi đầu thấp thỏm, nàng không nghe rõ tiên sinh hỏi gì, trong bụng cũng chẳng có bao nhiêu mực nước, chỉ biết mỗi câu ấy, còn là nghe thấy từ trong miệng Ngũ ca, chẳng biết có ý nghĩa gì.
Ngay vào lúc Thời Thất lo lắng bất an, viện trưởng thư viện Kỳ Lân bỗng nhiên vỗ tay, nhìn Thời Thất bằng ánh mắt khen ngợi.

Ngay sau đó các thầy giáo khác cũng vỗ tay, cuối cùng, trong sảnh toàn tiếng vỗ tay thưa thớt.
Thời Thất...!vẫn ngơ ngác như cũ.
"Thành sự bất thuyết, toại sự bất gián, ký vãng bất cữu." Viện trưởng thư viện Kỳ Lân tiên tục gật đầu: "Hay cho câu ký vãng bất cữu (chuyện cũ bỏ qua)."
Viện trưởng ngồi dậy từ giường nhỏ, nói: "Hắc Ngạo, Lạc Thanh Trần, hai người các ngươi."
Hắc Ngạo nhíu mày, lười biếng đứng dậy, tiếp đó nam tử phía sau ở góc nghiêng với Thời Thất cũng đứng lên.

Thời Thất không khỏi nhìn thử, lập tức kinh ngạc một lúc.
Nam tử kia nhỏ gầy, không cao lớn khỏe mạnh như Hắc Ngạo nhưng ngũ quan hắn như vẽ, sáng sủa tuấn tú.

Phát hiện ra Thời Thất nhìn, nam tử nhìn thoáng qua, Thời Thất lập tức bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của hắn.
Thời Thất chột dạ, đỏ mặt quay đầu đi.
"Học trò xảy ra xích mích là chuyện thường, nhưng đã là học trò Kỳ Lân thì ta không muốn nhìn thấy học trò của ta gây chuyện vì chuyện nhỏ nhặt.

Liên quan tới chuyện các ngươi đánh nhau gây ra thiệt hại, ta bỏ qua chuyện cũ, hiện tại hai người các người đi tới bắt tay nhau giảng hòa."
Viện trưởng vừa dứt lời thì hai tiếng nói đồng thanh vang lên: "Không bắt."
Toàn trường ngạc nhiên, bầu không khí còn kỳ lạ hơn lúc trước.
Sắc mặt viện trưởng Kỳ Lân lập tức sa sầm: "Nếu các ngươi không muốn vậy thì hôm nay ta đuổi các ngươi khỏi thư viện Kỳ Lân, cũng xem như một câu trả lời cho những học trò bị các ngươi vạ lây."
Đuổi khỏi thư viện...
Nghe xong lời này, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Hắc Ngạo cũng chẳng sợ chẳng thể đi học, sợ là Nhất Dương trưởng lão lại kích động, tới lúc đó không tiện ăn nói, lại không tránh nổi một trận trách mắng.

Hắn vò tóc, thở dài rồi đi qua bên cạnh Thời Thất, bất đắc dĩ lên trước bục.
Lạc Thanh Trần mím môi, theo sau lưng Hắc Ngạo, lúc lướt qua người Thời Thất, hắn khẽ liếc nhìn....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi