Khu nhà tỉnh ủy số 1 Giang Nam, Chiêm Giang Huy đang ở trong nhà, hôm nay trời đổ mưa tí tách, Trương Thanh Vân cầm dù mang theo vài phần quà đơn giản đến nhấn chuông cửa.
- Chào anh, anh là ai thế?
Bên trong loa vang lên một câu hỏi.
Trương Thanh Vân nghe ra giọng nói của cô cô, hắn vội vàng giới thiệu, nói rõ ý tứ.
- À, Thanh Vân, cậu đến thì tốt! Dượng của cậu dạo này quá bướng bỉnh, gần đây tôi cũng không làm gì được.
Quách Thải Chi nói, một tiếng két vang lên, cửa mở, Trương Thanh Vân tự mình đẩ cửa tiến vào khoảng sân nhỏ.
Trương Thanh Vân vào phòng khách thì thấy đèn đuốc sáng trưng, lại chỉ thấy một mình Quách Thải Chi đang tức giận ngồi trên ghế sa lông, cũng không thấy Chiêm Giang Huy.
- Chào cô cô!
Trương Thanh Vân nói, hắn thu dù. Quách Thải Chi thấy Trương Thanh Vân thì mới đứng dậy, vẻ mặt hòa hoãn, bà đi đến cửa chuẩn bị dép cho Trương Thanh Vân. Sau khi nhận lấy lễ vật thì nói:
- Đến là tốt rồi, sau này không cần phải đưa lễ vật đến, trong nhà làm gì phải lắm quy củ như vậy? Đến đây thăm hỏi là phúc phận của chúng tôi rồi.
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng ấm áp, trong Quách gia thì hắn chỉ có cảm tình với Quách Thải Chi. Đây là người phụ nữ điển hình giúp chồng dạy con, tâm tính tu dưỡng rất cao, ăn nói rất dễ chịu và ôn hòa, hơn nữa còn chú trọng người thân, trên người bà có rất ít những cảm giác hiệu quả và lợi ích.
Khi Trương Thanh Vân vào phòng khách thì Quách Thải Chi cũng hiểu rõ hôm nay hắn đến làm gì, vì vậy nói:
- Ông ấy đang ở trong phòng làm việc, tự cậu đi tìm thôi. Thân thể bây giờ đã không còn quá khỏe mạnh, tính tình lại quá khó chịu, tôi mặc kệ ông ấy.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn chào Quách Thải Chi rồi tự mình lên lầu. Đèn trong phòng làm việc của Chiêm Giang Huy sáng rực, nhưng muốn đến phòng làm việc phải qua một hành lang. Trương Thanh Vân từ bên dưới đi lên bị hành lang không có ánh sáng che mắt mà đụng vào một cây sào, vì vậy mà tạo ra không ít tiếng động.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn ổn định tâm thần rồi tiến đến gõ cửa phòng làm việc.
- Vào đi!
Trong phòng truyền ra một âm thanh trầm thấp.
Trương Thanh Vân đẩy cửa bước vào, Chiêm Giang Huy đang cúi đầu ghi chép trên bàn làm việc, trong miệng liên tục ho khan, quần áo phủ kín người, quả nhiên có bộ dạng của một người bệnh.
- Chào bí thư Chiêm, chú...
Trương Thanh Vân khẽ nói một tiếng, Chiêm Giang Huy ngẩng đầu nhìn, lão cau mày rồi thả bút trong tay xuống nói:
- Đến rồi à? Tôi cũng nghĩ rằng cậu sẽ đến.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, cũng không biết Chiêm Giang Huy nói như vậy là có ý gì, vì vậy không biết trả lời sao cho phải.
Trương Thanh Vân cẩn thận nhìn Chiêm Giang Huy, bộ dạng rất mệt mỏi, túi mắt khá nặng làm người ta sinh ra cảm giác già lão.
- Cậu nhìn gì vậy? Có phải cậu cũng bị bà nhà bên dưới làm ảnh hưởng hay không? Dù mệt mỏi và khổ sở thì cũng phải hoàn thành công tác, nếu không thể công tác thì vị trí của tôi còn dùng được sao?
Chiêm Giang Huy nói, bộ dạng có vẻ tức giận, xem ra trước khi hắn đến thì hai ông bà đã cãi nhau. Hèn gì trong căn nhà không có lính cần vụ và người giúp việc, xem ra không ai dám chọc vào.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng thấy từ trong cảm xúc của Chiêm Giang Huy một chút lo lắng, hắn nghĩ rằng tình cảnh Giang Nam gần đây có lẽ rất loạn, lão làm bí thư tỉnh ủy thân thể không mệt mỏi lại gặp nhiều chuyện phiền lòng, nhiều nguyên nhân trên các phương diện đã làm tâm tình lão không ổn định sao?
Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ những thứ này mà chẳng biết mở miệng an ủi thế nào, hắn phát hiện mình rời khỏi Giang Nam đã lâu, đã không còn biết rõ tình huống nơi đây.
- Cậu đến đây chuẩn bị làm gì? Cậu nghĩ mình là Tôn Ngộ Không à? Chuyện gì trên thiên hạ cậu cũng quản được sao?
Chiêm Giang Huy nói.
- Bí thư, cháu đến Giang Nam thuộc về công tác nghiên cứu, người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, chỉ cần những vấn đề thuộc phạm vi thì cháu sẽ cố hết sức để nói trở nên hòa hợp viên mãn.
Trương Thanh Vân nói, khi thấy Chiêm Giang Huy bắt đầu kích động thì hắn phải an ủi.
Chiêm Giang Huy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, thầm nghĩ hôm nay mình đến không đúng lúc, khi nào đến thì không đến, lại đến ngay lúc hai ông bà cãi nhau, tình cảnh nói chuyện hôm nay rõ ràng rất khó khăn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức thả lỏng những tâm tư đơn giản, cũng không để Chiêm Giang Huy tự nói mà đứng dậy nấu nước pha trà, chuẩn bị làm một bình trà nóng. Tất nhiên hắn sẽ rất thành thạo, trong chốc lát thì cả phòng đã tràn đầy hương trà thơm.
Trà có thể an thần và tĩnh tâm, sau khi pha một bình trà, Trương Thanh Vân nhìn về phía Chiêm Giang Huy, rõ ràng vẻ mặt lão đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Trương Thanh Vân đưa cho lão một ly trà nóng, lão nhắm mắt tinh tế và nhấp một ngụm cảm giác hương vị, một lúc lâu sau cũng không mở mắt.
- Đã đến đây thì cậu nghĩ thế nào thì cứ làm như vậy, nhưng chuyện khu đất ở khu công nghệ Thanh Giang đã là ván đóng thuyền, là không thể sửa đổi. Cậu tìm một cán bộ hung ác nối nghiệp, vì vậy mà cả Giang Nam không được yên.
Chiêm Giang Huy đột nhiên nói, hai mắt mở ra đã cực kỳ có thần.
- Vì sao?
Trương Thanh Vân lập tức vô thức nói, lời vừa ra khỏi miệng đã thấy không thích hợp, nhưng nước đã hắt ra thì khó thể hốt về.
Chiêm Giang Huy cũng không tức giận, lão nhìn chằm chằm vào ly trà trong tay rồi nói:
- Cậu phải hiểu rõ một vài thứ, không thể chỉ là nhìn xa trông rộng. Nếu muốn bắt tay vào làm việc lâu dài thì trên thế giới có rất nhiều người thiển cận, người ta không nhìn xa như cậu, như vậy phải làm sao?
- Tất cả đều phải hoạt động theo ý cậu sao, bất kể tất cả hành vi chưa chắc đều đã là không thuận lợi, nhiều khi cần phải xem xét toàn cục. Cần phải hy sinh chút lợi ích nhỏ để bảo toàn chuyện lớn. Cậu cần phải hiểu rõ đạo lý này, không nên làm việc theo cảm tính.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà rùng mình, hắn đã hiểu lời nói của Chiêm Giang Huy, rõ ràng bí thư cũng đã phải cam chịu vì khu đất ở Thanh Giang. Nguyên nhân thì đã được nói rất rõ, bí thư vì tổng thể, cần phải suy xét trên nhiều phương diện.
Thế cờ chính trị luôn bắt người ta phải lựa chọn, mà Chiêm Giang Huy là người cực kỳ có kinh nghiệm. Lão không phải không biết tầm quan trọng của khu đất kia với khu công nghệ, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, đây cũng là vì địa phương, vì toàn cục, đây chính là nguyên nhân.
Đạo lý này Trương Thanh Vân sao không hiểu? Đặc biệt là câu nói hành động theo cảm tính luôn treo trong lòng. Hắn quá lo lắng vì khu công nghệ Thanh Giang, hơn nữa biểu hiện lại quá yếu. Thật ra nếu nói từ lý tính thì hắn đã sai, mình sai còn liên lụy đến Vũ Đức Chi có cùng tâm tính với mình, đây là tâm tình mà một người trưởng thành trong chính trị phải có sao?
Cho nên nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân nhận thức được mình cần phải thanh tỉnh trở lại.
Nhưng cũng không phải là lúc này, trong giọng điệu của Chiêm Giang Huy lộ ra một tin tức khác làm hắn phải chú ý. Lúc này Giang Nam đang bùng lên phong ba ở khắp nơi, nhưng nguyên nhân có lẽ vì lý niệm chấp chính giữa Chiêm Giang Huy và Hà Khôn có sự khác biệt quá lớn.
Hai người đã tiến vào chức trách đã lâu nhưng có lẽ sự khác biệt này còn chưa được giải quyết ổn thỏa, khác biệt còn ngày càng lớn. Hai vị lãnh đạo đầu sỏ ở Giang Nam không thống nhất lý niệm rõ ràng không phải điều gì tốt đẹp, thực tế đều là cán bộ cấp tỉnh, hai bên đều không nhượng bộ, những va chạm như vậy rõ ràng đã tạo ra những ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chiêm Giang Huy rõ ràng không muốn nhìn thấy trạng thái này xuất hiện, là bí thư tỉnh ủy thì lão có tương lai nhiều hơn Hà Khôn, lão lại trẻ hơn Hà Khôn, lý lịch tốt hơn Hà Khôn, sẽ tuyệt đối là nhân tuyển cho lãnh đạo trung ương, lúc này đối đầu cứng nhắc với Hà Khôn rõ ràng là không tốt.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này mà cảm thấy đã hiểu, hắn vội hỏi:
- Bí thư yên tâm, tôi sẽ có chừng mực, tôi chỉ phụ trách những việc thuộc bổn phận của mình, chỉ khảo sát những phương diện có liên hệ đến kỹ thuật cao, những thứ khác rõ ràng là lực bất tòng tâm.
Chiêm Giang Huy cười nói:
- Cậu đến thủ đô lăn lộn một khoảng thời gian ngắn, tuy năng lực không tăng mạnh nhưng bản lĩnh êm dịu lại khá cao, đúng là...
Chiêm Giang Huy cười làm cho bầu không khí trong phòng hòa hoãn rất nhiều, ngay sau đó Trương Thanh Vân cũng nở nụ cười.
Trương Thanh Vân lập tức lợi dụng thời cơ này mà báo cáo những tình hình của mình lúc này ở cục kỹ thuật cao, đặc biệt nhất mạnh đến lãnh đạo và các đồng sự.
Chiêm Giang Huy nghe rất cẩn thận, đôi khi thấy những chỗ thỏa mãn thì chỉ cười cười, nhưng có nhiều khi cũng sẽ cau mày. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không khinh thường những biểu cảm của lão, làm quan đến mức này thì Trương Thanh Vân cực kỳ bội phục Chiêm Giang Huy, lão có cái nhìn toàn cục, nhìn sâu và rộng, có sự quyết đoán và quả quyết, hơn nữa còn quả cảm, mà tất cả thường rất mạnh.
Trương Thanh Vân báo cáo tình huống cho Chiêm Giang Huy, thứ nhất là tôn trọng lão, mà quan trọng hơn chính là hy vọng có thể tìm được sự chỉ bảo của lão.
Chiêm Giang Huy nghe xong báo cáo của Trương Thanh Vân mà khoát tay cười nói:
- Điểm yếu nhất của cậu chính là quan hệ với đồng sự, làm chuyện gì cũng không cần phải xoa mắt không có hạt cát. Là người đứng đầu thì phải nhìn vấn đề trên diện rộng, phải xem chỉnh thể, bây giờ cậu chỉ quản một cục, có rất nhiều chuyện cậu phải làm như vậy.
- Nếu cậu trông nom một tỉnh thì sao? Cậu cần phải cẩn thận xem xét, phương diện này cậu sẽ phải cân nhắc rất nhiều thứ, dù sao cứng thì dễ gãy, chỉ biết cứng biết mềm mới có tương lai. Cậu nghĩ rằng muốn chấp chính một phương thì tổ chức sẽ không quan tâ đến những phương diện đó sao? Nguồn tại http://Truyện FULL
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn nghe được ý nghĩ trong lời nói của Trương Thanh Vân. Là người đứng đầu một phương thì tất nhiên phải làm sao cho có kinh nghiệm. Trương Thanh Vân trước kia chỉ chú ý một huyện, sau này lên thành phố thì cũng chỉ là cấp phó mà thôi.
Người đứng đầu và cấp phó là chênh lệch quá xa, điều này Trương Thanh Vân biết rất rõ, hiểu rất rõ. Trước đó khi hắn còn đứng đầu một huyện thì toàn bộ huyện đều phải dùng hắn làm chuẩn, khi đó đi nhầm một bước thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vài trăm ngàn dân chúng, áp lực đó tất nhiên sẽ cao hơn rất nhiều so với cán bộ bình thường.
Trương Thanh Vân thật sự có ước mơ muốn được đứng đầu một phương, chẳng bao giờ hắn cảm thấy điều này gần như lúc này, nhưng không biết sẽ phải chờ đến bao lâu.