BỐ Y QUAN ĐẠO

Trương Thanh Vân ở lại Thành Đô một tuần, hắn treo biển công tác ở Giang Nam, đồng thời cũng chờ Cảnh Sương về Thành Đô, tất nhiên sống ở đây hắn cũng không cảm thấy cô đơn.

- Thanh Vân, lần này anh tạo ra danh tiếng, có rất nhiều người Giang Nam đang bàn luận về những chuyện liên quan đến anh.

Cảnh Sương dịu dàng nói, toàn bộ thân thể nằm trong lòng Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười cười, rõ ràng tình huống này nằm trong sự dự đoán của hắn, ngược lại hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, bây giờ hắn mang tâm tình của một người đứng xem mà nhìn cục diện chính trị ở Giang Nam.

Tâm tình này làm cho Trương Thanh Vân thấy rõ ràng tất cả, thấy càng rõ thì hắn lại càng bội phục Chiêm Giang Huy. Bây giờ trong đám lãnh đạo tỉnh ủy có chút mâu thuẫn, nhưng nếu nói cơ bản thì cũng đoàn kết xung quanh Chiêm Giang Huy.

Thế lực khắp nơi giăng khắp Giang Nam, Chiêm Giang Huy có thể làm được như vậy là không dễ dàng gì. Quan trọng là lão cũng không thi triển thủ đoạn gì quá sức khủng bố, như vậy mà mọi chuyện cũng dễ dàng như nước chảy thành sông.

Trương Thanh Vân tổng kết phương hướng và biện pháp chính trị của Chiêm Giang Huy: "Bảo trì sự nhất trì về phương hướng, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, không cô lập, không phân biệt, quan tâm nhiều hơn đến những đồng chí có ý kiến đối nghịch, cần chú ý đến công tác bảo vệ."

Chiêm Giang Huy không coi trọng vấn đề đầu tranh gay gắt với những người khác, khi ý chí có thể quán triệt thì quán triệt, nếu khó khăn quá lớn thì dùng phương pháp vu hồi và thỏa hiệp. Vu hồi sẽ tạo ra áp lực cho đối thủ, trong lúc sử dụng sách lược vu hồi sẽ thấy rõ tình thế của đối thủ, trong tay lúc nào cũng nắm chặt một thanh kiếm, làm việc phải cho người ta thấy được bộ mặt sắc bén, nhưng không dùng nó để đâm người.

Đây là một loại cao tay chính trị, Chiêm Giang Huy chấp chính Giang Nam vài năm, nếu nói về chỉnh thể thì chính đàn Giang Nam vẫn ổn định. Hơn nữa dù các thế lực khác quá lớn mạnh nhưng dưới sự áp chế của lão, dù là Hà Khôn kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam và nổi danh địa đầu xà cũng phải cúi thấp đầu trước mặt Chiêm Giang Huy, còn phải coi bí thư Chiêm là trung tâm để mở rộng công tác.

Trương Thanh Vân biết rõ cũng vì nguyên nhân như vậy mà mình mới có thể thực hiện được ý đồ ở Giang Nam, mình có thể làm công tác hòa giải cho các thế lực, hơn nữa còn phối hợp với các thế lực để đạt thành nhận thức, như vậy khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ.

Dù là con rể Triệu gia hay bạn bè Quách gia cũng vậy, tất cả thân phận của Trương Thanh Vân cũng chỉ phát huy tác dụng dưới tình huống có thực lực. Nếu một kẻ không có thực lực thì nói ra khỏi miệng cũng chẳng có độ nặng.

- A Sương, thân phận của chúng ta bây giờ so sánh với khi còn ở Ung Bình, em cảm thấy thế nào?

Trương Thanh Vân cười nói, hắn nhìn chằm chằm vào gò má Cảnh Sương, ánh mắt của nàng có chút bối rối, không biết vì sao Trương Thanh Vân đột nhiên nhắc đến vấn đề này.

Cảnh Sương đột nhiên nhớ đến những năm tháng trước kia ở Ung Bình, trước đó nàng chỉ là một bà chủ nhỏ và Trương Thanh Vân chỉ là một quan viên nhỏ, nhưng lúc đó hai người cũng tình chàng ý thiếp. Bây giờ tình cảnh đã phát triển, thân phận của cả hai lúc này làm cho tất cả mọi người phải hâm mộ.

Trương Thanh Vân siết chặt tay kéo Cảnh Sương ép sát vào trong ngực, cũng chẳng biết có phải bị ảnh hưởng vì phong cảnh sông nước hữu tình ở Giang Nam hay không, mà Trương Thanh Vân đến đây luôn sinh ra cảm giác đa sầu đa cảm. Hắn liếm liếm môi, đang định nói thì điện thoại đã vang lên.

Cảnh Sương đột nhiên rời khỏi lòng hắn, nàng giúp hắn lấy điện thoại đến. Trương Thanh Vân cau mà nhận điện thoại, hắn nói lớn:

- Chào đại ca!

Người gọi đến là Triệu Truyền.

- Tốt, tốt!

Triệu Truyền cười ha hả nói, rõ ràng tinh thần rất tốt:

- Cậu làm việc rất tốt, những gì cậu xử lý ở Giang Nam làm người ta rất hài lòng.

Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng, lần này chuyện xảy ra ở Giang Nam xét kỹ nguyên nhân cũng vì Triệu gia muốn đấu tranh chính trị và lợi ích. Bây giờ Triệu Truyền đã đạt được mục đích thì tất nhiên sẽ thỏa mãn, lời này quả nhiên có chút dư thừa.

- Đại ca, em chỉ cảm thấy có hứng thú với tương lai của công viên kỹ thuật, đây là công tác của em, những chuyện còn lại quả thật em không biết.

Trương Thanh Vân nói, hắn xem như tránh nặng tìm nhẹ, không hưởn ứng lời kêu gọi của Triệu Truyền.

Triệu Truyền ở bên kia có chút sững sốt, sau đó lại vội vàng cười nói:

- Tiểu tử này, cậu rõ ràng đã trưởng thành nhiều hơn năm xưa, cứng quá thì dễ gãy, không giống như một kẻ cổ hũ trước đây, tương lai rộng mở hơn rất nhiều.

- Đại ca, nói vậy là có ý gì? Sao lại nói những lời như vậy?

Trương Thanh Vân cau mày nói, cái gì mà tương lai rộng mở, trước kia mình rất cổ hủ sao?

Trương Thanh Vân vừa nói ra những lời như vậy thì Triệu Truyền đã thu hồi giọng điệu đùa giỡn, giọng nói trở nên thân cận hơn:

- Cậu bây giờ còn ở Giang Nam à? Cậu không biết đấy thôi, bây giờ rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hành động của cậu ở Giang Nam, mọi người đều cho rằng bí thư Chiêm đang tạo thế.

- Tất nhiên tôi cũng không biết có đúng hay không, nhưng có người nói thì chắc cũng có phần đúng, dù có phải là ý đồ của bí thư Chiêm hay chính cậu giỏi nắm chắc cơ hội hay không thì cơ hội lần này rất quý giá.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt hắn liên tục biến đổi, tạo thế sao? Vì sao phải tạo thế? Vì vậy hắn cũng phải lập tức suy nghĩ.

Chiêm Giang Huy tạo thế ở Giang Nam để làm gì? Để xách Trương Thanh Vân hắn quay về à?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trái tim đập lên dồn dập, trở về Giang Nam sao? Ý nghĩ này lập tức lấp đầy suy nghĩ của hắn, trở về Giang Nam sẽ đến thành phố nào? Tổ chức sẽ nhanh chóng cho mình cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện như vậy sao?

Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, hắn cố gắng xua tan tất cả ý nghĩ rối loạn rồi nói:

- Em hiểu rồi, cám ơn đại ca đã chỉ điểm.

- Hiểu là tốt, đáng lý ra tôi cũng không muốn nhắc nhở cậu những vấn đề này, tôi luôn có lòng tin với cậu, thế nào? Nghe nói cậu ở thủ đô đánh cho Cao Cát Tường rơi răng đầy đất, có phải không?

- Tiểu tử cậu đúng là người trời sinh lăn lộn trong quan trường, điều này rõ ràng tôi khó thể bằng, sau vài năm cố gắng nhưng tôi muốn nhận được một cuộc điện thoại có ý nghĩa cũng rất khó khăn.

Triệu Truyền nói, giọng điệu vẫn hòa khí và thoải mái, trong lời nói nhấn mạnh vấn đề Cao Cát Tường té ngã. Trương Thanh Vân giao chiến và chiếm được thế thượng phong trước mặt Cao Cát Tường, điều này làm cho Triệu Truyền phải vui sướng.

Cao Cát Tường là ai? Là con cháu có tương lai nhất vào đời sau của Cao gia, hơn nữa trước kia còn có hôn ước với Triệu Giai Ngọc. Nhưng tất cả đã thay đổi khi Trương Thanh Vân xuất hiện, trong quá trình phát triển của hắn thì không có quan hệ khăng khít với Cao Cát Tường, nhưng không thể nói là không đáng quan tâm.

Nếu xét từ vấn đề bối cảnh thì Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường chỉ là một tên ăn mày so với vương tử. Trương Thanh Vân được sinh ra ttrong gia đình ở tầng thấp nhất, mà Cao Cát Tường thì vừa ra đời đã lọt vào trong gia tộc quan lớn, vì vậy trước nay người ta đều xem Trương Thanh Vân là dân đen.

Trương Thanh Vân có tư cách gì để chen chân vào phá hoại hôn ước giữa Cao Cát Tường và Triệu Giai Ngọc, có tư cách gì để kéo Triệu Giai Ngọc về nhà mình? Hắn dựa vào tư cách gì để đối địch với Triệu gia và Cao gia, có tư cách gì để không thèm quan tâm đến hai đại gia tộc này?

Bây giờ tất cả đã có đáp án, nếu so với Cao Cát Tường thì Trương Thanh Vân còn mạnh, còn có tương lai hơn. Dưới tình huống thân phận hai người quá chênh lệch, nhưng thời gian trôi qua, bây giờ hai người đã ngồi ngang hàng với nhau.

Hơn nữa lần đầu tiên hai người xếp cờ và Trương Thanh Vân đã chiếm thế thượng phong, điều này bắt buộc Cao Cát Tường phải chủ động hào hoãn mối quan hệ, tình cảnh như vậy lọt vào mắt tất nhiên sẽ làm cho Triệu Truyền cực kỳ vui sướng. Bỏ qua quan hệ anh em với Triệu Giai Ngọc, nếu nói về phương diện khác thì Triệu Truyền là người đầu tiên phát hiện ra sự tài hoa của Trương Thanh Vân, dù hai người vì nhiều nguyên nhân mà náo loạn và không nhìn mặt nhau, nhưng tất cả đều đã là quá khứ, bây giờ kết quả là quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu Truyền khó thể phá vỡ được.

Nếu xét về phương diện thế lực thì Trương Thanh Vân tuy không thuộc về Triệu gia, nhưng sự hiện hữu của hắn lại vô tình ảnh hưởng rất lớn đến sức mạnh của Triệu Truyền. Trương Thanh Vân chỉ có liên lạc và ràng buộc với Triệu Truyền, điều này kẻ nào cũng thấy rõ ràng.

Sau khi trải qua nhiều mưa gió thì Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ đạo lý nên có nhiều bạn bè. Tuy hắn không phải là người Triệu gia, nhưng nếu bảo trì quan hệ tốt đẹp với Triệu gia thì hai bên đều có lợi, như vậy sao lại không làm?

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân đưa điện thoại cho Cảnh Sương, hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.

Hắn tình nguyện tin tưởng lần này Chiêm Giang Huy đang tạo thế cho mình, vì trong lòng hắn cũng rất có quyết tâm xuống tuyến dưới rèn luyện. Bây giờ công tác ở bộ và ủy ban trung ương tuy rất tốt nhưng cuối cùng cũng không phải là người đứng đầu một phương, Trương Thanh Vân phát hiện ra mình thích hợp làm kinh tế dưới địa phương, nếu chứng kiến một phương phát triển và quật khởi thì sẽ làm hắn kích động.

Từ chức vụ cục trưởng một bộ và ủy ban trung ương xuống tuyến dưới đảm nhiệm cấp lãnh đạo một thành phố là rất đúng mực, đây là kết quả mà hai năm trước hắn đã nên đạt đến, bây giờ đi đường vòng và quay về vị trí như cũ.

Nhưng đối với Trương Thanh Vân thì con đường vòng này rất đáng giá, trong quá trình có nhiều chuyện phát sinh và hắn đã trưởng thành hơn, cũng cảm ngộ được nhiều điều. Bây giờ nếu hắn đứng đầu một thành phố, là một bí thư thị ủy, hắn càng có lòng tin và trách nhiệm, sẽ thỏa mãn cho đảng và nhân dân.

Nếu xét về toàn cảnh Giang Nam thì Trương Thanh Vân cho rằng mình đến thành phố nào cũng hiểu rất rõ tình hình, xuống Giang Nam làm bí thư thị ủy rõ ràng là sự đề bạt đáng để phát triển tài hoa.

- Thế nào? Thanh Vân, có phải đã sắp trao quyền cho cấp dưới rồi không?

Cảnh Sương ở bên cạnh dùng giọng dịu dàng nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhìn Cảnh Sương rồi gật đầu, lại nói:

- Vừa rồi Triệu đại ca gọi điện, anh ấy nhắc đến khả năng này, có lẽ anh sắp được điều động. Người ta hy vọng anh được xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng cũng không biết tổ chức sẽ suy xét thế nào.

Trương Thanh Vân nghĩ đến tổ chức thì lại nhớ đến Cao Cát Tường và Quách Vũ, hai người này đã sớm được tổ chức định vị làm cán bộ cấp tỉnh sau này, còn mình thì sao? Mình bây giờ chỉ cách một bước nhỏ sẽ tiến lên cấp bộ, tổ chức định vị mình thế nào? Trong lòng hắn rất khát vọng được hiểu đáp án.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi