BỐ EM SẼ NUÔI ANH

Hai ông bà nói dối không chớp mắt, haizz, vì con dâu ngoan của chúng ta, vứt hết liêm sỉ cũng được.

Ngô Vi một bụng bực tức nhưng không thể nói lại, chỉ là lời hứa miệng từ năm nảo năm nào, không có bằng chứng, ông bà Vũ muốn thất hứa cô ta cũng chẳng làm gì được bọn họ.

"Nhưng cháu và anh ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau mà..."

"Bậy bậy, hai bác đâu có nuôi cháu ngày nào, sao lại nói là lớn lên cùng nhau được chứ?"

Ngô Vi bóp chặt bàn tay, uổng công cô ta trước giờ luôn coi ông bà Vũ là bố mẹ chồng, khép nép nịnh nọt giả vờ thảo mai trước mặt họ.

Dĩ Việt thì không được lịch sự như thế, cậu ghét bỏ Ngô Vi ra mặt:

"Bà chị này, ăn bậy được nhưng tuyệt đối không thể nói bậy, chị nói ai là thanh mai trúc mã của chị đấy? Anh tôi nhìn thấy chị là chạy mất dép rồi, không biết xấu hổ còn nhận vơ thanh mai trúc mã cái gì???"

"Dĩ Việt, không được vô lễ!"

Hai ông bà miệng thì trách mắng nhưng ánh mắt nhìn thằng con nhỏ lại sáng ngời ngời.

Con trai ngoan, chửi hay lắm, lát nữa bố mẹ thưởng sau.

Ngô Vi nghiến chặt răng, giơ tay lên suýt nữa định đánh Dĩ Việt, nhưng thấy sắc mặt khó coi của ông bà Vũ, vội hạ tay xuống, hậm hực bỏ về.

Cô ta lồng lộn ghen tức, săn lùng khắp nơi tìm bằng được đứa con gái to gan dám cướp Vũ Dĩ Phàm từ tay cô ta.

Giữa cánh đồng hoa.

"Vũ Dĩ Phàm, quê anh trồng hoa, đẹp như thế này, thơ mộng như thế này, mà sao lại mọc ra một người tính tình khó ở như anh thế hả?"

"Không liên quan."

Anh đen mặt trả lời, vội chuyển đề tài để mau được về nhà:

"Anh chụp đầy bộ nhớ luôn rồi, bao giờ chúng ta mới về nhà vậy?"

Cô ngừng tạo dáng, kiêu ngạo đáp:

"Đánh người xong mới về!"

"..."

Anh đỡ trán, đánh người cũng phải chọn đánh ở cánh đồng hoa, vợ cũng thật biết tận hưởng thú vui tao nhã.

Kỳ Tâm đương nhiên không biết anh nghĩ như vậy trong đầu, cô chọn chỗ này đơn giản vì vắng người, cô không muốn bố mẹ chồng nhìn thấy bộ dạng chị đại giang hồ của cô.

"Con khốn, tại sao mày dám cướp bạn trai của tao???"

Ngô Vi tìm cả ngày trời cuối cùng cũng tìm tới đây.

Kỳ Tâm cười giảo hoạt, lớn tiếng hét lại:

"Ai là bạn trai mày?"

Cô ta tức đỏ bừng mặt, chỉ vào Vũ Dĩ Phàm:

"Là anh ấy, mày đừng giả ngây giả ngô!"

"Là tao giả ngây giả ngô hay là mày giả mù giả điếc?"

Kỳ Tâm kiêu ngạo giơ tay lên, tay còn lại cầm tay Vũ Dĩ Phàm giơ lên.

Hai cái nhẫn nhỏ xinh yên vị trên tay cô và anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi