BÍ MẬT ĐỒI TRÀ


Sau khi nghe Nhậm Tử Phàm trở về, Hồ Khả vừa sáng sớm đã chạy đến tận cửa để tìm.
-"Tử Phàm, sao anh về lại không nói với em!"
Từ phía sau, Hồ Khả vòng qua cổ hắn điệu bộ âu yếm, nũng nịu hỏi.
Hắn cũng không biết từ khi nào mọi việc của mình đều có nhiệm vụ phải thông báo với cô ả.
Nhậm Tử Phàm hít một hơi sâu điều chỉnh tâm trạng, vẫn cứ mặc cho Hồ Khả ôm lấy mình.
-"Sao em lại tới đây?"
-"Sao lại không được đến? Chúng ta không chỉ là đối tác kia mà."
Hắn hơi nghiên đầu, hỏi.
-"Chỉ có thể là đối tác."
Hắn nhấn mạnh câu từ, cố ý để cô ta hiểu rõ quan hệ bây giờ của họ.
-"Tại sao em lại cùng Tô Tuệ Lâm có hứng uống rượu?"
Nghe đến đây, Hồ Khả cũng dần rời khỏi người hắn.

Nét mặt cũng trở nên gượng gạo đi vài phần, do dự đáp.
-"Thì em bỏ quên đồ, lúc đến tìm trùng hợp lại gặp cô ấy.

Bọn em uống rượu tâm sự cùng nhau...!Hết rồi!"
-"Em còn nói dối à!"
Hồ Khả trừng mắt, gấp rút phản biện.
-"Anh nói vậy là sao đây hả! Nhậm Tử Phàm, em và cô ấy cùng nhau uống rượu trò chuyện thì có gì lạ chứ!"
Chuyện đã xảy ra, Nhậm Tử Phàm cũng không muốn truy cứu.

Hắn liếc mắt nhìn Hồ Khả một lượt rồi nhanh chóng tập trung vào tài liệu trên bàn.
Hồ Khả lại tiếp tục choàng lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói.
-"Tử Phàm,hôm nay ông chủ Triệu muốn gặp anh để làm một số thủ tục.

Đừng để ông ấy chờ lâu.

Chúng ta mau đi thôi."
Đứng ở bên ngoài nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng thân mật này của hắn và Hồ Khả.

Tô Tuệ Lâm lập tức xoay người, cô không muốn phải nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.

Người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương, lại cùng một người phụ nữ khác ôm ấp trước mặt mình.

Còn gì đau đớn hơn nữa kia chứ!
Cô lê bước chân nặng nhọc rời khỏi nơi ô uế đó.

Đôi mắt ngấn lệ, đi trong vô thức.
Ngay từ đầu đã là địa ngục, thì về sau cũng chẳng thay đổi.


Cô đã hoàn toàn tỉnh mộng.
Giữa lúc Tô Tuệ Lâm còn đang bận rộn chăm sóc những cây trà non.

Thì không biết từ khi nào Hồ Khả đã đứng ngay bên cạnh.

Chẳng những thế, cô ta còn trưng ra bộ mặt khinh thường người khác, cao ngạo lên giọng.
-"Yo, nhị thiếu phu nhân lại làm những chuyện này sao!"
Tô Tuệ Lâm cứ im lặng, mặc kệ cô ta đang chế nhạo mình.
Đến khi Hồ Khả không chịu được thái độ xem thường mình như thế, cô ta hậm hực quát.
-"Tô Tuệ Lâm, cô điếc rồi sao? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô à!"
-"Cô đang nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng là chó đang sủa bậy."
Cô thản nhiên đáp trả.
Hồ Khả tức giận, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
-"Tiện nhân thì chính là tiện nhân.

Cô nghĩ mình thanh cao đến cỡ nào vậy hả? Thanh cao đến mức trèo lên giường người đàn ông khác, trong khi chồng mình vắng nhà sao?"
Bốp!
Ân oán những ngày qua, cũng đã đến lúc nên tính rõ ràng mọi chuyện.

Cô hắt tay Hồ Khả ra khỏi người mình, tiếp theo là vun tay tát cho cô ta một bạt tay thật mạnh để trút giận.
Hồ Khả một tay ôm mặt, hai mắt trừng to như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
-"Tô Tuệ Lâm, cô đang làm trò gì vậy hả?"
-"Đánh tiểu nhân cô không thấy sao?"
Cô đáp.
Ngay sau đó, Hồ Khả cũng định trả lại cho cô một cái tát thì Nhậm Tử Phàm vừa hay lại đi đến.
-"Tô Tuệ Lâm, tôi bảo cô đến đây làm việc.

Không phải bảo cô đến đây gây chuyện!"
Sau đêm h0an ái tối hôm qua, trời vừa sáng hắn đã bắt cô lên đồi làm việc.

Công việc so với trước kia cũng ngày một khắc nghiệt hơn.

Chẳng những phải làm mọi việc dọn dẹp, chăm sóc tưới tiêu cho những mầm trà non, còn kiêm luôn cả việc cho ngựa ăn.

Sở dĩ hắn bắt cô làm những việc nặng nhọc này, chính là muốn trừng phạt cô chuyện hôm đó.
Tô Tuệ Lâm nâng mắt nhìn hắn, ánh nhìn của cô mang đầy câm phẫn.

Hắn chẳng thèm hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như thế mà đổ lỗi cho cô chính là người gây chuyện.
-"Tử Phàm, chúng ta mau đi thôi anh."
Hồ Khả khoác lấy tay hắn, gấp rút thúc giục.
-"Được."
Âm giọng đàn ông khẽ đáp.

Hai người bọn họ cứ như thế mà lướt qua cô.
Hồ Khả xét về địa vị đều hơn hẳn cô rất nhiều.

Nếu không phải bởi vì cô và hắn có hôn ước từ trước, cô chen chân vào tình yêu của hai người họ.

Thì có lẻ, hai người bọn họ cũng đã sớm ở bên nhau.
Nhưng bây giờ cũng chưa phải là muộn màng, vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Chỉ là, cô sẽ đau lòng với quyết định này mà thôi!
Sau khi giải quyết xong giấy tờ với ông chủ Triệu.

Ba người bọn họ cùng nhau dùng một tiệc rượu nhỏ.
Đến khi lái xe trở về biệt thự thì cũng đã giữa đêm.
Trong căn phòng tối om, Tô Tuệ Lâm ngồi co người trên chiếc giương trắng rộng lớn, trong lòng cũng trở nên trống trải.
Bên ngoài, Nhậm Tử Phàm đã đứng trước cửa phòng ngủ.

Hắn đứng một lúc lâu, cuối cùng nâng chân đi ngược lên tầng, trở về phòng ngủ của mình.
Hôm nay hắn uống rất nhiều rượu.

Sau khi từ biệt ông chủ Triệu, đưa Hồ Khả trở về nhà.

Nhậm Tử Phàm lại một mình lái xe đến CLB để uống rượu.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại bức bách khó tả.

Về đến nhà, hắn chỉ muốn đến phòng xem cô đã ngủ chưa, hoặc chỉ đơn giản là nhìn thấy cô cũng đã an lòng hơn rất nhiều.

Nhưng đến khi đứng trước cửa phòng, lại do dự rồi cũng từ bỏ luôn ý định ban đầu.
Thật ra hôm đó nhìn thấy cô ở cùng với Hứa Dĩ An, hắn thật sự rất giận.

Ngay lúc đó còn muốn lao đến đấm cho Hứa Dĩ An một trận, thậm chí còn muốn dùng súng bắn chết anh ta.
Nhưng hắn không làm thế, bởi vì một khi hắn nổi giận nhất định sẽ làm Hứa Dĩ An trở nên đắc ý, và hơn hết, hắn không muốn làm ầm mọi chuyện.

Tất cả bởi vì cô.
Nghe được tiếng bước chân, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đến.

Mùi hương này, cùng với lá gan dám mở cửa phòng hắn đi vào như thế cũng chỉ có một người mà thôi!
Nhìn thân ảnh cao gầy đang ngồi miệt mài uống rượu ở sofa.

Tô Tuệ Lâm nâng chân chậm rãi đi đến.

-"Đến đây làm gì?"
Hắn uống nốt ly rượu trong tay, hờ hợt hỏi.
-"Tôi có chuyện muốn nói."
Tô Tuệ Lâm đáp.
-"Không nghe."
Nhậm Tử Phàm lập tức từ chối.
Cô nhìn hắn một lúc, lời cũng đột ngột khó nói đến lạ.

Cô phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới có can đảm đến gặp hắn.
-"Tôi muốn ly hôn."
Trái ngược với tượng tượng ban đầu của cô.

Nhậm Tử Phàm vẫn thản nhiên rót rượu, uống từng ly này đến ly khác, không cho cô một câu trả lời.
Không chờ được, cô lại nói thêm.
-"Đây là quyết định của một mình tôi.

Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói với ông, chuyện này do tôi đề nghị quyền thừa kế của anh cũng sẽ không có vấn đề."
Yêu cầu mà ông Nhậm đưa ra cho hắn chính là ngoan ngoãn kết hôn với Tô Tuệ Lâm.

Quyền thừa kế gia nghiệp Nhậm gia cũng sẽ toàn quyền để hắn xử lí.

Ngược lại, nếu cả hai ly hôn, thì đồng nghĩa với việc Nhậm Tử Phàm sẽ mất trắng.

Trước đây, hắn cũng vì lời giao ước này mà đau đầu không kém.
Với bằng cấp, học vấn mà hắn có.

Thì viêc kiếm ra tiền để nuôi sống bản thân cũng không khó.
Chỉ là, nếu như hắn đi.

Ông Nhậm nhất định sẽ cất nhắc Hứa Dĩ An, với bản tính và tình thương yêu, tín nhiệm của ông Nhậm dành cho anh ta, thì hắn tin chắc ông sẽ ra tay hào phóng mạnh dạng cho Hứa Dĩ An mọi thứ.
Hắn nhất định phải nắm được quyền thừa kế!
-"Hứa Dĩ An bảo cô làm vậy à?"
Hắn trầm giọng hỏi.
-"Là tôi muốn như vậy.

Tôi và anh ly hôn, như vậy chẳng phải quá tốt rồi sao? Anh đến với nhân tình của mình, tôi có thể được tự do.

Tôi không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống trong địa ngục.

Nhậm Tử Phàm, tôi đã chịu đựng đủ rồi! Chúng ta, ly hôn thôi."
Nghe đến đây, Nhậm Tử Phàm khóe môi lộ ra nụ cười.

Lúc này, hắn mới di chuyển mắt, nhìn về phía cô.
-"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
-"Tại sao?"
Cô nhìn hắn với đôi mắt đầy mong chờ.

Cất giọng hỏi.

Những lời này cô đã phải rất khó khăn để nói ra.

Bởi vì sâu tận trong lòng cô, cô vẫn không nỡ rời xa hắn.

Tô Tuệ Lâm yêu hắn, yêu đến mù quáng, yêu đến đau lòng.

Để rồi nhận lại chẳng được gì ngoại sự nghi ngờ, tàn nhẫn từ hắn.
Nhậm Tử Phàm nhướng mày, nhún vai, thẳng thắn đáp.
-"Không tại sao cả.

Đơn giản là vì tôi chơi chưa chán.

Hơn nữa, cô còn giá trị lợi dụng.

Đợi tôi cho Hứa Dĩ An biến mất, xong rồi hẳn nói đến chuyện ly hôn đi."
Nước mắt cô đã rơi, len lỏi qua cánh môi mỏng là một hương vị mằn mặn.

Hắn liên tục khiến cô phải đau lòng, liên tục làm tổn thương cô.
-"Anh kết hôn là vì không muốn mất đi quyền thừa kế, bởi vì muốn hành hạ tôi, bởi vì lợi dụng tôi để hạ bệ Hứa Dĩ An.

Đến cả việc mang tình cũ đến trước mắt tôi, làm ra trò kinh tởm.

Nhậm Tử Phàm, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"
Nhậm Tử Phàm bật cười, hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
-"Cảm nhận! Tô Tuệ Lâm, làm người đừng ích kỷ như thế chứ! Vậy còn việc cô qua đêm, thậm chí lên giường cùng Hứa Dĩ An thì sao đây?"
Cô nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế bản thân.

Việc này cô đã giải thích, chỉ là lòng tin của hắn dành cho cô không có mà thôi.
-" Lẻ ra chúng ta đã có một cái kết rất viên mãn, rất viên mãn...!Nhưng cô lại ngang nhiên đạp đổ nó.

Nếu không phải bởi vì trong lòng tôi đã thật sự rung động, tôi hà cớ gì phải hết lần này đến lần khác bao dung với cô hả!"
Choang!
Tiếng thủy tinh đổ vỡ cũng theo cơn phẫn nộ của hắn mà vang lên.

Trên sàn, mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh, còn có cả chất lỏng sóng sánh, mùi hương rượu lan tỏa khắp căn phòng.
Trong lúc nhất thời tức giận, hắn đã không kiểm soát mà nói ra lòng mình.
Cô cũng nghe thấy từng câu từ mà hắn nói.

Cỏi lòng lạnh giá của Tô Tuệ Lâm bất giác run lên, mi tâm khẽ lay động.
-"Muốn đi thì cứ việc.

Còn nói nhiều như thế làm gì!"
Hắn chỉ tay về phía cửa phòng, quát.
-"Cút, lập tức cút khỏi mắt tôi!"
Bây giờ tinh thần hắn đang rất giận dữ, nếu cô còn ngoan cố nán lại vài giây nữa chắc chắn sẽ tự mình tìm đường chết.

Tô Tuệ Lâm lau vội nước mắt, nhanh chân xoay người bỏ đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi