BIẾT BAO GIỜ TA MỚI CÓ THỂ QUAY VỀ BÊN NHAU


Bây giờ mày tính sao?
Chẳng biết tính sao, chỉ biết hiện tại cuộc sống đang cần sự giúp đỡ từ đám bạn này và mong rằng không ai hiểu lầm về mình thêm nữa.
- Thôi thì cố gắng lên bạn tôi ơi, cuộc đời phía trước vẫn còn đang đợi chờ mày đấy!
Người sinh ra Lạc Lạc chính là ba mẹ nhưng người quan tâm cô nhiều nhất lại chính là những người bạn tưởng chừng không thân này.
Kết thúc bữa ăn ở nhà hàng, bốn người cùng nhau đi về khu trọ của Lạc Lạc.

Họ muốn xem nơi ở của cô bạn mình bây giờ có tốt không? Nơi ấy có phù hợp hay không? Điều kiện sống ra sao?
- Cảm ơn các cậu đã luôn ở bên tôi trong suốt những tháng ngày vừa qua!
Cảm ơn cái gì chứ? Tất cả đều là bạn thân với nhau, cần gì đến từ ơn với nghĩa? Khi có người nào đó trong nhóm gặp khó khăn, cô cũng sẵn sàng mà đứng ra giúp đấy thôi! Coi như đây là sự trả ơn của họ dành cho mình.

Đã là bạn bè thật sự sẽ chẳng bao giờ nhắc đến hai chữ “cảm ơn” sến súa đó đâu!
Lạc Lạc ngước mắt nhìn lên bầu trời, không biết ở kiếp trước bản thân đã làm những việc tốt gì mà lại có mấy người bạn tốt bụng thế này.

Luôn ủng hộ mình trong mọi hoàn cảnh dù đó đầy khó khăn và thử thách.
Đứng trước phòng trọ nơi Lạc Lạc đang ở, mấy người họ dòm qua rồi dòm lại.

Căn trọ này nhìn cũng không quá tệ nhưng có hơi cũ nhỉ? Chắc đã lâu rồi chủ nhân của nó chưa chịu tu sửa.
- Nào, vào trong đi các cậu!
Lạc Lạc tiến đến mở cửa cho họ vào.


Bên trong đúng như tưởng tượng của họ, sạch sẽ vã lại còn gọn gàng vô cùng! Không hổ danh lúc còn đi học được bạn bè gọi là “thánh nữ ưa sạch sẽ” mà!
- Không tồi đâu đó! Căn trọ này có vẻ ổn, cậu thuê bao nhiêu một tháng thế A Lạc?
Ninh Thanh Kiều vỗ nhẹ vai cô rồi hỏi.

Quả thật sự sắp xếp và an ninh ở đây khiến cô gái Thanh Kiều này rất thích nên cứ nhìn xung quanh miết.

Coi như bạn thân của họ đã được an toàn vậy!
- Một tháng hai triệu tính luôn cả điện nước.

Mình thấy đây là căn hộ rẻ nhất trong mấy dãy trọ mình đi qua đấy, mà các cậu thấy nơi này sao? Có an toàn không? Mấy thiết bị máy mốc như camera đều có đầy đủ nên mình rất thích!
Lạc Lạc khẽ cười, ở cái thành phố lớn thế này tìm đâu ra phòng trọ giá chỉ ba cọc ba đồng như vậy chứ? Và chủ nhà còn ưu ái tiền điện, tiền nước nữa cơ! Những nơi khác ít nhất cũng ba đến bốn triệu rồi...
- Ở nơi này trông rất an toàn, coi như mừng cho cậu rồi.

Hãy cố gắng sống tốt với môi trường mới này nhé cô bạn!
Đương nhiên rồi, mọi người tốt với cô như vậy mà?
Thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh chóng, ấy mà đến giờ đã hơn hai giờ chiều rồi nhỉ? Trong đôi mắt của Lạc Lạc lúc này lại trở về tình trạng buồn rầu ủ rũ như lúc trước.
- Sao vậy?
Chi Linh thắc mắc hỏi, kể từ khi cô chia tay với tên Lâm Minh Hạo đó là mọi thứ đều bắt đầu buồn tẻ và tẻ nhạt hơn rất nhiều.


Làm sao để lôi kéo cô gái ngày nào cũng cười tươi như hoa quay trở về đây?
Lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ, vậy mà chỉ thoáng qua một chút là lại buồn ngay...
- Tôi không có việc làm, làm sao để có tiền mà sinh bảo bảo với chăm sóc bảo bảo khi ra đời đây?
Còn tưởng buồn vì chuyện của tên đó, còn chuyện này thì dễ như trở bàn tay rồi! Thế lực gia đình của Thanh Kiều, Chi Linh và cả Thúy Anh đều rất khủng chắc chắn họ sẽ có cách để giúp cô tìm được công việc phù hợp với mình thôi.
Biết rõ, bản thân chỉ cần nói nhẹ nhàng một tiếng thôi thì thế nào họ cũng chấp nhận mà tìm việc tốt cho mình nhưng thật sự bây giờ họ đã giúp rất nhiều rồi.

Ai ai cũng có gia đình riêng của mình, nếu như ngay tại thời điểm này còn mong sự giúp đỡ thì bản thân quá tồi tệ rồi! Cũng đâu ai rãnh rỗi mà giúp đỡ mình hoài được?
- Yên tâm, chuyện này mình lo được.

Không phải công việc ở công ty chồng mình hay của Thanh Kiều và Thúy Anh đâu nên đừng có lo!
Hử? Nếu không phải vậy đó là công việc gì? Nghe Chi Linh nói như vậy mà lòng cô cũng phần nào an tâm hơn một chút.
- Là việc gì thế?
Chi Linh đưa Lạc Lạc cùng hai người kia lên xe rồi phóng cái ào chạy đến một nơi bí hiểm mà không ai biết.

Cũng muốn đặt ra câu hỏi nhưng Lạc Lạc cố gắng im lặng để khi đến nơi thì biết chuyện cũng chẳng hề muộn màng.
- Gì thế Chi Linh?
- Linh Linh nó bị điên rồi! Lái xe chậm chậm thôi bà nội, Lạc Lạc đang mang thai đấy!
Hai người còn lại, mỗi người một câu cứ người này bè xong là lại đến người kia tiếp nối.
CÔ NHI VIỆN.

Ủa? Công việc gì mà đến cô nhi viện chứ? Cả ba cùng thắc mắc nhưng vẫn cố đợi câu trả lời của Chi Linh.

Tính tình của Chi Linh luôn như vậy, lần nào cũng như lần nấy! Rõ ràng chuyện đang bình thường mà cũng bị cậu ta làm cho bất thường thêm.

Có gì sao trên xe không nói sơ qua luôn đi? Đã đến nơi rồi mà cứ ngơ ngơ ra đấy thì a mà biết bản thân đang muốn nói gì chứ? Lạc Lạc khiều nhẹ vào vai Chi Linh mà khó hiểu hỏi về công việc cô đã và đang muốn giới thiệu cho mình.
- Nơi này thì có công việc gì sao Linh?
Chi Linh dơ tay lên mà chỉ thẳng vào tấm bảng đó, trên đó có ghi đầy đủ là: “ CÔ NHI VIỆN Mái Ấm Trẻ Thơ đang cần tuyển một bạn nữ ở độ tuổi từ 22-50 tuổi đến để nấu ăn cho các trẻ em trong đây một tuần.

Lý do vì nữ sư cô đảm nhiệm công việc này đã bị bệnh hiện vẫn còn đang ở trong bệnh viện, nếu như trong một tuần đó bạn có thể nấu ăn vừa với khẩu vị của các trẻ em trong mái ấm sẽ được giữ lại mãi.” Lạc Lạc đọc mà ngỡ ngàng, như vậy là sao? Chẳng lẽ...!Chi Linh muốn cô vào đây làm việc ư?
- Cậu có thích công việc chăm sóc trẻ nhỏ không? Coi như đây là công việc tạm thời của cậu trong một tuần vậy! Sau thời hạn một tuần, tụi mình sẽ cố gắng đi tìm công việc nào phù hợp với cậu nhé!
Không thể ngờ, ngày thường trông Chi Linh có vẻ hậu đậu lại còn nói nhiều đến như vậy, vậy mà đến khi bạn bè cần giúp đỡ sẵn sàng ra tay nhiệt tình như thế!
- Cậu bị làm sao vậy?
Thanh Kiều vô tình nhìn vào mắt Lạc Lạc, cô cứ khóc liên tục không chịu ngừng.

Cứ cái đà này thế nào mọi người nhìn vào cũng nói họ ăn hiếp cô lên mới khóc sướt mướt thế này đây!
- Lạc Lạc?
Chưa kịp định hồn, Lạc Lạc liền ào đến ôm chằm lấy Chi Linh mà khóc ngày một lớn hơn.

Đây không phải khóc vì tháng ngày buồn tủi của lúc còn ở Lâm gia mà là nước mắt của sự hạnh phúc.
- Mình không ngờ cậu tâm lý đến như vậy đấy Linh! Cảm ơn cậu...!Trước giờ mình rất thích những công việc như thế này, nếu không công mình cũng chấp nhận!
- Có gì đâu mà!
Sau khi đưa Lạc Lạc vào gặp trưởng mái ấm, họ quay về nhà của mình ai về nhà nấy.


Bỏ lại Lạc Lạc ở đây cùng với công việc mới vô cùng thích thú này.
- Mỗi ngày cô sẽ được 150 ngàn đồng, một tuần sẽ được 1triệu mốt.

Coi như làm tròn, đây là số tiền của công ty tốt bụng nào đó gửi vào đây để giúp mấy đứa trẻ được ăn uống đầy đủ cũng như bao đứa trẻ khác.

Mong cô trong một tuần này cố gắng vui vẻ, thân thiện với mấy đứa trẻ!
Lạc Lạc gật đầu, bản thân cũng xuất phát từ cô nhi viện nên cô rất hiểu của những đứa trẻ không có ba mẹ và bị ba mẹ bỏ rơi này...!Cảm giác nó buồn đến không thể diễn đạt thành lời nói được nữa!
- Vâng, tôi sẽ cô gắng!
Lạc Lạc nhìn xung quanh nơi này, mấy đứa trẻ này thật sự đáng yêu chết người mà! Dù không có tiền công gì thì cô cũng cảm thấy thật mãn nguyện.
Có những người khó lòng mà có con,.

họ ao ước biết bao nhiêu giống như cảm giác của Lạc Lạc lúc chưa mang thai tiểu bảo bảo vậy.

Nỗi lòng đau đớn không thể nói thành lời.

Ấy mà có những kẻ được thượng đế mang cho điều tốt lành và vô cùng thiêng liêng ấy nhưng vẫn không biết giữ gìn mà vừa mới sinh ra xong liền đem trẻ đến nơi đây.
Còn có những đứa trẻ lâm vào hoàn cảnh đầy bi ai, vừa được mấy tuổi đầu đã phải hứng chịu nỗi đau đớn mất cha/ mất mẹ rồi.

Mà khi đã không có sự yêu thương của ba mẹ sẽ khó lòng trưởng thành và hoà nhập được với bao nhiêu đứa trẻ bình thường khác.

Dù đã có những người tốt như trưởng viện đây thì sao? Họ cũng đâu phải ba mẹ ruột của mấy đứa trẻ này....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi