BIẾN THÁI ĐỪNG CHẠY LẠI ĐÂY ĐỂ TA YÊU!


Cá Basa
Bóng đêm của Gotham là một tấm màn, che dấu hết thảy tội lỗi, những cơn ác mộng, và những kẻ điên rồ.

Mà một trong những nơi được mệnh danh là cái hố rác tội lỗi của thành phố Gotham chính là
 
 
"Cộp."
 
 
Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang, nữ tiến sĩ trẻ xinh đẹp Harleen Quinzel cầm theo một tập hồ sơ trên tay, với bộ áo blouse trắng và búi tóc kẹp cao đi theo hướng dẫn của một người lính.
 
 
"Tiến sĩ Quinzel, tôi hi vọng nhiệm vụ lần này sẽ không kết thúc với sống mũi gãy dập và cánh tay đứt lìa của cô." Gã lính cười khan, tiếng cười phát ra từ trong chiếc mũ bảo hộ kèn kẹt rợn người như tiếng đài radio rỉ sét.
 
 
Harleen Quinzel chỉnh lại cặp kính trên mặt, cười khẽ vuốt tóc mai qua tai.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi đùa với tính mạng của chính mình."
 
 
Tên lính cười phá lên, ngoái cổ lại nhìn Harleen Quinzel.

"Tiến sĩ, bất cứ người nào bước vào cái nhà thương điên Arkham này đều muốn tiếp xúc với tên điên đó, và sau đó cô biết không..."
 
 
Hắn cười nham nhở với hàm răng rỉ sét vàng ố.


"Chúng tôi luôn phải chịu trách nhiệm mang bọn họ rời khỏi cái hố rác của tên kia, đôi khi chúng tôi không cần "mang", mà phải dùng cáng để vác người nọ ra."
 
 
"Vậy sao?" Harleen chớp mắt.

"Rất thú vị."
 
 
Tên lính lắc đầu.
 
 
Cuối cùng hai người dừng lại trước một cánh cửa sắt lạnh băng u ám.

Tên lính khẽ vỗ vai của Harleen.

"Tiến sĩ, hai tiếng tiếp theo, hắn là của cô."
 
 
Harleen Quinzel bước vào căn phòng mà cô đã luôn mơ ước này, ánh sáng le lói trong phòng khẽ hắt lên chiếc bàn duy nhất trong phòng cùng hai chiếc ghế.
 
 
Nơi một chiếc ghế để trống, chiếc ghế khác đã có một bóng người ngồi trên đó, phần nửa người trên bị chìm trong bóng tối.
 
 
Harleen Quinzel nhẹ lắc mình đi tới ngồi vào chiếc ghế trống, đặt tập hồ sơ lên bàn, cô nhìn về phía người ngồi trước mặt, lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
 
 
"Mr...!Joker?" Harleen mở cuốn tập trên bàn, nhẹ giọng gọi tên của hắn.

Cô mỉm cười nói: "Xin chào ngài Joker, tôi là Tiến sĩ Harleen Quinzel, người sẽ là bác sĩ trị liệu tâm lý cho anh trong 6 tháng tới."
 
 
Joker vẫn không chịu động mình, Harleen nghĩ thầm, hắn không phản ứng cũng là một thành công lớn, có nghĩa là hắn không phản cảm cô trở thành bác sĩ tâm lý của hắn.
 
 
"Ngài Joker, chúng ta sẽ là bạn tốt trong 6 tháng tới, có được hay không?" Harleen thành khẩn nắm chặt hai tay nhìn về phía Joker.
 
 
Lúc này, bóng người trên ghế khẽ cựa mình, tiến sát lại phía ánh sáng trong ánh mắt mong chờ của Harleen.
 
 
Harleen Quinzel là một sinh viên không mấy xuất sắc trong trường, lẽ ra cô không có cơ hội được làm việc trong viện thương điên Arkham, thế nhưng chỉ sau một buổi tối, danh sách liền thay đổi, gạch đi tên của một nữ sinh viên xuất sắc, trở thành tên của Harleen.
 
 
Cho tới khi tên tội phạm Joker khét tiếng của Gotham bị Batman bắt nhốt vào nhà thương điên Arkham, mọi thứ liền trở nên không còn bình thường như thế.
 
 
Các Tiến sĩ, Thạc sĩ tâm thần học tranh nhau để được gặp tên điên này, nghiên cứu hắn.
 

 
Cấp trên của Harleen cũng vậy.
 
 
Thế nhưng bà ta không dám gặp Joker, bởi tất cả những Tiến sĩ, Giáo sư gặp mặt hắn đều không có kết cục tốt đẹp.
 
 
Lúc này Harleen lại mang đến tận cửa.
 
 
"Tiến sĩ Harleen Quinzel, có rất nhiều tội phạm trong nhà thương điên Arkham, sao cô cứ khăng khăng muốn gặp mặt Joker vậy?" Bà ta khó hiểu hỏi, trong lòng thì đang cười như hoa.
 
 
"Tôi thực sự rất có hứng thú với bệnh án của Joker, đây là một ca bệnh khó, và tôi muốn là bác sĩ chữa trị tâm lý cho hắn." Harleen tự tin đề bạt bản thân.
 
 
"Ý muốn của cô thì không có vấn đề gì, Quinzel.

Chỉ là về vấn đề an toàn..." Bà ta trầm ngâm nhìn Harleen.

"Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho việc cô có thể bị thương, thậm chí là bị giết bởi Joker!"
 
 
Harleen nhíu mày, nhưng cô nhanh chóng nói: "Tôi là một vận động viên thể dục dụng cụ, có thể tự đảm bảo an toàn cho bản thân!"
 
 
Sau đó Harleen Quinzel như ý nhận được giấy phép trở thành bác sĩ tâm lý của Joker trong vòng 6 tháng.
 
 
"Joker, ngày hôm nay anh như thế nào?" Harleen ngồi lên ghế, nhìn Joker ở phía đối diện.
 
 
Đôi mắt của Joker nhìn cô chăm chú, hắn cười, để lộ những chiếc răng kim loại rỉ sét.

"Tốt.


Tiến sĩ, hôm nay cô có gì cho tôi sao?"
 
 
"Ah? Tôi mang cho anh một chú mèo nhỏ." Harleen mỉm cười, lấy ra từ trong túi áo một con búp bê.
 
 
"Oh, rất dễ thương." Joker tán thưởng, vết sẹo nơi khoé miệng khẽ nhếch một vòng cung.
 
 
Harleen ngượng ngùng cười, đặt con búp bê lên bàn.
 
 
Cô không hiểu các đồng nghiệp khác đã gặp khó khăn như thế nào, cô cảm thấy Joker thực sự rất dễ tiếp xúc, hắn hoàn toàn không hề làm hại cô.
 
 
"Joker, ngày hôm nay anh đã có thể cùng tôi kể về tuổi thơ của anh hay không?" Harleen cố gắng gợi chuyện.

Làm một bác sĩ tâm lý, cô hi vọng Joker sẽ hợp tác với cô, từ đó chữa được tâm lý bị tổn thương của hắn.
 
 
Harleen cho rằng chính kí ức không tốt ở tuổi thơ là lí do cho việc hình thành nhân cách phản xã hội ở Joker hôm nay.
 
\===
 
Thế giới thứ 7 có 1 chút vấn đề với vấn đề bản quyền cho nên ta gỡ khỏi bộ truyện nhé các nàng ^^.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi