BỌN HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Edit: Kido

Ôn Khinh sợ tới mức cả người run rẩy, hai mắt ướt hồng. Cậu nghẹn ngào: “Chu, Chu Châu, cậu đừng vậy nữa mà…”

“Tôi sợ lắm…”

Cảm nhận được thân thể cậu không ổn, Chu Châu chậm rãi nghiêng đầu. Ôn Khinh co chân, bàn tay nắm chặt góc áo trắng bệch: “Cậu đừng động vào tôi…”

Giọng điệu mang theo chút nức nở, ướt nhẹp dinh dính.

Đáy lòng Chu Châu tỏa ra thứ cảm xúc khó miêu tả, cậu ta nặng nề nhìn Ôn Khinh, đột nhiên hiểu được tâm trạng Úc Hình.

Muốn bắt nạt cậu ấy…

Muốn cậu ấy khóc nhiều hơn nữa…

Muốn trong mắt cậu ấy, mình là người duy nhất tồn tại…

Động tác làm loạn bên hông ngừng lại, lông mi Ôn Khinh rung rung, hai mắt đẫm lệ yếu ớt ngẩng lên nhìn thử Chu Châu. Ngờ đâu ánh mắt này đủ khiến cậu sợ hãi hơn nữa, “hức” một tiếng, nước mắt càng chảy hăng.

Vài giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay Chu Châu, cậu ta rũ mắt. Đây là nước mắt chảy vì cậu ta.

Cảm xúc âm u dưới đáy lòng Chu Châu điên cuồng sinh sôi nảy nở, cuối cùng phá kén trồi lên.

Một lúc lâu sau, cậu ta chầm chậm đưa tay lên miệng, nhẹ nhàng liếm.

Hừm…có chút ngọt. Khóe môi Chu Châu nhếch cao, tựa như thứ cậu ta vừa ăn là mỹ vị.

Ôn Khinh không dám mở miệng, nỗ lực tránh để bàn thân khóc thành tiếng.

Chuyện này…biến thái chết mất hu hu hu.

Thấy cậu hoảng sợ, Chu Châu đột nhiên bật cười, dịu dàng nói: “Ôn Khinh, tôi không phải gay…”

Ôn Khinh nhịn không được nức nở trong lòng. Đúng, cậu nào phải gay, cậu là biến thái mới đúng…

Thà là gay còn tốt hơn!

Chu Châu duỗi tay, nhẹ nhàng gạt sợi tóc mai dính trên mặt Ôn Khinh ra sau gáy, chậm rãi nói nốt nửa câu còn lại: “Nhưng bây giờ tôi thực sự muốn thử làm gay.”

Hai mắt Ôn Khinh trừng lớn.

“Chắc cậu…ngọt ngào lắm nhỉ?” Chu Châu cười rộ, hai mắt cong cong như vầng trăng non, giống hệt cậu thanh niên nhiệt huyết Ôn Khinh từng gặp trên sân thượng tòa nhà Tha Phương hôm nào.

Tuy nhiên trái tim cậu vẫn tiếp tục run lẩy bẩy.

Chu Châu hôm nay còn khủng bố hơn ngày hôm qua. Bề ngoài là ánh mặt trời chói lóa, bên trong khéo thối rữa còn hơn cả bãi phân.

Cậu ta vươn tay, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cậu: “Sao lại sợ thành thế này?”

“Đừng khóc.” Chu Châu nhỏ giọng, chậm rãi an ủi: “Chúng ta bảo nhau cùng hợp tác rời khỏi đây cơ mà.”

Môi Ôn Khinh khẽ run, sợ tới mức một âm tiết cũng chả phát ra nổi.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ôn Khinh cố gắng nghiêng đầu, nhưng cậu không còn sức.

Rất nhanh, Ôn Khinh bị ai đó túm về, bóng dáng quen thuộc chen trước mặt cậu.

Quý Dư đứng giữa Ôn Khinh và Chu Châu, dùng tay che chở cậu, lông mi hắn nhíu chặt, lớn tiếng: “Chu Châu, cậu bình tĩnh đã, Ôn Khinh…”

Nghe thấy hai chữ “Ôn Khinh”, Chu Châu mở miệng cắt ngang: “Thầy Quý, tôi rất bình tĩnh.”

Trông cái mặt “bình tĩnh” của cậu ta, môi Quý Dư hạ xuống: “Ôn Khinh nhát gan, cậu đừng dọa cậu ấy.”

Tầm mắt Chu Châu đảo qua cánh tay Quý Dư, chớp mắt khẽ thở dài: “Thầy Quý, thầy quan tâm Ôn Khinh quá nhỉ…”

Quý Dư nhàn nhạt đáp: “Tôi là giảng viên, học sinh nào tôi cũng quan tâm.”

Nói xong, hắn quay đầu hỏi Ôn Khinh: “Xảy ra chuyện gì?”

Ôn Khinh bận chảy nước mắt, căn bản không nói nên lời.

“Hiện tại Ôn Khinh rất sợ cậu, tôi cảm thấy các cậu không nên ở chung.” Quý Dư bảo Chu Châu: “Tôi đưa cậu ấy đi trước.”

Xong xuôi hắn lôi Ôn Khinh ra khỏi thư phòng.

Chu Châu đứng im tại chỗ, cười nhạt: “Ra vẻ tử tế.”

Chờ đến khi Ôn Khinh khuất bóng, cậu ta xoay người nhìn kệ sách dày đặc, thấp giọng nỉ non: “Tìm sách màu trắng à…”

Mãi tới khi đến chân cầu thang, đại não Ôn Khinh mới bắt đầu hoạt động. Cậu ngồi bệt xuống bậc thang, cúi đầu òa khóc.

Một lát sau ngẩng đầu thấy Quý Dư còn ngồi đó, Ôn Khinh thút thít: “Thầy, cảm ơn thầy.”

“Vừa nãy xảy ra chuyện gì à?” Quý Dư đưa cho cậu tờ khăn giấy, dịu dàng hỏi.

“Thái độ Chu Châu đột nhiên giống trước kia, nhưng lại có chút kỳ quái.” Cậu nắm chặt khăn giấy, lắc đầu: “Tôi không hiểu.”

Quý Dư nhìn cái cổ đỏ lừ vì khóc của cậu, thấp giọng hỏi: “Sao cậu thích khóc thế?”

Ôn Khinh nghẹn ngào: “Thầy không cần phải lo cho tôi, tôi khóc chút là được.”

Vừa nãy sợ quá, giờ muốn ngừng chắc chỉ còn cách để nước chảy hết. Khóc thêm một lúc, Ôn Khinh mới có thể phanh gấp đống nước trên mặt, dần dần bình ổn lại cảm xúc.

Hai mắt cậu đau nhói, thầm nghĩ chắc trong vòng một thời gian nữa sẽ không cần khóc.

Còn nước tiếp tế nữa đâu mà khóc.

“Cậu muốn uống sữa bò nóng không?” Quý Dư hỏi.”

“Không ạ.” Ôn Khinh lắc đầu: “Giờ tôi không muốn ăn uống gì cả.”

Quý Dư ừ một tiếng, híp mắt im lặng hướng về phía thư phòng.

Ôn Khinh ngẩng đầu nhìn đường cong cằm hoàn mỹ của hắn, nhỏ giọng: “Thầy…Hôm qua lúc tôi ngủ ở phòng sách, thầy đắp chăn cho tôi à?”

“Không phải tôi.” Quý Dư nghiêng đầu nhìn cậu, hơi nâng mắt, làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Ôn Khinh chậm rì rì giải thích: “Lúc đó tôi còn tưởng thầy đắp giúp tôi.”

Cậu đưa chăn cho hắn, hắn còn nói đừng khách khí. Ôn Khinh nghĩ thế nào cũng cảm thấy ý Quý Dư là đừng khách khí chuyện hắn đắp chăn giúp cậu.

“Vậy hả?” Quý Dư tạm dừng, cười tươi: “Tôi còn tưởng cậu cảm ơn tôi chuyện cầm đồ giúp cậu.”

“Xin lỗi, vì làm cậu hiểu lầm.”

Ôn Khinh vội vàng xua tay: “Thầy không cần xin lỗi, là do tôi sai.”

Nói xong mí mắt Ôn Khinh giật giật, cậu phát hiện hai chữ xin lỗi này, cậu đã nghe Quý Dư nói quá nhiều lần.

Ấn miệng vết thương, lãng phí cơ hội, dọa cậu phát khóc…

Rõ ràng là hai chữ bình thường, Ôn Khinh lại đột nhiên cảm thấy không khỏe. Cậu nghĩ về lời Úc Hình nói…

Nếu Quý Dư lừa bọn họ… Thì người cố tình thao túng trò chơi, làm những người khác phát điên tìm chết…sẽ là hắn sao?

Đột nhiên Quý Dư mở miệng: “Không còn sớm nữa, đi ngủ chứ?”

Ôn Khinh lắc đầu: “Tôi chưa muốn ngủ, thầy mệt à?”

“Không, tôi lo cho sức khỏe của cậu thôi.” Trên mặt hắn là nụ cười dịu dàng nho nhã, hệt như người thầy hết lòng lo lắng cho học sinh.

Ôn Khinh nghĩ ra không đúng ở đâu rồi.

Hôm đó đang yên đang lành Quý Dư lại nghi ngờ, bầu phiếu đầu tiên cho Cung Vân Vân.

Nếu hắn thực sự như vẻ bề ngoài, tại sao không nói không rằng, nói bầu là bầu Cung Vân Vân? Ba phiếu của Trần Y Y, liệu có bóng dáng của Quý Dư hay không?

Ôn Khinh nắm chặt tay, bên tai vang lên giọng nói của hắn.

Quý Dư nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Nghĩ gì mà nhập tâm thế? Tôi gọi mấy lần cậu cũng không đáp.”

Ôn Khinh nhấp môi, do dự một lát rồi đi thẳng luôn vào vấn đề: “Thầy, nãy thầy bầu ai?”

Quý Dư nhìn cậu, bình tĩnh đáp: “Tôi bầu Úc Hình.”

Đáp án này hoàn toàn ngoài dự kiến của cậu, Ôn Khinh dại ra: “Gì cơ?”

“Người cầm thẻ Thần không phải người dẫn đường ban đầu mới chỉ là phỏng đoán của chúng ta, không chắc chắn đó là sự thật.”

‘Trước khi bầu tôi thấy Lý Tư Văn với chuyện riêng với Úc Hình về Trần Y Y…” Nói tới đây, hắn thở dài: “Tóm lại Úc Hình đáng nghi nên tôi mới bầu hắn.”

“Sau đó dẫn tới việc tôi lãng phí câu hỏi đặt cho hệ thống, xác định người dẫn đường không cầm thẻ Thần.”

Ôn Khinh chậm rì rì gật đầu: “Thầy, không phải thầy quen Úc Hình hả?”

“Biết người biết mặt, không biết lòng.” Hắn chậm rãi than vãn.

Đại ý, Úc Hình có vấn đề.

Lông mi Ôn Khinh khẽ run, âm thầm tính phiếu.

Hôm đó Úc Hình hai phiếu, Trần Y Y ba phiếu. Nếu thầy nói thật, chẳng phải phiếu còn lại của Úc Hình là Chu Châu?

Cho nên Úc Hình, Lý Tư Văn và Tư Không bầu cho Trần Y Y.

Tư Không… Ôn Khinh nhấp môi, Chu Châu từng nói Tư Không theo phe cậu ta bầu Úc Hình.

Đầu óc Ôn Khinh rối như cuộn chỉ, không biết nên tin tưởng ai. Ngồi thêm một lát, cậu chậm rãi đứng dậy bảo Quý Dư: “Thầy, tôi có chút việc, lên tầng 3 trước.”

Nói xong cậu vịn tay lên lan can, đi từng bước một. Lúc tới nơi, Ôn Khinh cúi đầu, chỉ thấy Quý Dư không đi theo mà ngoặt vào hành lang tầng hai.

Ôn Khinh thu lại tầm mắt, lập tức tiến về phía trước.

Phòng ngủ Tư Không nằm nơi sâu nhất, cậu còn chưa kịp tới nơi cánh cửa khác đã mở ra.

“Cậu tìm Tư Không à?” Lý Tư Văn đứng cạnh cửa hỏi.

Biểu cảm của cô rất tiều tụy, đầu óc ướt nhẹp có vẻ mới tắm rửa xong.

Thấy cô không còn địch ý và căm ghét như lúc nãy Ôn Khinh mới dám gật đầu.

Lý Tư Văn cười cười, bảo cậu: “Tư Không vừa xuống tầng 1.”

Ôn Khinh ngạc nhiên: “Cảm ơn cậu.”

“À, không cần cảm ơn đâu.” Lý Tư Văn nhẹ nhàng đáp.

Ôn Khinh xoay người xuống tầng, nghe tiếng đóng cửa, cậu nghiêng đầu, chỉ thấy Lý Tư Văn không về phòng luôn mà cất bước theo mình.

Cậu mặc kệ cô, phòng khách tầng một chả có ai, Ôn Khinh rẽ sang phòng bếp. Ở đó không có, nhà vệ sinh cũng không.

Ôn Khinh hơi tức, quay về phòng khách định bụng hỏi Lý Tư Văn.

Chỉ thấy cô đang đứng trước cánh cửa màu nâu, nhìn chằm chằm tay núm cửa.

“Ờ chuyên đó…” Ôn Khinh nhỏ giọng: “Tư Không ở tầng một thật à?”

Lý Tư Văn gật đầu: “Nãy tôi thấy hắn ở đây, chẳng nhẽ lên tầng hai rồi à?”

Nói xong cô thấy Ôn Khinh muốn lên tầng 2, vội vàng nói: “Từ đã, cậu qua đây được không?”

Ôn Khinh ngạc nhiên nhìn cô.

Lý Tư Văn tiếp tục chỉ vào cửa: “Hình như trên đó có chữ mà chúng ta chưa chú ý tới.”

Nghe mùi manh mối, Ôn Khinh nhanh chân tới xem thử, cơ mà cậu không dám đứng quá gần nó, cách khoảng hai mét.

Lý Tư Văn: “Xa thế không nhìn ra đâu.”

Ôn Khinh lắc đầu, mím môi bảo: “Tôi không bị cận, có thể nhìn được.”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Tư Văn trầm xuống.

Ôn Khinh không chú ý tới gương mặt cô, nghiêm túc kiểm tra cánh cửa từ trên xuống. Cánh cửa kim loại hoàn toàn sạch sẽ, đừng nói chữ, kể cả hoa văn cũng không có nét nào.

“Bên trên trống không…”

Chữ cuối chưa nói ra, cánh tay Ôn Khinh lạnh toát. Không biết từ khi nào Lý Tư Văn đã đi tới cạnh cậu, mái tóc nhỏ nước ướt đẫm mu bàn tay Ôn Khinh.

Cậu tụt tay hỏi: “Cậu nói manh mối nào? Tôi không thấy.”

Lý Tư Văn nở nụ cười tươi rói, nâng tay lên chỉ: “Kia kìa.”

Ôn Khinh nhìn theo, đột nhiên Lý Tư Văn nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo thẳng người tới trước cánh cổng.

Đồng tử Ôn Khinh co rụt, theo bản năng lùi về sau nhưng chả hiểu Lý Tư Văn lấy đâu ra sức, lôi cậu trượt dài cả mét.

“Là mày, tao chắc chắn là mày….” Lý Tư Văn lẩm bẩm một mình, biểu cảm dần trở nên điên cuồng. Cô nắm tay Ôn Khinh như nắm lấy phao cứu mạng, nửa lôi nửa lết tới cánh cửa: “Mở cửa, đi mở cửa cho tao!”

Một giây trước khi mọi chuyện quá muộn, cơn gió mạnh thổi qua, Lý Tư Văn ngã rầm xuống đất.

Cổ áo Ôn Khinh bị ai đó tóm lấy, cách lên cách xa cánh cổng.

“Tôi bảo này… Sao nhóc ngu thế không biết!” Giọng nói Úc Hình vang lên trên đỉnh đầu: “Bị người ta nắm đầu lừa đi vui nhỉ?”

Ôn Khinh ngẩn ngơ nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt Úc Hình to dần, cuối cùng dính sát vào mặt cậu. Trong mắt hắn ẩn chứa chút tức giận, cơ mà chất giọng vang lên vẫn lấc cấc như cũ: “Cô ta hư quá, chúng ta để cô ta ra mở cửa nhé?”

Tuy đây là một câu hỏi, nhưng dường như Úc Hình không chờ Ôn Khinh trả lời.

Hắn liếc mắt nhìn vệt đỏ trên cổ tay cậu, nghiêng người đi tới chỗ Lý Tư Văn ngã.

Cô đã nghe được Úc Hình nói, liên tục bò về sau, sợ hãi gào lên: “Tôi, tôi không phải người dẫn đường…”

“Tôi chưa nói cô là người dẫn đường.” Úc Hình cười nhạt: “Tôi chỉ muốn cô chết đi mà thôi.”

Nghe thấy chữ “chết”, Lý Tư Văn càng khủng hoảng hơn, cô mở to hai mắt, run rẩy bò xa Úc Hình.

Đột nhiên, có người vươn tay nắm chặt góc áo của hắn.

“Bình tĩnh lại.” Gương mặt Ôn Khinh trắng bệch, nhẹ giọng: “Đừng giết người.”

“Được đấy, thế để cô ta sống lâu thêm một ngày.” Úc Hình nghiêng đầu thấy Ôn Khinh thực sự nghiêm túc, nhún vai: “Đêm mai bầu cô ta cũng chưa muộn.”

Đêm mai…

Biết trước cái chết là điều cực kỳ khủng bố, sắc mặt Lý Tư Văn thay đổi. Cô cứng đờ nhìn vào không khí, một lúc lâu sau, mặt mũi Lý Tư Văn vặn vẹo tựa như vừa khóc vừa cười: “Mày không thể bầu tao, tao, tao không phải người dẫn đường, người dẫn đường là Ôn Khinh, là nó….”

“Chúng mày còn che chở cho nó, sớm hay muộn cũng chết cả thôi, mọi người sẽ chết…”

Lý Tư Văn run bần bật, đầu tóc dính chặt trên xương gò má, càng nhìn càng giống quỷ.

Trạng thái cô không ổn, Ôn Khinh âm thầm nhấp môi, hóa ra sự bình tĩnh ban đầu của Lý Tư Văn là giả, cô ta chẳng khác gì Chu Châu…

Bọn họ người sau còn điên hơn người trước.

Ôn Khinh sởn tóc gáy, ý lạnh lan từng đợt xuống bàn chân. Đột nhiên có ai đó tới gần cậu, cả người bị Úc Hình khiêng lên.

Theo bản năng, Ôn Khinh giãy giụa: “Bỏ tôi xuống…”

“Bộp —!” Mông cậu bị người ta vỗ mạnh. Giọng Úc Hình vững vàng vọng tới: “Đừng lộn xộn, nhóc muốn bị đ* à?”

Hết chương 19 – Người dẫn đường 19 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi