Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng ngủ, bây giờ vẫn còn rất sớm, Trương Thanh Vân nằm ngủ trên giường không nhúc nhích.
Mỗi năm đến thời điểm này đều rất bận rộn, tất cả từ trên xuống dưới đều phải làm tổng kết cuối năm, rất nhiều ban ngành chức năng phải báo cáo công tác. Đây đều là những tài liệu liên quan đến chiến tích, vì vậy mọi người đều cực kỳ căng thẳng.
Nhưng vào khoảnh khắc quan trọng này thì Trương Thanh Vân lại sinh bệnh, cảm giác cảm sốt lúc đầu còn chưa đáng để hắn coi trọng, đợi đến khi có khuynh hướng nằm trên giường không thể dậy nổi thì phải chạy đến bệnh viện, sau bốn ngày thì hôm nay mới được quay về.
- Cuống họng chết tiệt, đúng là khô rát khó chịu!
Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, hắn thức dậy mặc đồ ngủ đi ra mở cửa, nhân viên cần vụ bên ngoài đã đợi sẵn từ lâu.
- Hôm nay đã khá hơn, chuẩn bị xe, có thể đi làm. Đúng rồi, Chu Hà Dương đâu? Để cậu ấy đến đây.
Trương Thanh Vân khoát tay nói, cuống họng vẫn phát ra âm thanh khàn khàn.
- Không được, chủ tịch Trương, với tình trạng của anh thì hôm nay không thể đi làm, cần phải tiếp tục quan sát. Nhân viên phụ trách y tế cho Trương Thanh Vân lần này chính là bác sĩ Mạc, khi thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì hắn tiến lên dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn chậm rãi đi về phía phòng khách, quả thật cũng cảm thấy có chút lơ lửng. Hắn biết rõ đao cùn không dùng để đốn củi, nhưng lúc này trong lòng rất nôn nóng.
Sớm không đến muộn không lại, hết lần này đến lần khác bệnh tật lại phóng đến lúc quan trọng, bây giờ không biết Cảng Thành ở bên ngoài đã có bộ dạng gì rồi. Trong quan trường thì hai chữ "sinh bệnh" thường rất mẫn cảm, trước đó hắn Trương Thanh Vân nằm dưới áp lực của Xa Vĩ, dù mượn lực lượng của Nhuận Uyên mà thoát khỏi khốn cục nhưng đánh đối phương mười đòn thì cũng tự đánh mình tám chiêu, đây cũng là phát súng đầu tiên của hắn khi đến Cảng Thành.
Nhưng sau khi nổ súng thì lại sinh bệnh, hơn nữa lại chẳng thể đến cơ quan, vì vậy mà sự việc trở nên phức tạp.
Nhuận Uyên quả nhiên là một cáo già khó thể sống chung, lão dùng mồm mép không những làm thỏa mãn yêu cầu của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn làm hắn và Xa Vĩ kiềm chế lẫn nhau, đều phải dựa vào lão làm trung tâm. Hơn nữa dưới tình cảnh trước mắt thì đấu đá túi bụi cũng không có điều kiện thích hợp.
Vấn đề thuộc hạng mục công viên Bắc Cực rõ ràng là một ngọn núi chắn trước mặt Trương Thanh Vân, nếu không thể giải quyết cho tốt thì dù là ở phía chính quyền hay đảng ủy, Trương Thanh Vân sẽ không còn tư cách gì, kết quả cuối cùng là xám xịt quay về.
Trương Thanh Vân cũng không cho rằng mình là bí thư phụ trách công tác đoàn thể thì có thêm được nhiều thực quyền, một bí thư mới đến nhận chức nên không biết rõ khối công tác nhân sự và tuyên truyền, như vậy có thể tạo ra được bao nhiêu tác dụng ở bên trong? Quan trọng là tâm tình của Trương Thanh Vân bây giờ cũng không đặt trên những vấn đề này, hắn cần phải giải quyết khó khăn về công viên Bắc Cực trước.
Nhuận Uyên là kẻ rất khôn khéo, bây giờ Trương Thanh Vân là đối thủ của Xa Vĩ ở phía chính quyền, bên đảng ủy lại đắc tội với Hồng Sơn Trà, trên lưng còn có một vấn đề gian nan. Trương Thanh Vân đến Cảng Thành mà nhìn tình cảnh bên ngoài thì không bị đòn phủ đầu, nhưng thực tế lại bị vài đòn, hơn nữa tất cả đều là trí mạng, đều hạn chế tiến độ của Trương Thanh Vân. Quan trường Hoa Đông tự tạo thành một phái, Trương Thanh Vân bây giờ mới biết rõ, mới hiểu, tổ chức phái mình đến đây đúng là rất biết cách để ý.
- Chủ tịch Trương, anh đã rời khỏi giường rồi sao? Tốt, tốt quá.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra cửa, Chu Hà Dương đang mang theo những thứ gì đó đứng giữa cửa, vẻ mặt rất hưng phấn.
- Đó là những thứ gì? Sao giống như con nhím vậy?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
- Hì hì!
Chu Hà Dương cười hì hì nói:
- Đây đều là lễ vật của những người trước đó đến thăm bệnh, tôi rất để ý, cũng quan tâm đến độ nặng của lễ vật, nơi đây còn có danh sách, người nào lễ vật gì đều được ghi chép rõ ràng.
Chu Hà Dương vừa nói vừa đưa những vật này thứ nọ cho nhân viên cần vụ, đồng thời cũng đưa danh sách đến cho Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân nhận lấy rồi nhìn qua, hơn phân nửa là những người không biết, ngoài những đơn vị mình được phân công quản lý thì phần nhiều là các xí nghiệp bất động sản, các công ty công trình. v. v. Đủ loại.
- Nhiều người như vậy sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng, vâng!
Chu Hà Dương gật đầu nói:
- Vừa rồi chỉ là những lễ vật nhỏ, còn có rất nhiều thứ ở trên xe đang đậu dưới lầu.
Chu Hà Dương hạ thấp giọng nói:
- Không có những vật phẩm đặc biệt quý giá và tiền mặt.
Trương Thanh Vân vung tay lên chặn lời Chu Hà Dương, hắn nói:
- Gần đây bên ngoài có những lời đồn nào liên quan đến công tác hay không?
- Mọi người đều cảm thấy chú trọng với hội nghị thu thập ý kiến, hơn nữa người đến tìm anh làm việc cũng rất nhiều. Nhưng vì thân thể anh không được khỏe nên tôi cũng đã ngăn cản, thậm chí còn có bí thư Nhuận, chủ tịch Xa...Còn có, cha tôi cũng gọi điện đến, nói rằng anh nên bảo trọng thân thể.
Chu Hà Dương nói.
Trương Thanh Vân xoa xoa tay, sau đó dùng sức xoa lên mặt mình, hắn biết rõ Chu Hà Dương đang tốt khoe xấu che, bên ngoài không thể không có những tin tức bất lợi. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không có tâm tư trách móc hắn, trời có gió có mây, người có phúc có họa, có một số việc khó thể đảm đương được, thích làm gì thì làm.
Chu Hà Dương dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Trương Thanh Vân, khoảng thời gian này bên ngoài có rất nhiều tin đồn về sự kiện chủ tịch Trương sinh bệnh. Có người nói Trương Thanh Vân mượn lúc sinh bệnh để trốn tránh trách nhiệm, có người nói hắn muốn sinh bệnh để tiến thêm một bước cũng cố địa vị, còn có người nói hắn đã chạy về thủ đô cầu cứu viện, đúng là đủ loại tin đồn.
Mà ngay cả lãnh đạo thị ủy cũng nghi nghờ, đã đặc biệt điện thoại đến hỏi rõ tình huống, trong đó còn có cả cậu hắn là Trần Thànhắn
Sau khi trải qua sự kiện lần này thì Chu Hà Dương cũng cảm thấy làm lãnh đạo là không dễ dàng, thân thể căn bản không phải là của mình, ngay cả lúc ngẫu nhiên sinh bệnh cũng gây ra quá nhiều nhiễu loạn. Vì vậy mà hắn cảm thấy bất công cho Trương Thanh Vân, đồng thời trong lúc vô tình hắn cũng chìm sâu vào trong vị trí một thư ký. Những ngày nay Trương Thanh Vân không đi làm, hắn đã hòa giải ở rất nhiều phương diện, cố gắng diệt trừ những tin tức tiêu cực.
Chu Hà Dương có thể cảm nhận được áp lực mà Trương Thanh Vân đang gặp phải, nhà dột gặp đêm mưa, đúng là quá nhiều phiền phức. Lần này chủ tịch Trương sinh bệnh lại bị người ta mượn cớ, bây giờ không biết có bao nhiêu kẻ đang chờ Trương Thanh Vân bị chê cười, cũng không biết có bao nhiêu người đang chờ để ngáng chân chủ tịch Trương. Chu Hà Dương cảm thấy nếu mình gặp phải tình huống này sẽ không thể nào tiếp tục hành động.
Sau vài ngày Trương Thanh Vân sinh bệnh thì đến tối Chu Hà Dương cũng cảm thấy khó thể ngủ, trong đầu hắn lúc nào cũng đặt mình vào hoàn cảnh của Trương Thanh Vân, để xem mình phải đối diện với tình cảnh trước mắt như thế nào. Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy khó dò, có đôi khi bừng tỉnh giữa đêm mà cảm thấy trước mặt là đường cùng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Trương Thanh Vân thì tâm tình trầm thấp của hắn chợt khôi phục trở lại, Chu Hà Dương không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu uể oải nào trên người lãnh đạo, càng không thấy biểu hiện của cảm giác bó tay chịu trói. Chủ tịch Trương không phải là loại lãnh đạo lòng dạ quá sâu sắc, nhưng mỗi hành động đều tràn đầy tự tin, đôi khi Chu Hà Dương cũng kỳ quái vì tự tin từ đâu kéo đến. Nhưng có một điều được khẳng định, cảm giác tự tin này không phải giả vờ, hơn nữa đây còn là một biểu hiện tận sâu trong đáy lòng.
Bác sĩ đã ra lệnh cấm túc với Trương Thanh Vân, nhưng hắn cũng không buông bỏ sự sắp xếp công tác. Chu Hà Dương là người liên lạc cho chủ tịch Trương, hắn ở trong biệt thự mà hẹn ngày gặp mặt người khác, bố trí những công tác tổng kết và báo cáo trong các ban ngành được phân công quản lý.
Trưởng phòng Vạn Chính Trị phòng quy hoạch nhận được điện thoại của Chu Hà Dương mà trong lòng cảm thấy không yên, gần đây lãnh đạo tuyến trên chào hỏi hắn rất nhiều, cơ bản đều vượt qua Trương Thanh Vân. Đám người này chủ yếu tạo ra áp lực trên hạng mục công viên Bắc Cực, lời nói khá uyển chuyển nhưng ý nghĩ lại nhắc đến sự phát triển kinh tế mạnh mẽ của Cảng Thành những năm gần đây chính là đặt nặng xây dựng, những vấn đề không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục thì không cần quá hà khắc. v. v.
Nói một ngàn nhưng ý nghĩa là trăm ngàn, thực tế bọn họ đang hy vọng phòng quy hoạch không nên tạo ra quá nhiều tác dụng trong hạng mục công viên Bắc Cực. Những lời này hoàn toàn đụng đến những yêu cầu và phạm vi của Trương Thanh Vân, Vạn Chính Trị là một trưởng phòng, tất nhiên hắn sẽ hiểu rõ những động tĩnh gần đây ở thị ủy. Nhưng hắn không ngờ đấu tranh chính trị lại lan sang mình nhanh như vậy.
Dựa theo kinh nghiệm của Vạn Chính Trị thì người tuyến dưới tốt nhất nên làm việc theo con đường thực tế, lãnh đạo tuyệt đối không được dây vào. Nhưng bây giờ Vạn Chính Trị cảm thấy khó thể làm theo ý mình, hắn buồn bực vì sao đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn chưa cho ra chỉ thị, nhưng tin tức đã đến, chủ tịch Trương sinh bệnh nằm viện.
Đây là chuyện gì? Vạn Chính Trị không thể phán đoán được sau lưng sự việc này thật giả thế nào, hắn chỉ cảm thấy hoàn toàn khó xử. Nếu dựa theo lẽ cũ thì Trương Thanh Vân là phó chủ tịch mới đến và chưa có uy tín, Vạn Chính Trị tất nhiên sẽ không áp mặt vào mông đối phương.
Nhưng là một lão quan trường thì Vạn Chính Trị có phán đoán của riêng mình, hắn không muốn tạo ra hành động lung tung khi thế cục còn chưa rõ ràng, lãnh đạo tuyến trên ai thắng ai thua, người dưới có thể thấy được sao? Vạn Chính Trị đã công tác nhiều năm, hắn đã nhiều lần thấy nhiều người vì quá vội vàng đứng thành hàng mà rơi vào hố sâu ngàn trượng, tất nhiên hắn sẽ không đi vào vết xe đổ này.
Nhưng sự việc hiện tại rất khó, khắp nơi đều tạo ra áp lực, mà lãnh đạo trực tiếp là Trương Thanh Vân lại không được thấy mặt, trong lòng Vạn Chính Trị cũng nôn nóng bất an. Nhưng khi nhận được điện thoại của Chu Hà Dương thì trong lòng hắn cũng không yên lặng mà lại càng không yên. Hắn không biết vì sao Trương Thanh Vân lại muốn gặp mặt trong bí mật, hơn nữa địa điểm lại là biệt thự, cuối cùng có chuyện gì?
Vạn Chính Trị càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ, hắn căn bản không biết Trương Thanh Vân đã thật sự sinh bệnh. Sự thật đã chứng minh hắn tự dọa mình, vì vậy mà rơi vào trạng thái khó khăn, đoạn đường đi từ trụ sở phòng quy hoạch đến nhà Trương Thanh Vân càng dài càng làm Vạn Chính Trị như ngồi trên đống lửa.