BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Bạch Cảnh Từ hoảng sợ quay người lùi lại vài bước nhìn xung quanh, chỉ có hành lang cũ nát với tro bụi bám đầy cùng mạng nhện.

Ngoài hắn ra không có ai khác cả, Bạch Cảnh Từ rùng mình xoa xoa hai cánh tay của mình, lầm bầm.
" T...!Thật sự có ma sao? "
Cảm giác có thứ gì đó lạnh lạnh bám vào sau người rõ ràng làm Bạch Cảnh Từ không muốn ở đây thêm, hắn hướng cửa muốn chạy ra.
Cửa không mở được!!
" Tại sao không mở được thế này!..

"
Bạch Cảnh Từ càng ngày càng bất an nhưng hắn cố gắng cỡ nào cũng không lay động được cánh cửa, Cửu Hàn ở bên cạnh nhìn bộ dạng hốt hoảng của con mồi nhỏ có cảm giác thoả mãn chưa từng có.
Hắn tiến lại nhẹ nhàng ghé đến bên cổ Bạch Cảnh Từ tham lam hít lấy mùi hương từ linh hồn và thể xác của Bạch Cảnh Từ, cơn đau đớn bị thiêu cháy linh hồn vẫn còn dai dẳng không dứt.
Thơm quá...!Thật muốn nuốt trọn con mồi nhỏ vào bụng.
Cửu Hàn ánh mắt say mê, hắn há miệng muốn cắn một ngụm trên cổ con mồi nhỏ thử xem hương vị của cậu.

Nhưng miệng chỉ kịp hơi hé ra đã bị một cỗ lực lượng mãnh mẹ đánh tan, Cửu Hàn mở mắt nhìn ra ngoài phía cửa.

Phân thân của hắn lần nữa bị kẻ kia đánh nát, Cửu Hàn ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.

Lần này hắn sẽ không để tên kia đem con mồi nhỏ của hắn mang đi!
Con mồi nhỏ là của hắn! Của hắn!!

Lệ khí xung quanh ngưng tụ lại càng ngày càng nhiều len lỏi chui ra bên ngoài, hướng phía trên tầng hầm lao đi.

Rầm!
Lý Giai Tuệ khó thở quỳ rạp xuống đất, ánh mắt trợn to đỏ lên.

Lệ khí quá dày, nơi nó đi qua đều nghe được tiếng gào thét của linh hồn bị lửa thiêu như muốn kéo người cùng bọn họ xuống địa ngục.

Cảnh Đình Lân cảm nhận được không ổn, quay người đem Bạch Cảnh Từ sớm sợ hãi rúc vào một góc ở sau người.

Hai ngón tay đưa lên đặt bên miệng niệm lên câu chú không rõ nghĩa, sau đó một điểm lá bùa đang bay giữa không trung thét lên.
"...Cấp cấp như luật lệnh! "
Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau loé lên ánh sáng chói mắt rồi ầm một tiếng nổ vang giữa không trung.

Lá bùa hoá thành mảnh vụ cùng khói bụi tiêu tán trong không khí, Bạch Cảnh Từ lúc ánh sáng loé lên đã theo phản xạ dùng hai tay che lại mặt.
Đợi khói bụi tan đi mới chậm rãi hạ tay xuống vẻ mặt kinh ngạc mở to mắt nhìn Cảnh Đình Lân, ngón tay run rẩy buộc miệng nói bậy.
" N...Này là...!Con mẹ nó quá ảo rồi!! "
Cảnh Đình Lân tạm thời không thể phân tinh lực chú ý Bạch Cảnh Từ, chỉ kết ấn làm một cái kết giới vô hình vây quanh cậu bảo vệ an toàn.

Bản thân cảnh giác nhìn đoàn lệ khí dày đặc vẫn còn chưa tiêu tán trước mặt, hắn nghe được tiếng của con lệ quỷ kia đầy căm phẫn.
" Ngươi nhốt ta ở đây ngày ngày phải chịu cơn đau đớn khi linh hồn bị thiêu đốt, luyện hoá.

Giờ còn muốn cướp cả đồ của ta sao! Trả đây! Mau trả đây!! "
Cảnh Đình Lân nhíu mày, hắn từng vô tình đọc qua trong quyển sách do ông mình để lại, trong đó có ghi chép ông từng phong ấn một con lệ quỷ oán khí dày nặng cho nên mới lập trận pháp giam cầm nó lại.

Trận pháp đó có thể tiêu trừ bớt oán khí của lệ quỷ, không phải dùng để thiêu đốt luyện hoá quỷ mà con lệ quỷ kia có lẽ chính là con trước mặt này.

Có người động tay động chân vào trận pháp thay đổi nó, thảo nào con lệ quỷ này lệ khí không giảm ngược lại càng tăng mạnh.

Nó chỉ còn thiếu cắn nuốt hai người nữa thôi là có thể trở thành quỷ vương, có bao nhiêu trận pháp cũng không phong ấn được nó.

Để nó thoát ra không những trường học mà mọi người đều có thể bị nguy hiểm kể cả nam sinh kia...
Cảnh Đình Lân vội vàng ném ra lá bùa chặn lại công kích của lệ quỷ đang lao về phía mình, sau đó niệm chú làm lá bùa bốc cháy lên đánh tan hơn phân nửa lệ khí.

Cả hai bắt đầu lâm vào trận chiến trong, không ai để ý vốn dĩ sợ hãi Bạch Cảnh Từ đang ngồi trong kết giới xem đánh đến mùi ngon.
Bạch Cảnh Từ chẹp miệng cùng hệ thống nói chuyện, hắn không sợ vai chính ở bên ngoài nghe được bởi vì để hắn không nghe được bên ngoài hay bên ngoài lệ quỷ nghe, thấy được hắn nên vai chính đã làm kết giới ngăn chặn lại âm thanh.


Bên ngoài sẽ không thấy được hay nghe được bên trong, ngược lại bên trong sẽ thấy được bên ngoài nhưng nghe không được.

Có lẽ biết Bạch Cảnh Từ sau khi xong xuôi sẽ bị mình phong ấn ký ức, nên vai chính hoàn toàn không sợ bị hắn nhìn thấy việc đang xảy ra.
" Không hổ là vai chính, cùng boss so với nhau còn có thể ngang tài ngang sức như vậy.

Tiếc là thiếu chút hạt dưa để cắn...!"
[ 256 quay đầu vô ngữ nhìn Bạch Cảnh Từ: Cộng sự cậu thật thảnh thơi, không sợ vai chính bị boss giết sao? ]
" Làm sao có thể giết được chứ.

Vai chính có vầng sáng của nhân vật chính, còn có bàn tay vàng.

Dù là boss nhưng sao so được vai chính chứ.

"
Bạch Cảnh Từ nói mắt cũng không chớp nhìn một người một quỷ đánh nhau, Bạch Cảnh Từ đột nhiên nhớ ra gì đó túm đem 256 đang nằm dài trên vai mình đưa lên trước mặt.

" Đúng rồi, tiến trình sửa chữa bug thế nào rồi? "
[ A? Đợi chút để tôi xem xem.

]
256 âm thầm xem xét số liệu trong chốc lát mới mở mắt ra.
[ Tiến trình bug được sửa chữa hiện tại vẫn là 0%.

Thanh tiến độ một chút cũng không nhích lên miếng nào...!]

Nói, nó lo lắng nhìn Bạch Cảnh Từ.
[ Cứ như vậy liệu chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ không? ]
Bạch Cảnh Từ không đáp lại, tầm mắt hắn vẫn dừng ở Cảnh Đình Lân.

Áo sơ mi trắng sớm đã nhuộm chút bụi bẩn còn vài vết đen do té ngã gây ra, nhưng vẻ mặt vẫn đạm nhiên lạnh nhạt không hề biểu hiện chút chật vật nào.

Đúng là cứ như vậy thật sự không ổn.

Trước hết hắn cần tách vai chính và Cảnh Nhã Yên ra, không có Cảnh Nhã Yên bên cạnh quấy rối có lẽ Cảnh Đình Lân sẽ tìm ra cách để đem con lệ quỷ kia thu phục.

Kịch bản thế giới này bị bug làm cho tan vỡ không còn cái gì, Bạch Cảnh Từ không thể sửa chữa lại được hoàn toàn, ít ra cũng có thể trừ đi kẻ ngoại lai miễn cưỡng đem kịch bản hoàn thiện lại một chút.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy nói sửa bug thật ra cũng không cần sửa bao nhiêu, truyện chủ yếu phi logic.

Văn án chỉ là lừa tình cho nên mọi người cũng không nên quá trông mong, văn phong của tôi cũng còn kém.

Tôi sẽ cố gắng cải thiện từ từ, hứa ở mấy thế giới sau sẽ cố gắng viết ổn hơn.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi