BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Cung nhân sớm đều đã bị Mộ Thần Dật cho lui ra ngoài, Mộ Thần Dật chặt chẽ ôm lấy nam nhân.

Cúi xuống đầu ở bên cổ đối phương tham lam mà hít lấy mùi hương độc thuộc về thân thể của y, hắn không rõ bản thân làm sao.

Hắn chỉ nhớ người nam nhân này đứng bên cạnh một người khác, từ trên cao nhìn xuống hắn không thấy rõ dung mạo nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt kia có bao nhiêu chán ghét hắn.

Khoảnh khắc quốc sư đại nhân hắn từng sủng ái nhất một đao đâm vào tim xoáy sâu vào, cảm giác đau đớn đến hắn mơ hồ rốt cuộc không biết là vì dao cắt vào da thịt, hay là do người làm việc đó chính là nam nhân kia mà đau đớn như vậy...
Nhưng ông trời dường như thương tiếc hắn, có lẽ oán hận cùng không cam lòng của hắn quá sâu, cho nên lần nữa mở mắt ra Mộ Thần Dật thấy được bản thân vẫn còn ngồi phê tấu chương ở Trường An điện của chính mình.

Mộ Thần Dật hỏi Lưu công công, hắn mới biết thì ra hắn sống lại quay về năm năm trước.
" Bệ hạ!...!"
Nam nhân thanh âm vẫn lạnh nhạt lại rõ ràng nghe được chút chán ghét, Mộ Thần Dật tự giễu cong lên khoé môi.

Y vẫn như kiếp trước, chưa bao giờ sẽ cho hắn chút mặt mũi.

Nhưng làm sao bây giờ? Chính hắn lại dung túng cho điều đó.

Nếu không cũng sẽ không phòng bị, một đao xuyên tim.
Cảm giác đau đớn kia vẫn còn ẩn ẩn lưu ở trong lồng ngực, Mộ Thần Dật ánh mắt nhẹ loé qua chút điên cuồng sau đó buông ra Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ thấy đối phương vừa buông ra liền vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo.

Lùi lại một bước giữ khoảng cách, trong lòng sớm đã sớm kêu gào.
Ban nãy nếu không cố gắng kiềm chế lại không OOC, Bạch Cảnh Từ xém nữa theo phản xạ cho đối phương một đấm! Nói chuyện thì nói sao còn ôm ôm ấp ấp, còn nữa trong ký ức của nguyên chủ tuy hoàng đế cực kì sủng ái y nhưng mà sẽ không làm những việc thân mật như vậy!
Nguyên chủ vốn dĩ chán ghét người khác đụng vào người mình, càng không thích bị đụng chạm thân mật như này.

Có phải hay không hoàng đế bị xuyên? Hay có vấn đề rồi?
Bạch Cảnh Từ trong lòng đặt ra nghi vấn, bên ngoài vẫn giữ vẻ chấn định.


Mộ Thần Dật nghiêng đầu nhìn y không biết đang suy tư gì, khoé môi đột nhiên hơi cong lên thấp thấp cười ra tiến làm Bạch Cảnh Từ đột nhiên cảm giác sóng lưng đều ớn lạnh.

Không được rồi, y phải nhanh chóng đi khỏi đây...!Không khí trong đây càng ngày càng kì quái!
" Bệ hạ nếu không...!"
" Quốc sư có biết vị hoàng nhi bị thất sủng của trẫm? Trẫm nghe nói cũng vì đứa hoàng nhi kia của trẫm cho nên hôm nay quốc sư mới chậm trễ như vậy.

"
Bạch Cảnh Từ lời còn chưa nói xong đã bị Mộ Thần Dật ngắt lời, không rõ đầu đuôi lên tiếng.

Nhưng Bạch Cảnh Từ biết ý hắn đang nói gì, đây giống như muốn thử y? Bạch Cảnh Từ trầm ngâm, trong đầu như có được đáp án cho nghi vấn của chính mình.
Mẫu thân của lục hoàng tử thân phận là cung nữ thấp kém nhưng vì lòng tham quá sâu, nhan sắc cũng không tầm thường cho nên đánh liều trèo lên giường của hoàng đế sau đó còn mang long thai.

Hoàng đế vốn dĩ tính tình đạm mạt lại tàn nhẫn, đối với việc cung nữ kia dám trèo lên giường mình rất tức giận.

Nhưng vì trong bụng nàng mang long thai cho nên hoàng đế mới tạm giữ cho nàng một mạng nhưng sẽ không cho nàng danh phận, đợi đến khi nàng ta sinh ra lục hoàng tử lại bị hoàng hậu biết được cho nên hại nàng làm nàng rơi xuống hồ.

Lúc đó là vào mùa đông nước trong hồ lạnh thấu xương, hoàng hậu cùng thái giám cung nữ thân cận của mình đứng trên bờ hồ nhìn mẫu thân của lục hoàng tử dãy giụa rồi từ từ chìm xuống.
Còn lục hoàng tử bị hoàng hậu ghét bỏ nhốt ở Tây viện, hoàng đế hay tin cũng không nói gì chỉ cho vài cung nữ đến Tây viện chăm sóc cho lục hoàng tử sau đó cũng chẳng hỏi han gì tới.

Lục hoàng tử lớn lên bị cung nữ, thái giám coi khinh thường xuyên cắt xén đồ ăn, vật dụng vải lụa mà hoàng đế truyền tới cung cấp cho y như làm "trọn vẹn" chức vụ của một vị phụ hoàng.

Dù Mộ Thần Dật biết cung nữ cùng thái giám việc làm vẫn xem như không thấy, cho nên bọn họ càng ngày càng làm càng có khi sẽ bỏ đói lục hoàng tử mấy ngày rồi lại quăng cho mấy miếng đồ ăn ôi thiu, hay một cái bánh bao đã sớm cứng lại.
Rốt cuộc đối với một đứa trẻ chịu cực khổ như vậy sao có thể trụ nổi lâu dài? Cho nên năm chín tuổi lục hoàng tử ở trong Tây viện rách nát mà kết thúc nhân sinh của bản thân trong cơn mộng, sau đó vai chính mới có cơ hội xuyên đến.
Bạch Cảnh Từ trong lòng nặng nề thở dài, muốn lên tiếng đáp lại.

Ai ngờ Mộ Thần Dật cũng không phải muốn cho y trả lời, chỉ là hắn hỏi xong sau đó lại tiếp tục tự mình nói.
" Đứa con đó của trẫm từ nhỏ chịu khổ cực, trẫm tuy biết nhưng cũng chẳng giúp được bao nhiêu.


Lúc đó trẫm còn chưa ngồi vững vị trí hoàng đế này, trong cung nội loạn...!Cũng chỉ có thể làm vậy tránh để nó chịu tội vạ.

Bây giờ có lẽ nên bù đắp cho nó, cho nên ta muốn giao hoàng nhi cho quốc sư dạy bảo.

Quốc sư ý như thế nào? "
Bạch Cảnh Từ hơi giật mình, Mộ Thần Dật chủ động muốn y chỉ dạy cho vai chính? Còn nói những lời đó, rõ ràng cũng không có cho y cơ hội từ chối.

Hoàn toàn đem bản thân tẩy trắng thành một người cha vì lo lắng cho con mới bất đắc dĩ làm vậy, Bạch Cảnh Từ nhàn nhạt đáp lại.
" Bệ hạ đã phân phó thần sao dám nói không.

"
" Vậy thì làm phiền quốc sư giúp trẫm rồi.

"
Mộ Thần Dật hài lòng gật đầu bắt đầu tiếp tục phê tấu chương.

" Bệ hạ còn gì phân phó? Nếu không thần xin phép cáo lui.

"
Mộ Thần Dật không đáp chỉ phất phất nhẹ tay, Bạch Cảnh Từ làm cái hành lễ quay người hướng cửa điện đi ra.

Mộ Thần Dật đột nhiên lên tiếng: " A Lập, tộc nhân của ngươi nhiều đời đều đi theo bên cạnh hoàng đế.

Chỉ cần là hoàng đế, ngươi đều nguyện trung thành phục vụ sao? "
Không rõ ràng câu nói làm Bạch Cảnh Từ dừng lại bước chân, hắn nghi hoặc quay đầu chấp tay.
" Như bệ hạ đã nói, tộc nhân của thần chỉ thề trung thành với mỗi hoàng đế Sở Quốc, thần thân là con dân của tộc Tây Á đương nhiên sẽ theo bước tổ tiên trung thành với hoàng đế.

"

" Thì ra là vậy, thôi ngươi lui đi.

"
Mộ Thần Dật chỉ nói vậy một câu lại làm cho Bạch Cảnh Từ lui ra, Bạch Cảnh Từ thật sự sờ không tới đầu óc của đối phương cũng không nghĩ nhiều nữa mà xoay người rời đi.

Hoàng đế Sở Quốc hỉ nộ vô thường, đế vương lòng đa nghi trọng tuy đối với việc tộc Tây Á phục vụ trung thành đã hơn trăm năm, nhưng không có nghĩa hoàng đế thật sự tin tưởng tuyệt đối bọn họ sẽ không làm phản.
***
Trăng treo trên cao in xuống mặt hồ phẳng lặng, cây liễu rũ ở bên hồ bị gió đùa nghịch lao xao rung động.

Trong phòng ánh đèn le lói lâu lâu lại hơi lay động tí tách kêu lên.

Bên trong huân hương toả ra từng làn khói nhàn nhạt, mùi hương không nồng lại dễ chịu khiến người tâm thần đều thả lỏng.
Nam hài tử mày hơi nhíu nhẹ chậm rãi mở mắt, cảnh tượng lờ mờ đập vào mắt làm y cứ ngỡ bản thân vẫn còn đang mơ.

Từ khi nào Tây viện hoang sơ kia của y lại được trang hoàng sạch sẽ như vậy? Còn có mùi thơm nhàn nhạt, không phải mùi ẩm ướt móc meo của củi gỗ cũng không có mạng nhện cùng bụi bặm.
" Tỉnh? "
Bên cạnh truyền đến thanh âm thanh lãnh trong trẻo dễ nghe, nam hài tử hơi hốt hoảng vội vàng bật ngồi dậy.

Động tác quá mạnh làm động đến mấy vết thương trên người làm y đau đến mắt bắt đầu có nước tràn lên, Bạch Cảnh Từ bất đắc dĩ nhìn vừa sợ hãi vừa đề phòng nam hài tử tận lực làm dịu lại thanh âm.

Hắn chưa từng dỗ hài tử, gần trăm năm qua bên cạnh hắn vẫn không ai có thể ở lại quá dài lâu, tộc Tây Á sống rất lâu, không phải không chết được mà là mệnh số quá dài cho nên cô độc nhìn từng người bên cạnh chậm rãi ra đi.

Bạch Cảnh Từ ghét như vậy, nên là hắn luôn giữ bản thân xa cách với tất cả mọi người chỉ yên tĩnh làm tròn trách nhiệm của tộc nhân truyền lại.
" Đừng sợ, ta không hại ngài.

Là bệ hạ giao ngài cho ta, từ nay ngài sẽ thuộc về ta chăm sóc, dạy dỗ.

"
Nam hài tử đau đến hít hà nhưng vẫn cố gắng trừng trừng nhìn nam nhân.

Nam nhân mang mạn che mặt không rõ ngũ quan, tóc bạc hơi thúc cao như thác nước rũ xuống, thân mặc một bộ hồng y chói mắt.


Tô Tử Sâm âm thầm đánh giá qua liền nhận ra, đây chắc chắn là quốc sư Tây Á Lập, mà đời trước hắn...
" A Lập...!"
Tô Tử Sâm đột nhiên nhẹ lầm bầm tên hắn, Bạch Cảnh Từ thân thể hơi hơi cứng đờ.

Một hai cái đều muốn kêu hắn A Lập là như thế nào?! Thỉnh đừng kêu nữa, da gà hắn đều sắp rớt đầy đất rồi...
Bạch Cảnh Từ vẫn phải giả ngu lên tiếng hỏi: " Lục hoàng tử ngài vừa nói cái gì? "
Biết mình lỡ miệng, Tô Tử Sâm môi mím chặt không nói gì nữa.
Bạch Cảnh Từ cũng thật bất đắc dĩ thở dài: " Ngài đói bụng chứ? "
" Ta không...!"
Y vừa mới mở miệng muốn nói ta không đói, bụng liền lập tức phản chủ ùng ục kêu lên.

Tô Tử Sâm hai bên tai đều đỏ hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào, quá mất mặt!
Phía trên truyền đến tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng ấm áp, Tô Tử Sâm ngơ ngác ngẩng đầu.

Quốc sư hắn vừa mới cười? Kiếp trước hắn chưa từng bao giờ cười qua, một phần là do mạn che mặt nên không ai rõ hắn có cười hay không nhưng sự thật chưa ai nghe được quốc sư cười qua bao giờ...
Có lẽ nếu quốc sư cười sẽ thật đẹp đi?
Tô Tử Sâm ngơ ngác nghĩ, y cũng không biết sao bản thân lại chắc chắn như vậy.

Nhưng nhìn Bạch Cảnh Từ y chắc chắn gương mặt sau mạn che tuyệt đối không xấu!
" Để ta kêu người chuẩn bị nước ấm cùng cháo cho ngài.

"
Bạch Cảnh Từ nói sau đó đứng dậy đi phân phó cung nhân, mà Tô Tử Sâm vẫn chưa hồi lại thần tới.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Thần Dật: A Lập~
Tô Tử Sâm: A Lập~
Nhị hoàng tử: A Lập~
Người nào đó: A Lập~
Cá Cá: A Lập~ (~ ̄³ ̄)~
Bạch Cảnh Từ túm con Cá nào đó: Thấu náo nhiệt cái gì? Muốn thành cá bảy món?
Cá Cá: Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không dám nói...!( ;∀;).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi