BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Bạch Cảnh Từ vừa trở về phủ quốc sư đột nhiên bị một bóng người thình lình xuất hiện quỳ một gối trước mặt làm hắn xém nữa nhảy dựng, nhìn kĩ bóng đen Bạch Cảnh Từ kinh ngạc.

Nam nhân mặc y phục của tộc Tây Á để lộ ra cơ bụng săn chắc phía trên áo cũng căng ra cơ ngực đầy đặn, tóc búi cao từng lọn thắt bím rũ ở phía sau, làn da ngâm đen khỏe khoắn.

Ngũ quan sắc bén như tạc, mày kiếm mắt sáng.

Đối phương quỳ một gối, một tay nắm lại chống đất, một tay để ở đầu gối đối hắn hành lễ.
Bạch Cảnh Từ nhận ra đối phương, mở miệng liền kêu: " Tán Cẩm? Sao ngươi lại ở đây? "
Tán Cẩm là hậu vệ thân cận bên cạnh tộc trưởng tộc Tây Á cũng là phụ thân của nguyên chủ, người của tộc Tây Á ai cũng đều mang mạn che mặt ngoại trừ hộ vệ cho nên Tán Cẩm cũng sẽ không mang.

Mà nguyên chủ cũng chỉ gặp qua y vài lần khi còn nhỏ, bởi vì đối phương tính cách không thích nói chuyện lúc nào cũng lạnh một gương mặt, như khúc gỗ đi theo bên cạnh phụ thân nguyên chủ.

Nhưng đặc biệt chính là rất trung thành, chỉ cần hỏi cái gì y sẽ đáp cái nấy tuyệt đối nghe lời.
Sao đột nhiên Tán Cẩm lại xuất hiện ở đây mà không phải ở bên cạnh phụ thân?
" Từ nay Tán Cẩm được phó thác bảo vệ thiếu chủ.

"
Bạch Cảnh Từ trầm ngâm cũng không hỏi gì mà phất nhẹ tay cho phép y đứng lên, hắn nâng chân đi hướng phía trong phòng nhưng đi một nửa đột nhiên chuyển bước hướng Trường Thư Các đi tới.

Vừa tới gần Trường Thư Các, có vài cung nữ đi đến thấy hắn muốn cuối người hành lễ đã bị Bạch Cảnh Từ phất phất tay, cung nữ hiểu ý nhẹ nhàng cuối người sau đó nối nhau rời đi.
Bên trong Trường Thư Các, Tô Tử Sâm chăm chú cùng phu tử đọc sách nghe giảng.

Có gì không hiểu sẽ hướng phu tử lễ phép hỏi, phu tử cũng thật hài lòng.


Nghe nói lục hoàng tử là vị hoàng tử thất sủng, từ nhỏ đã phải chịu khổ ở Tây Viện cũng may sau này hoàng thượng có ý mới đem người giao cho quốc sư dạy dỗ.

Ai da, một hài tử hiếu học lại lễ phép như này ai bỏ được ghen ghét chứ.
Phu tử vuốt vuốt chòm râu của mình tươi cười hòa ái hướng y giảng giải, Bạch Cảnh Từ chỉ đứng ở một bên cửa sổ nhìn vào không có lên tiếng.

Đứng một lúc chân có chút tê dại mới hơi cử động chân rời đi, Tán Cẩm từ đầu tới cuối cũng không có nói lời nào.

Tận chức tận trách đi theo bên phía sau, cả hai tiến đến phòng của Bạch Cảnh Từ.
Tán Cẩm bị hắn giữ ngoài cửa, hắn hôm qua vội vã việc, cũng chưa có tắm rửa qua.

Bây giờ nhớ tới cả người đều khó chịu, cho nên hắn muốn tắm rửa cũng không thể để Tán Cẩm theo vào ở một bên nhìn hắn tắm được...
Tuy là đều là nam nhân với nhau nhưng có người bên cạnh nhìn chằm chằm bản thân tắm, cảm giác không được tự nhiên cho lắm...
Tán Cẩm cũng không nói gì ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa nhận mệnh canh giữ, Bạch Cảnh Từ hài lòng.

Hắn đi vào phòng hướng phía sau bình phong đi qua, phòng nguyên chủ bên ngoài nhìn không lớn nhưng phía sau bình phong lại chứa ôn tuyền.

Sương khói lượn lờ bốc lên, mặt ao rải đầy cánh hoa.
Bạch Cảnh Từ chậm rãi thoát y, y phục nhẹ nhàng trượt xuống lộ ra từng tảng da thịt tuyết trắng.

Eo thon mông kiều theo sương khói ẩn ẩn hiện hiện tựa như diễm quỷ dụ dỗ nhân tâm, hắn bước chân xuống nước đem cơ thể trầm xuống chỉ lộ ra nửa người trên cùng bờ vai oánh nhuận, Bạch Cảnh Từ khẽ hừ nhẹ thoải mái dựa lưng vào thành nhắm hờ mắt hưởng thụ.
Tô Tử Sâm tiễn đi phu tử tiện tay kêu một tiểu thái giám vừa lúc đi ngang hỏi, biết quốc sư đại nhân đã hồi phủ.

Y trong lòng vui vẻ đột nhiên muốn nhanh chóng đi gặp hắn, ai ngờ vừa tới cửa phòng đã bị một kẻ ăn mặc kì quái bộ mặt dữ tợn ( không phải) chặn lại cửa.

Tô Tử Sâm cau mày cảnh giác nhìn đối phương: " Ngươi là ai sao lại ở trong phủ của quốc sư đại nhân, còn chặn cửa phòng ngài ấy?! "

Tán Cẩm không nói, hắn chỉ khoanh tay giống một pho tượng đứng thẳng ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Tô Tử Sâm, chỉ trầm mặt đứng ở trước cửa không cho người vào.

Tô Tử Sâm bị xem thường cũng không thấy quá tức giận, y trước đây đừng nói xem thường tới cả cung nữ thái giám đều có thể giẫm y một chân cười nhạo thích thú nhìn y chật vật.

Lâu dài tập mãi thành thói quen không để ý bọn họ khinh thường, chỉ là trong lòng sớm đã ghi lại đủ bút nợ.

Y cũng không phải người thiện tâm, không phải kẻ có thù không báo chỉ là giỏi ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ mà thôi.
Bạch Cảnh Từ thoải mái đến mơ màng muốn ngủ, bên ngoài đã nghe được thanh âm non nớt của nam hài tử cất cao chất vấn hỏi.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa, vai chính tan học rồi?
" Tán Cẩm.

"
Trong phòng truyền ra thanh âm nhàn nhạt, Tán Cẩm nghe được hơi nghiêng đi thân mình để lộ ra cánh cửa.

Tô Tử Sâm nhìn hắn cũng không nói gì mà mở cửa phòng đi vào, vừa bước vào cả người như bị định tại chỗ ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân vừa mới từ ôn tuyền bước ra, y phục lỏng lẻo khoác lên, đai lưng chỉ thắt được một nửa làm lộ ra cảnh xuân mờ ảo bên trong.

Một đầu tóc bạc không được buộc lên nhiễm lên hơi nước tí tách nhỏ xuống, hướng lên trên một chút xương quai xanh timh xảo phủ một tầng ửng đỏ.

Tô Tử Sâm càng nhìn càng cảm giác miệng khô lưỡi khô, hầu kết nho nhỏ trên dưới chuyển động.

Tuy có chút tiếc nuối nam nhân vẫn không có tháo xuống mạn che mặt, nhưng mà cơ thể này chính là quá kiều diễm, câu đến tâm đều ngứa.

Muốn đem đối phương đè dưới thân khi dễ hắn, sờ lên cặp đùi kia chắc chắn sẽ rất mềm mại, khiến hắn không chịu nổi ở dưới thân khóc lóc cầu xin lại không thể nhận mệnh ôm lấy chính mình, nỉ non không ngừng...
" Ngươi...!Sao lại chảy máu mũi rồi? Thân thể không khoẻ? "
Tô Tử Sâm hoàn hồn bất giác đưa tay lên che mũi, cảm giác ấm nóng tràn trên tay.

Cả mặt đều đi theo đỏ lên, Bạch Cảnh Từ kinh ngạc nhìn.

Đang yên đang lành tại sao lại chảy máu mũi? Mặt còn đỏ như vậy...!Phát sốt sao?
" T...Ta không sao! "
Thấy Bạch Cảnh Từ đi tới gần muốn cuối người xem xét, Tô Tử Sâm như đứa trẻ làm việc xấu bị bắt quả tang cả kinh theo phản xạ lùi về sau.

Tay vẫn gắt gao ôm lấy mũi mình, trong lòng đều kêu khổ không thôi.
Quốc sư đại nhân nói chuyện thì nói ngài tới gần quá rồi, huống hồ mặc tốt y phục đi đã!
Bạch Cảnh Từ nghe được nổi lòng của vai chính chắc chắn hắn sẽ túm vai chính đánh mộ trận, còn không phải hắn đang mặc y phục thì vai chính đã đi vào sao!
Bạch Cảnh Từ thấy vai chính khẳng định không có việc gì mới không hỏi nữa mà đứng thẳng thân thể, mặc tốt y phục.

Nhìn vai chính dùng tay lau máu mũi, càng lau càng dính ra.

Hắn buồn cười lấy ra một cái khăn tay cuối người giúp đối phương lau, lau một lát lại đem khăn tay đều nhét vào tay đối phương làm y tự lau.
Hắn có thói ở sạch, huống hồ khăn tay đều là máu cam hắn cũng không muốn dùng lại.
Tô Tử Sâm ngơ ngẩn, mãi tới lúc một đoàn khăn tay bị hắn tắc trong tay mình mới cuối đầu nhìn, khăn tay trắng dính lốm đốm vết máu nhưng vẫn còn lưu lại nhàn nhạt lãnh hương là mùi hương của quốc sư.

Giống với mùi hương hôm qua y ngửi được...
" Cái này...!"
" Lục hoàng tử cứ giữ lấy mà lau, lau xong có thể đem bỏ đi.

"
Bạch Cảnh Từ đáp lại, phất tay kêu người chuẩn bị bữa trưa.
" Hôm nay đọc sách thế nào? "

Tô Tử Sâm dùng tay phủng khăn tay, tâm trí lại phiêu xa.

Hắn cho y cho nên y có quyền giữ nó...!nhỉ?
" Lục hoàng tử? "
Không có người đáp lại hắn, Bạch Cảnh Từ nghiêng đầu thấy Tô Tử Sâm lại tiếp tục thất thần nhẹ nhíu mày kêu y.

Tô Tử Sâm lúc này mới kéo về tâm trí ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn, mờ mịt lên tiếng.
" Ân? "
" Hôm nay ngài đã học được gì rồi? "
Bạch Cảnh Từ cũng không ngại lặp lại lần nữa câu hỏi sau đó tự cho bản thân rót một chung trà, chậm rãi thưởng thức.
Tô Tử Sâm nghe, ngoan ngoãn cùng hắn nói những thứ bản thân vừa học được hôm nay.

Bạch Cảnh Từ đôi khi cũng sẽ hỏi y vài câu, y đều trôi chảy đáp được.

Hai người nói chuyện một lát, cung nữ đã đem đồ ăn dọn tốt.

Bạch Cảnh Từ mới bảo y ngưng lại, dùng bửa trước.
Thời gian bay nhanh, hai người cứ vậy ở chung vô cùng hài hoà.

Bạch Cảnh Từ không OOC theo tính cách nguyên chủ hắn không thích nói chuyện, thời gian dư ra đều sẽ đọc sách, còn sẽ tiện tay dạy vai chính luyện võ.

Vai chính cũng ngoan ngoãn, tuy vẫn luôn diễn tốt hoàng tử bị thất sủng nhận được yêu thương sẽ tiểu tâm, cẩn thận lấy lòng sợ bị vứt bỏ trở về Tây viện.
Nhưng Bạch Cảnh Từ biết Tô Tử Sâm đã bắt đầu âm thầm thực hiện kế hoạch, về phần nhị hoàng tử bên kia cũng an phận không chạy sang tìm hắn nữa.

__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đến! Đoán xem đâu là mảnh chính của công quân nào! (⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi