BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Nam nhân lười biếng nửa người ỷ trên trường kỉ, một đầu tóc bạc tùy ý rũ xuống như thác nước.

Hắn trên mặt mang theo một cái mạn sa che mặt màu trắng mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể miễn cưỡng miêu tả ra được môi tuyến cùng đường nét gương mặt thật sự xinh đẹp.

Nam nhân tư thái tản mạn lười biếng, hồng y vạt áo hơi rộng mở ẩn ẩn hiện ra xương quai xanh tinh xảo.

Làn da của hắn thật sự trắng đến khó tin sấn hồng y mặc lên càng hiện rõ lại càng yêu dã đến cực điểm, nam nhân chống nhẹ lấy đầu mình không biết đang ngủ hay không.
Bạch Cảnh Từ đến thế giới này cũng được gần ba tháng, trước đó lúc rời khỏi thế giới đầu tiên thì xảy ra trục trặc.

Trở về không gian hệ thống nhưng chỉ có ba người phải nói chỉ có một người và hai hệ thống, duy nhất hắn bị trực tiếp đưa đi thế giới tiếp theo.

256 lúc đó rất hoảng loạn, trước đem sự việc báo cáo với cục trưởng.
Cục trưởng biết tin cũng kêu người giúp nó cùng Bạch Cảnh Từ liên lạc, rốt cuộc liên lạc được nhưng 256 không thể xác định được hắn đang ở đâu để chạy đến.

Cả hai đành bất đắc dĩ cùng liên kết với nhau bằng não bộ, cần gì thì ở trong đầu cùng nó nói.

Thông tin, ký ức, kịch bản gì đó thì 256 cũng sẽ đem truyền trực tiếp vào đại não cho hắn.
Nhưng có điều sẽ có hạn chế, truyền cũng chỉ có thể truyền được trọng điểm đại loại như sơ lược kịch bản bị ảnh hưởng, cùng ký ức của nguyên chủ.
Kịch bản thiên hướng cung đấu một chút, vai chính tên Tô Tử Sâm là người xuyên việt.

Tô Tử Sâm xuyên đến thân phận lục hoàng tử bị thất sủng, chịu cung nữ thái giám khi dễ khinh thường, chịu cực chịu khổ cùng nhục nhã.

Tô Tử Sâm xuyên đến lúc đó lục hoàng tử đã bị bọn cung nữ bỏ đói hai ngày, cộng thêm trời thiên hướng lạnh, nơi y ở rách nát bất kham sớm chống không nổi mà đi rồi.
Tô Tử Sâm nhận được kí ức của lục hoàng tử cho nên bắt đầu con đường nghịch tập của mình, một đường vả mặt, báo thù, thu thập tiểu đệ cùng hậu cung.

Chính xác là loại ngựa giống văn thăng cấp đánh quái, khác là không phải tu tiên mà là cung đấu.


Mục tiêu là hướng tới ngôi vị đế vương...
Có điều vai chính sau khi bước lên được ngôi vị hoàng đế rồi, ôm ấp mỹ nhân hưởng sung sướng không bao lâu thì bị ám sát.

Vai chính sau khi chết không trở về thế giới của mình mà là bị đưa về thời điểm y vừa mới xuyên qua, Tô Tử Sâm nghĩ cũng không có gì coi như là lần nữa chơi lại trò chơi y từng chơi thôi.
Ai ngờ mọi việc cực kì không thuận lợi, vốn dĩ phúc lợi, mỹ nhân, tiểu đệ kiếp trước của y đều bị kẻ khác cướp đi! Người kia lại là kẻ cùng hắn không đội trời chung nhị hoàng tử!
Tô Tử Sâm bản thân không những không thể nghịch tập còn bị nhị hoàng tử tính kế hại cực kì thê thảm, cuối cùng bị nhốt vào đại lao mỗi ngày đều bị tra tấn.

Tô Tử Sâm chịu không nổi mà chết, vì sao khí vận chi tử chết rồi nhưng thế giới không sụp đổ?
Đó chính là cái vấn đề! Bởi vì bug lần này nằm ở nhị hoàng tử, vai chính tới khi chết cũng không ngờ được rằng nhị hoàng tử trọng sinh.

Còn cướp đi khí vận chi tử trên người y, mà người giúp đỡ chuyển dời khí vận cho nhị hoàng tử không ai khác ngoài nguyên chủ.
Bạch Cảnh Từ lần này thật đau đầu, không biết do lúc truyền tống về không gian hệ thống xảy ra lỗi hay không, cho nên hắn bị đưa vào thân thể của vai ác pháo hôi...!Nếu hắn đoán không lầm thì để dễ dàng sửa bug, Bạch Cảnh Từ nên xuyên vào những nhân vật tầm ảnh hưởng không quá lớn tới vai chính và vai phụ, như vậy hắn có âm thầm thúc đẩy ở sau sửa chữa bug cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới vận hành của thế giới.
Lần này thì hay rồi, hắn trực tiếp trở thành vai ác pháo hôi.

Ngọn nguồn tạo ra bug!
Nguyên chủ tên Tây Á Lập là người thuộc tộc Tây Á, tộc Tây Á trước giờ thạo về cổ trùng còn có thể biết chút pháp thuật.

Có thể vẽ trận pháp, hô mưa gọi gió.

Mấy trăm năm trước tộc Tây Á chịu ơn hoàng đế Sở Quốc từng thề sẽ đi theo trung thành với hoàng đế Sở Quốc xem như báo ân, lấy năng lực đặc biệt của bản thân trở thành quốc sư phò tá bên cạnh đế vương hơn mấy trăm năm.

Mỗi hai trăm năm, quốc sư sẽ lập đàn cầu ban phước lành cho đế vương cho Sở Quốc.

Nhờ vậy Sở Quốc mấy trăm năm qua chưa bao giờ tàn lụi, phồn vinh, vững chắc.

Nguyên nhân do đó, thân phận quốc sư ở đây đặc biệt tôn kính.


Người dân xem quốc sư như thần linh tối cao, tôn kính sùng bái.

Mà tộc Tây Á giúp Sở Quốc như vậy nên là nhiều đời đế vương đều được ban quyền trên vạn người dưới một người, có khi hoàng đế còn phải cung kính vài phần.

Người tộc Tây Á tuổi sống rất lâu, nhan sắc không lão đều là một đám lão quái vật.

Đừng nhìn nguyên chủ như vậy, thật sự cũng đã gần trăm tuổi rồi! Mà quan trọng nhất trước giờ tộc Tây Á ngoại trừ tộc nhân ra, với bên ngoài chưa từng để lộ ra gương mặt.

Ai cũng sẽ đều đeo trên mặt một tấm lụa mỏng che lại...
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân, Bạch Cảnh Từ nghe được bên ngoài có tiếng cung nữ đang hành lễ.
" Tham kiến nhị hoàng tử...!"
Người ở ngoài cũng không có đáp lại, hình như phất tay cho cung nữ lui đi.

Bản thân nhẹ nhàng hướng cửa gõ gõ, không hiểu sao có hơi thấp thỏm.
Bên trong truyền ra thanh âm, thanh lãnh lại trong trẻo giống như tiếng suối róc rách chảy xuống cực kì êm tai.

" Vào đi "
Nhị hoàng tử đẩy cửa bước vào, nhìn nam nhân tư thế lười biếng ỷ ở trường kỉ.

Y phục bởi vì lỏng lẻo hơi chảy xuống lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn so với nữ nhân còn trắng, đặc biệt câu người.

Nhị hoàng tử cảm thấy yết hầu có chút phát khẩn trên dưới hơi hơi lăn lộn, sao hắn không biết quốc sư còn có một mặt yêu diễm như vậy? Chẳng trách trước đây phụ hoàng sủng ái đối phương như vậy...
Nghĩ, hắn ánh mắt nhẹ loé loé không rõ ánh sáng.

" Nhị hoàng tử đến đây tìm ta là có việc sao? Nếu nói việc một tháng trước ngài từng đề cập, vậy thì thứ tội ta không thể cùng ngài đáp ứng càng không rõ lời ngài nói là như thế nào.


"
Thanh âm kia lần nữa vang lên, nhị hoàng tử liền hồi lại thần.

Hắn tùy ý đi đến ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, cực kì tự nhiên cho bản thân châm một chén trà.

" Quốc sư sao lại ra ý này? Không phải ta cũng là do ngài giúp đỡ sao? "
Một tháng trước nhị hoàng tử đột nhiên tới tìm nguyên chủ bảo nhờ đối phương bản thân mới có cơ hội trọng sinh, nói muốn quốc sư cùng hắn hợp tác.

Nguyên chủ đương nhiên không đồng ý, tộc Tây Á chỉ thề trung thành và phục vụ mỗi đế vương so với những người khác bọn họ sẽ không nghe theo, càng nói gì hợp tác cùng nhị hoàng tử? Không những vậy nguyên chủ cũng không biết trọng sinh trong ý đối phương là gì, nếu nói thật sự có trọng sinh thì càng không có xảy ra bởi vì tộc Tây Á đối với việc giúp người trọng sinh xoay chuyển quy luật của thiên đạo là thuật cấm, người muốn làm việc đó chỉ có thể dùng chính mệnh mình cùng linh hồn hoàn toàn tiêu tán không thể luân hồi đổi lấy.

Mà nguyên chủ hiện tại vẫn còn tồn tại sao? Đâu ra giúp hắn trọng sinh?
Nhị hoàng tử nghe xong còn bị nguyên chủ kêu người đuổi ra ngoài thì đùng đùng bỏ đi, sau đó có khoảng thời gian hắn cũng không tìm nguyên chủ nữa.

Bạch Cảnh Từ xuyên qua sau đó, hắn nghĩ có lẽ nhị hoàng tử trong khoảng thời gian không tìm nguyên chủ chắc là bận đi ngược vai chính đi? Bởi vì kiếp trước nhị hoàng tử bị vai chính ngược cực kì thảm, một phần là do nhị hoàng tử lòng tham quá sâu sớm có ý định nhòm ngó ngôi vị.

Nề hà là bên cạnh hoàng đế còn có cái quốc sư là nguyên chủ, cho nên hắn chỉ có thể ẩn nhẫn lấy lòng hoàng thượng.

Ai ngờ vai chính xuyên qua từ một tên hoàng tử thất sủng càng ngày càng khiến cho hoàng đế thưởng thức, luôn biết cách lấy lòng, bên cạnh lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh có người hầu trung thành.
Nhị hoàng tử thấy hắn bị thất sủng, ngược lại lục hoàng tử lại thay thế được hắn so với hắn càng được hoàng đế để ý còn có ngầm ý muốn truyền ngôi lại cho y.

Nhị hoàng tử ghen ghét đỏ cả mắt, cấu kết quan lại tìm cách vu khống vai chính còn đem người trong lòng vai chính hại chết.

Vai chính biết được đột nhiên hắc hóa, giây phút y lên ngôi hoàng đế người đầu tiên bị vai chính khai đao chính là nhị hoàng tử.

Bị nhục mạ, bị tra tấn sống không bằng chết....
Có điều Bạch Cảnh Từ không hiểu, vì sao nguyên chủ lại giúp nhị hoàng tử chuyển dời khí vận của vai chính qua người hắn? Hình như nguyên chủ đối với vai chính cũng có hận ý mà không hề có cung kính, thuận theo như những đời đế vương trước.

Lần này nhiệm vụ thật sự có nhiều góc khuất, Bạch Cảnh Từ nghĩ đằng sau đó chắc chắn có âm mưu gì đó.
Hồi tưởng lại thì nhiều nhưng bất quá cũng chưa qua một phút, Bạch Cảnh Từ khẽ thở dài thẳng thừng "đuổi khách".
" Thứ cho ta không thể đáp ứng, hiện tại chủ tử của ta cũng chỉ có duy nhất hoàng đế.

Nhị hoàng tử đừng ôm hy vọng gì ở ta, mời về cho.


"
Nhị hoàng tử xác thật mấy ngày nay tìm đủ cách khi dễ vai chính, nhưng thấy vẫn không đủ.

Bóng ma của kiếp trước Tô Tử Sâm để lại cho hắn quá lớn, hắn chỉ hận không thể nhanh chóng giết Tô Tử Sâm càng sớm càng tốt.

Nề hà tuy lục hoàng tử là hoàng tử thất sủng nhưng nếu y chết, phụ hoàng chắc chắn sẽ để ý nghi ngờ.

Hắn biết phụ hoàng không phải hoàn toàn chán ghét lục hoàng tử, nếu không kiếp trước cũng sẽ không che chở cho y như vậy nhưng lòng quân khó dò.

Nhị hoàng tử trước tiên muốn chặt đứt đường lui của Tô Tử Sâm, sau đó nắm chặt cơ hội được bước lên ngôi vị.

Lúc đó chắc chắn hắn sẽ từng cái từng cái trả đủ!
" Làm phiền quốc sư, ngày sau ta sẽ lại đến.

Ngài đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ từ từ.

"
Nói, nhị hoàng tử đứng dậy phất tay áo quay đi có vẻ vẫn là bị thái độ của Bạch Cảnh Từ làm cho có chút tức giận.
Bạch Cảnh Từ nghe bước chân nhị hoàng tử đi xa trong lòng rất vô ngữ.
Cái gì gọi là đừng vội từ chối cứ suy nghĩ từ từ? Không phải hắn đã nói rõ ràng rồi sao? Nhị hoàng tử có nghe hắn nói gì không!
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch chỉ muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ quay về tiếp tục hưởng thụ kì nghỉ phép Cảnh Từ:....
Đừng cản tôi, tôi không muốn làm nữa! Tôi muốn từ chức!!
Xin chào mọi người tôi quay lại rồi đây, mấy hôm nay có chút việc bận quá.

Chủ yếu là chạy đi tìm việc làm rồi phỏng vấn...
Nhưng không sao tôi vẫn sẽ lên cho mọi người gặp tiểu Từ Từ đáng yêu! Ha ha!
Trước giờ tôi cũng không có viết về thể loại cổ đại cho nên muốn thử thách bản thân chút, có gì sai sót mong mọi người thông cảm cho..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi