BIẾN THÁI ĐỪNG CHẠY LẠI ĐÂY ĐỂ TA YÊU!


Cá Basa
"Joker là một người mắc chứng Antisocial Personality Disorder (rối loạn nhân cách phản xã hội)."
 
 
Harleen đặt chiếc bút trong tay xuống, dùng hai tay bưng mặt suy nghĩ.
 
 
"Tôi không có tuổi thơ, tiến sĩ à." Joker nhẹ nhàng vung vẩy hai cánh tay, ánh mắt xanh đen mơ màng nhìn Harleen.

"Tôi đã từng nói rồi, nếu tôi có quá khứ, thì tôi thích có nhiều lựa chọn hơn."
 
 
Hắn đã từng trải qua những gì?
 
 
Chứng Rối loạn nhân cách phản xã hội của hắn là do di truyền, hay là do một tuổi thơ trong một môi trường không tốt đẹp?
 
 
Harleen không ngừng suy nghĩ, trong đầu óc của cô suốt cả một ngày chỉ quanh quẩn trong những câu nói của Joker.
 
 
"Joker, tại sao anh lại giết người?" Một ngày trời mưa, Harleen đã hỏi Joker như thế.

" Những đối tượng mà anh giết hoàn toàn chẳng có một điểm chung nào cả, không hề liên quan tới nhau."
 
 
"Chẳng lẽ ngài Joker đây giết người chỉ là để mua vui?" Harleen buông một câu bông đùa cợt nhả.
 
 
"Tiến sĩ, em giống như con giun trong bụng của tôi vậy..." Joker phá lên cười, hắn phô ra hàm răng rỉ sét đặc biệt của mình, đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm vào Harleen.

 
 
"Nếu tôi nói tôi giết bọn họ chỉ để giải trí mua vui, tiến sĩ, em cảm thấy như thế nào?" Joker li3m môi, ánh mắt thản nhiên chăm chú nhìn vào mắt Harleen, không hề bỏ qua một biểu cảm dư thừa nào trên mặt cô.
 
 
"Ah? Mua vui?" Harleen giật mình, bị ánh mắt của Joker nhìn chăm chú nhue thế khiến trái tim cô loạn nhịp, theo bản năng nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình: "Thật tuyệt...!Ah?"
 
 
Harleen giật bắn mình đứng dậy, lùi về phía sau.

"Không hẳn, có lẽ làm như vậy là một cách giải trí đối với tâm lý của anh chăng?"
 
 
Joker nhận ra Harleen đang cố gắng lảng tránh bóng tối trong lòng mình, hắn nhếch mép cười.
 
 
"Tiến sĩ, cô thực sự rất dễ thương..."
 
 
Harleen bước đi như trốn chạy khỏi trại thương điên Arkham.

Cô đi khắp nơi, cuối cùng trở về trong căn hộ nhỏ mình thuê, vứt hết tất cả sách vở mà chui vào giường.
 
 
Joker là một tên tội phạm đáng sợ.

Harleen, nghiên cứu hắn, nhưng đừng để bị hắn thu hút.
 
 
Nhất là bóng tối trong lòng, nhất định phải giấu kĩ, Harleen!
 
 
Cô choàng mình ra khỏi tấm chăn, tóc xoã tung rối bù, với tay nắm lấy tấm ảnh trên hộc bàn.
 
 
Trong tấm ảnh là một cô bé cười rất tươi đứng giữa cha mẹ của mình.
 
 
Ngón tay của Harleen nhẹ nhàng vuốt v e tấm ảnh, nước mắt lại rơi xuống trên tấm kính.
 
 
- Tiến sĩ\, chúng ta giống nhau\, đúng hay không?
 
 
Đó là một tấm lưới của Joker, khi mà con mồi còn chưa hề hay biết, nhẹ nhàng...!nuốt chửng nó.
 
 
"Tôi tưởng rằng cô sẽ không quay trở lại, tiến sĩ." Joker thản nhiên cười nhìn Harleen đứng tần ngần trước cửa phòng, tiếng cười kèn kẹt phát ra từ hàm răng rỉ sét.
 
 
Harleen bình tĩnh đi tới ngồi xuống trước mặt Joker.

"Hôm nay anh có vẻ rất có tinh thần nhỉ, ngài J."

 
 
"Ngài J?" Joker dường như cảm thấy rất mới lạ, lúc lắc đầu nhắc lại danh xưng mới này.
 
 
"Tôi lỡ miệng thôi." Harleen đỏ mặt phẩy tay.
 
 
"Không sao." Joker xoa xoa cằm.

"Ngài J rất tốt, tiến sĩ.

Cô đã đặt cho tôi một cái tên rất hay."
 
 
Dưới ánh sáng mịt mùng, Harleen nở nụ cười, khẽ thì thầm: "Anh vui thì tốt rồi, ngài J."
 
 
"Kha ha ha..." Joker thoải mái cười to.

"Cô biết không tiến sĩ, trong số những tiến sĩ đã bước vào trong này, cô là người duy nhất mà tôi muốn tiếp tục trò chuyện."
 
 
"Cô rất đặc biệt, tiến sĩ." Joker nói khẽ, như nỉ non bên tai Harleen.
 
 
"Tôi rất đặc biệt sao?" Harleen giật mình nhìn Joker, lại bị bóng tối bên trong đôi mắt kia thu hút.
 
 
Một đôi mắt thật đẹp...
 
 
Joker khe khẽ gõ ngón tay trên bàn, hắn dùng một giọng nói thật ngọt ngào bảo với Harleen: "Tiến sĩ, không phải cô muốn nghe về quá khứ của tôi sao, tôi sẽ kể cho cô nghe."
 
 
Quá khứ của Joker?
 

 
Harleen giật mình thảng thốt, nắm chặt chiếc bút trong tay.
 
 
Joker nhắm mắt, khe khẽ gật gù, vết sẹo bên miệng dường như khiến cho hắn hơi ngứa ngáy giật giật khoé miệng.

Hắn mở miệng nói: "Chỉ một ngày tồi tệ thôi để biến một kẻ tỉnh táo nhất thành một gã điên, tiến sĩ Harleen Quinzel thân mến."
 
 
"Tôi đã từng rất tỉnh táo, đủ tỉnh táo với những kẻ phía bên ngoài kia, những kẻ luôn muốn khiến tôi phát điên lên.

Tiến sĩ..." Joker khoa trương khoát tay.

"Ước mơ của tôi là trở thành một gã hề, một gã hề khiến cho tất cả mọi người phải bật cười tới mức quặn hết cả ruột lên."
 
 
"Kha ha ha...!kha kha kha..."
 
 
Tiếng cười của Joker trầm thấp vang vọng trong căn phòng, gợi cho Harleen nổi một thân mồ hôi lạnh, thế nhưng bút trong tay cô liên tục khuấy động không ngừng.
 
 
Joker đã chịu chia sẻ với cô về bản thân mình, đây là một bước tiến lớn vô cùng! Nhất định cô phải tập trung nghe hết tất cả những gì hắn nói!
 
 
"Thế nhưng bọn chúng không cười! Tiến sĩ, khi mà ta muốn tạo ra tiếng cười cho bọn chúng, bọn chúng lại không muốn cười! Vậy mà cái lúc ta thảm hại bị đuổi khỏi sân khấu, bọn chúng lại vỗ tay cười to!" Joker làm một vẻ mặt hết sức khó hiểu, lại tràn đầy tức giận, vết sẹo trên miệng dữ tợn nhăn lại.
 
 
Harleen bình tĩnh ghi xuống tất cả, lại thuỷ chung không biết ánh mắt của bản thân không giống như đang làm việc, càng giống như một cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn tình yêu của mình, hoàn toàn không để ý đến thứ gì xung quanh nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi