BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Bạch Cảnh Từ không biết bản thân từ khi nào đã nằm ở phòng y tế, hắn ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.

Màn trắng tường trắng cùng mùi thuốc sát trùng như có như không, thật sự là phòng y tế.
" 256, tôi từ khi nào nằm ở phòng y tế?? "
Hắn nhớ rõ ràng ban nãy bản thân còn xem vai chính cùng boss đánh nhau, sau cùng hình như vai chính rốt cuộc cũng đem boss ép lui rồi mở ra kết giới cho hắn.

Bạch Cảnh Từ vốn dĩ định mở miệng dựa theo nhân thiết bình thường của một sinh viên thời khoa học công nghệ phát triển, nhìn mấy thứ vừa diễn ra phi hiện thực như vậy sẽ sợ hãi và muốn hỏi rõ mọi chuyện.

Nhưng vai chính chỉ cần nhìn hắn thôi, Bạch Cảnh Từ liền cảm nhận được đầu nặng nề ý thức mơ hồ.

Lần nữa mở mắt hắn liền nằm ở đây...
[ Cộng sự, cậu rốt cuộc tỉnh rồi.

Ban nãy chắc có lẽ vai chính làm cậu ngất đi rồi đem cậu bế vào phòng y tế.

]
" Bế??? "
Bạch Cảnh Từ chú ý không phải câu trước mà lại đặt ở câu sau.

Hắn một đại nam nhân thân cao 1m76 còn rất nặng, vậy mà bị một đại nam nhân khác bế?! Không phải bế theo cái hắn nghĩ đó chứ!...
256 như đọc được suy nghĩ của hắn, nó giả ngốc chuyển đề tài.
[ Tôi nghĩ độ hảo cảm của vai chính đối với Cảnh Nhã Yên cũng không giống với thông tin tôi được cung cấp.


Tôi ban nãy rõ ràng thấy Cảnh Nhã Yên ngất xỉu ở đó, vai chính nhìn cũng không nhìn một cái.

Nói vậy thì khí vận chi tử trên người vai chính còn giữ được! ]
Bạch Cảnh Từ quả nhiên lực chú ý bị vấn đề liên quan về nhiệm vụ dời đi, hắn có chút mừng rỡ.

Nếu vai chính đối với Cảnh Nhã Yên thật sự động tâm, tính cách thiết lập tan vỡ thì cũng sẽ ảnh hưởng tới thế giới.

Mọi thế giới sẽ có một người gọi là khí vận chi tử làm trung tâm của cả thế giới, khí vận chi tử được gọi là vai chính hay được gọi là con cưng của thế giới.

Một khi khí vận chi tử bị cướp đi, không có thứ chống đỡ thì toàn bộ thế giới đều sụp đổ, năng lượng thoát ra ngoài sẽ bị kẻ khác rình rập.
Thôi, bớt một vấn đề thì nhiệm vụ cũng nhẹ hơn một chút.
" Từ ca! "
Bạch Cảnh Từ bị tiếng kêu của Cao Tuấn làm cho hồi thần, hắn quay đầu thấy cậu nhóc hướng hắn lao tới tay đều dang ra muốn ôm hắn.

Bạch Cảnh Từ vươn tay ghét bỏ chặn mặt của Cao Tuấn lại, cậu nhóc khẽ bỉu môi một chút.
" Từ ca anh có biết em lo lắng cho anh không! Anh còn đau bụng hay không? Có phải đau bao tử tái phát không? Em vừa mới ra tiệm cháo bên cạnh mua chút cháo cho anh này, Từ ca anh tuy lười cũng đừng bỏ bữa hoài như vậy.

Nếu không lần sau anh chỉ cần gọi nói anh thích ăn gì em liền chạy đi mua cho anh! "
Cao Tuấn ngồi xuống tay lấy cháo ra khỏi bọc nilon, miệng không ngừng lải nhải nói một tràng.

Bạch Cảnh Từ bất đắc dĩ cười cười, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Hắn tuy không phải trẻ mồ côi, có cha có mẹ nhưng cha mẹ hắn luôn bận việc bên ngoài.

Mỗi ngày làm bạn hắn cũng chỉ có dì Vân giúp việc, sau lại hắn bắt đầu tham gia vào Cục Quản Lí Thời Không cho nên thường xuyên ở bên ngoài vội cũng không về nhà.

Có cơ hội về, rốt cuộc cũng chỉ có dì Vân sẽ ở nhà chờ hắn tới hỏi han hắn, trách cứ hắn đừng vì công việc hại bản thân.

Lo hắn không ăn đủ sẽ nấu cho hắn ăn, ngoài dì Vân ra thì có lẽ ở thế giới này cũng chỉ gặp được Cao Tuấn là quan tâm hắn như vậy.
Cao Tuấn đem nắp cháo mở ra ngẩng đầu thấy Bạch Cảnh Từ ôm hai chân, đầu nghiêng nghiêng tựa vào đầu gối ánh mắt lấp lánh lại ôn nhu nhìn cậu.

Khoé môi cong lên độ cong nhu hoà, Cao Tuấn bị ánh mắt xinh đẹp kia trấn trụ ngơ ngác nhìn Bạch Cảnh Từ.

Đợi tới cậu hồi tới thần lỗ tai hai bên liền đỏ lên, luống cuống quay đi đầu.
" T...Từ ca sao anh lại nhìn em? T...Trên mặt em có dính gì à?..

"
" Không có, cảm ơn cậu.


"
Bạch Cảnh Từ khẽ cười không làm khó cậu nhóc, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

Cao Tuấn tai càng đỏ hơn, nghe hắn nói cậu nhóc liền ngây ngốc cười nhìn hắn.

Từ ca trước giờ đều biết cách làm người yêu thích như vậy...
" T...Từ ca mau ăn đi cho nóng.

"
" Được rồi, được rồi.

"
Cao Tuấn thúc giục sợ Bạch Cảnh Từ còn không ăn sẽ lại đau, Bạch Cảnh Từ chỉ đành một cái miệng nhỏ chậm rãi ăn cháo.

Cảnh Đình Lân đứng ngoài cửa phòng y tế nhìn bên trong hai người nhìn nhau cười vui vẻ, còn tràn đầy thân mật tựa như thế giới chỉ có hai bọn họ cảm thấy chói mắt không thôi.

Hắn nhẹ đặt tay lên lồng ngực mình rũ xuống mắt.
Kì quái, từ khi nhìn thấy nam sinh kia tới giờ hắn dường như không còn là chính mình nữa.

Trước giờ con người hắn vốn dĩ đối việc tình tình ái ái không hề có hứng thú, còn có khi sẽ khinh thường sự ngu ngốc của con người khi yêu.
Tại sao phải yêu một người nào đó rồi tự biến bản thân thành kẻ ngu ngốc? Đối với Cảnh Đình Lân tình yêu sẽ chỉ là sự kéo chân hắn trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn.
" Con phải nhớ rằng, thất tình lục dục của con người sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của con.

Năng lực trừ yêu của Cảnh gia ta chỉ còn mình con là hy vọng duy nhất, đừng để bất cứ thứ gì trở thành điểm yếu cản trở lấy con...!"
" Nếu có một ngày có thứ trở thành điểm yếu của con, vậy thì trước khi bị người khác hay yêu tà lợi dụng nó thì con nên diệt trừ nó càng sớm càng tốt!...!"
Cảnh Đình Lân nắm tay siết chặt lại thả lỏng ra, hắn liễm hạ mi mắt quay người đi.
Trạch Cảnh Từ không thể nào là điểm yếu của hắn được...

256 ở bên cạnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa với lại dù gì nó cũng có việc phải làm, nó từ trong lòng ngực của Bạch Cảnh Từ chui ra.
[ Cộng sự, sắp tới có thể tôi sẽ quay về không gian hệ thống tiến hành nâng cấp.

Cho nên khoảng thời gian này cậu phải nhớ cẩn thận đấy.

]
Bạch Cảnh Từ nhẹ vẫy vẫy tay.

[ Bạch Cảnh Từ: Được rồi yên tâm, Từ ca của cậu là ai chứ.

Đi quay về đi, sớm trở lại.

Tốt nhất thăng cấp xong sẽ giúp ích tôi nhiều hơn là được.

]
[ Yên tâm cộng sự, tôi chính là hệ thống giỏi nhất của cậu đó! Nhưng mà cậu cũng nên nhớ cẩn thận vai chính, tôi thấy so với boss thì vai chính càng có cảm giác nguy hiểm hơn.

]
Nói xong 256 cũng không chậm trễ mà biến mất.

Nó cũng lo lắng cho Bạch Cảnh Từ không có nó ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên nó phải đi nâng cấp sớm kết thúc nhanh chóng mà quay về bảo vệ cộng sự của nó nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi