BỐ EM SẼ NUÔI ANH

"Vũ Dĩ Phàm, anh có nghe nói có người vì nhịn quá mà liệt dương bao giờ chưa?"

Kỳ Tâm cười lưu manh giảo hoạt vẽ mấy vòng tròn trên ngực anh.

"Chưa nghe."

Vợ lại bịa ra chứ gì? 

Nhưng mà cô ấy cũng quá không biết thẹn thùng xấu hổ là gì rồi.

Mấy vấn đề nhạy cảm như này mà một cô gái như cô cứ động tí là nhắc đến.

"Hoa Kỳ Tâm, trước mặt người ngoài không cho phép em nói đến mấy chuyện nhạy cảm như này."

"Dạ em biết rồi thưa thầy giáo."

"Ngoan."

"Nhưng bây giờ không có người ngoài nên em cứ nói thoải mái tự nhiên nha."

"..."

Vũ Dĩ Phàm nghiến răng ken két, mồ hôi toàn thân túa ra như tắm, đấu tranh nửa ngày cuối cùng lí nhí phun ra mấy chữ:

"Anh nằm dưới cũng được."

Cô ôm bụng cười muốn nội thương.

Cô nằm sấp lên người anh, mũi hít hít như chó đánh hơi.

"Tiểu mỹ nhân, ta đến đây!"

"Anh không phải tiểu mỹ nhân, anh là đại mỹ nhân."

"..."

Lắm chuyện! 

Cô cau mày lấy trong ngăn kéo tủ một cuộn băng dính, hung hăng dán miệng anh lại.

"..."

Còn dán miệng người ta nữa! Cái đồ cưỡng bức con gái nhà lành này! 

"Đại mỹ nhân, ta đến đây!"

Cô áp môi vào môi anh định đòi lại công bằng cho mình, buổi sáng anh mới chạm môi cô có tí xíu.

Ớ? Dán miệng rồi làm sao hôn?

Cô lại đen mặt giật miếng băng dính ra.

"Ối giời ơi!! Nhẹ nhàng thôi nữ hoàng bệ hạ của tôi!!"

Lột miếng băng dính mạnh quá làm anh tí nữa thì đi luôn một mảng da trên mặt.

"Ồn ào quá! Nói ít thôi! Dán miệng anh vào không oan tí nào đâu!"

Kỳ Tâm sắc mặt đen thui giơ cuộn băng dính lên định dán lại.

"..."

Nữ hoàng của anh, em làm gì cứ làm, anh im đây, lạy em đừng dán miệng anh.

"Anh tỏ ra thẹn thùng đi, vậy mới kích thích chứ."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi