BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Bạch Cảnh Từ gân xanh trên trán hơi hơi hiện lên, hắn hiện tại có xúc động muốn đánh người.
Có ai nói cho hắn biết tại sao đường đường là thế tử của một quốc lớn mạnh không ở Tây Thành Quốc lo việc "cướp ngôi" của hắn đi, còn rảnh rỗi dịch dung chạy sang địch quốc ngày ngày trốn vào phủ quốc sư của y một cách hiên ngang như vậy...!Excuse me, có phải phủ quốc sư có mấy tên thị vệ ám vệ để làm cảnh phải không?!
Kỷ Lập Doanh tay phe phẩy quạt vẻ mặt mang ý cười ngồi đối diện Bạch Cảnh Từ, ánh mắt một chút cũng không rời đi mạn che mặt trên mặt đối phương, giống như hận không thể đem mạn che vướn víu kia xé xuống thành từng mảnh nhỏ.
Bạch Cảnh Từ rốt cuộc chịu không nổi cái ánh mắt nổi da gà kia, khoé môi khẽ giật giật lên tiếng, giọng nói mang theo lạnh lẽo cùng đề phòng.
" Ngươi làm cách nào vào được đây? "
Kỷ Lập Doanh thu liễm ánh mắt, bật cười thành tiếng.

Hắn đưa tay cầm bình trà tự rót cho mình một ly, thoải mái ung dung uống trà giống như đang ở nhà mình, cợt nhã đáp.
" Mỹ nhân quốc sư đoán xem? "
Bạch Cảnh Từ:....
Đoán cái *beep* nhà mi!!!
" Được rồi ha ha, không chọc ghẹo quốc sư đại nhân nữa.

Đám thị vệ cỏn con kia sao có thể so với bổn vương được chứ, còn cái tên to con dị tộc thấp kém kia càng không thể so nổi với bổn vương.

"
Bạch Cảnh Từ không vui, cái gì gọi là dị tộc thấp kém? Tán Cẩm so với đầu heo nhà ngươi tốt gấp trăm lần!
" Câm miệng, không cho phép ngươi sỉ nhục tộc ta.

Một kẻ lạ mặt lén lút giống một con chuột cống hèn mọn, tùy tiện xâm nhập phủ của ta như ngươi có quyền chỉ trích sao? "
Kỷ Lập Doanh tay nghịch sáo ngọc đột nhiên dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn sang Bạch Cảnh Từ.

Ánh mắt âm lãnh nhìn y như nhìn một con rắn độc, Bạch Cảnh Từ bị ánh mắt của hắn doạ một chút sau đó liền bình tĩnh lại.

Hù doạ cái gì? Tưởng ngươi là vai ác thì lão tử sợ ngươi chắc!
" Giống một con chuột cống hèn mọn lén lút sao...!Ha ha ha ha! "
Nam nhân đột nhiên ngửa đầu cười to thật lâu, lâu tới Bạch Cảnh Từ bất giác lùi ra phía sau một chút.
[ Bạch Cảnh Từ: 256, có phải vai ác phát bệnh thần kinh đúng không? Đột nhiên cười như vậy làm gì? ]

256 vô ngữ, nó cũng không thể nói vai ác là vì bị cộng sự mắng nên mới hưng phấn cười như vậy...
Phi! Đều là một đám đại móng heo vừa điên vừa biến thái! Cộng sự của nó thật đáng thương...
" Ngươi cười đủ chưa? "
Bạch Cảnh Từ nhịn không được lên tiếng đánh gãy đối phương, còn cười nữa y sợ vai ác cười chết thì ai làm công cụ thúc đẩy kịch bản khúc sao được?
Kỷ Lập Doanh chậm rãi ngưng cười đột nhiên lao đến, Bạch Cảnh Từ mở to mắt kinh ngạc vội vàng phi thân lùi lại tránh né.

Ai ngờ trên vai có mạnh mẽ lực đạo túm lấy, Bạch Cảnh Từ nhìn trời đất quay cuồng, lưng va đập lên thân cây phía sau.

Cây bị chấn động lá xào xạt rơi xuống không ngừng, Bạch Cảnh Từ đau tới hít hà một hơi tức giận lật lên tay muốn cho tên trước mặt một chưởng, nhưng chưởng phong vừa ụp đến đã bị nhanh chóng hoá giải.

Cổ tay bị người gắt gao nắm chặt giam cầm trên đỉnh đầu, bên tai vang lên hơi thở ám muội cùng thanh âm trầm thấp của đối phương.

ngôn tình ngược
" Quốc sư đại nhân là mỹ nhân đẹp động lòng người, có điều cái miệng nhỏ của ngươi rất không ngoan.

Dám mắng bổn vương như vậy, có lường trước được hậu quả hay không? "
Trên eo cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn vỗ về vuốt ve, Bạch Cảnh Từ giận đỏ mặt quát.
" Hỗn xược! "
Y nâng chân hướng giữa hai chân của nam nhân mà mạnh mẽ đá tới, nào ngờ chân cũng bị hắn dễ dàng bắt lại dang ra một bên.

Kỷ Lập Doanh đem một chân của mình chèn vào giữa hai chân y, lời nói cợt nhã.
" Mỹ nhân thật hung dữ, nên được thuần hoá lại.

Mỹ nhân muốn được giáo huấn như thế nào đây? Yên tâm, bổn vương sẽ để mỹ nhân được giáo huấn sung sướng đến dục tiên dục tử.

"
Nói, Kỷ Lập Doanh tay kia hướng xuống ở bên dưới nhẹ nhàng vén lên vạt áo của y luồng vào bên trong ám muội vuốt ve làn da non mịn.
Bạch Cảnh Từ thật muốn chửi má nó, tên điên biến thái! Cứu mạng!!!

[ Bạch Cảnh Từ: 256, tôi muốn giật chết vai ác!! ]
Gân xanh trên trán không ngừng nảy lên, Bạch Cảnh Từ lần đầu tiên bị người khác trêu chọc nhục nhã như này.

Y nghiến răng gằn từng chữ cùng 256 nói chuyện.
[ Yên tâm! Cộng sự, để tôi khai điện giật hắn! ]
256 cũng nổi giận, muốn mở ra cơ chế điện của hệ thống giật tên đại móng heo trước mặt.

Nhưng mà đột nhiên nó khựng lại...
[ Cộng sự, tôi không có ở đó không thể phát điện...!]
" Mau buông ta ra! "
Bạch Cảnh Từ nghẹn, y cũng bất chấp vận nội công đem nó bộc phát để tránh thoát Kỷ Lập Doanh giam cầm.
Kỷ Lập Doanh không ngờ Bạch Cảnh Từ liều mạng vận nội lực mạnh mẽ bộc phát ra, hắn sợ y quá sức đem cả bản thân cũng bị thương nên đành thả người ra khinh thân lùi về sau.
" Ai da...!Quốc sư đây là trinh nữ muốn thà chết cũng muốn giữ vững trinh tiết sao? "
Rầm!
Bạch Cảnh Từ thật sự không nhịn nổi, trực tiếp lao đến một chưởng dùng hết bảy phần nội lực đánh về phía Kỷ Lập Doanh, mẹ nó! Vai ác cái miệng thật sự rất thiếu đánh, không đánh chết hắn thì y không phải Bạch Cảnh Từ!
Khói bụi bị cuốn bay lên mù mịt tán loạn trong không khí, thân cây bị chưởng phong đánh ngã xuống gãy đôi, đáng thương nằm trên mặt đất.
Thị vệ nghe được tiếng vang vội vàng chạy đến, nhìn trong biệt viện có kẻ lạ mặt lập tức vây quanh lại, kiếm trên tay chỉ hướng Kỷ Lập Doanh.
Tán Cẩm cũng xuất hiện đem Bạch Cảnh Từ che ở sau lưng.
" Bổn vương chỉ nói chơi vài câu, mỹ nhân cần gì phải tức giận như vậy.

Thật là, chậc chậc.

"
Kỷ Lập Doanh vẻ mặt thản nhiên xoay xoay sáo ngọc, không hề cảm thấy bị địch nhân vây quanh xung quanh mà hoảng sợ.

Lời nói vẫn không kiêng dè gì, Tán Cẩm nhìn nam nhân ánh mắt đều ám xuống.
Lại là tên này!

Tán Cẩm nhớ lại lúc ban nãy bị người khác đánh lạc hướng, y thầm mắng trong lòng.

Cảnh giác nhìn nam nhân, dùng thân mình gắt gao che lại Bạch Cảnh Từ.
" Chỉ là một con cẩu dị quốc, ai cho phép ngươi nhìn bổn vương như vậy! "
Kỷ Lập Doanh vừa nhìn thấy Tán Cẩm ý cười đều mất hết, hắn cau mày ánh mắt dày đặc sát khí.

Nhớ lại ban nãy Bạch Cảnh Từ vì tên cẩu dị quốc này mắng hắn, Kỷ Lập Doanh trong lòng liền có loại ghen ghét nảy lên.
Chỉ là một tên thấp kém mà thôi, muốn mơ tưởng đồ vật hắn nhìn trúng? Ha...!Đều nên chết hết đi.
" Bắt hắn lại.

"
Bạch Cảnh Từ giọng nói lạnh như băng, tên này miệng phun ra một chữ cũng không thơm.

Vậy mà dám lần nữa trước mặt y sỉ nhục Tán Cẩm, con dân tộc y.

Thị vệ nhận mệnh bắt đầu nhào lên, đao kiếm hướng tới Kỷ Lập Doanh.

Hắn cười nhạt xoay sáo ngọc đón đỡ, nhẹ nhàng phi thân lên đáp trên mái ngói nhìn xuống bên dưới.
" Bổn vương còn sẽ lại tới tìm mỹ nhân chơi, nhưng lần sau tới bổn vương muốn cho mỹ nhân một bất ngờ.

"
Nói xong liền xoay người đi mất, chỉ thoáng chốc như cơn gió thân ảnh của hắn đã mất hút.
Bạch Cảnh Từ trong lòng có dự cảm chẳng lành vẫy lui thị vệ dặn dò tăng thêm canh gác, xoay người muốn vào cung.
Việc vai ác xuất hiện sớm trước kịch bản, còn dịch dung quanh quẩn ở Sở Quốc chắc chắn có mưu đồ gì đó nên giải quyết vấn đề này sớm hơn, nhưng trước đó hắn cần phải giải quyết việc vai chính mất tích trước đã...
Hiện tại đã năm ngày vai chính chưa thấy trở về, theo lí mà nói một đám thổ phỉ cỏn con không làm khó được vai chính.

Nhưng theo như lời Ảnh Quân bẩm báo cho hắn, chuyến đi lần này có cả nhị hoàng tử cùng đi...!Mà lúc về chỉ có nhị hoàng tử hồi cung không thấy lục hoàng tử đâu.

Hắn lo Tô Tử Sâm xảy ra chuyện nên đã sai người âm thầm đi tìm kiếm y, tới giờ vẫn chưa tìm thấy.
Lần này vai chính mất tích e là nhị hoàng tử động chân động tay, hắn muốn vào cung gặp Mộ Tinh Vũ một chuyến.
" Thiếu chủ...!"
Tán Cẩm lên tiếng lo lắng nhìn Bạch Cảnh Từ, muốn tiến lên xem xem tên kia có làm gì thiếu chủ nhà mình không nhưng không dám đi lên, chỉ ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ nhìn hắn.
" Không sao, ta muốn vào cung một chuyến.


Ngươi ở trong phủ âm thầm gửi thư cho phía Ảnh Quân, kêu hắn điều tra một chút chuyện.

Ngươi cúi xuống đây...!"
Bạch Cảnh Từ an ủi vỗ vai Tán Cẩm sau đó nhẹ ngoắc ngoắc tay.

Tán Cẩm ngoan ngoãn cúi xuống thật thấp để hắn có thể dễ dàng cùng mình nói chuyện.
Bạch Cảnh Từ sát lại gần đối phương ghé đến bên tai y, nhẹ giọng nói nhỏ việc hắn muốn điều tra.
Quanh quẩn mũi là mùi hương thanh lãnh đặc biệt, nam nhân không hề phòng bị đem cổ lộ ra bên ngoài, trắng nõn non mềm dụ người cắn xuống.

Tán Cẩm hầu kết nhẹ động, ánh mắt theo đường cong xinh đẹp của chiếc cổ kia dời xuống một chút.
Bên dưới ẩn trong lớp y phục là mấy dấu vết ám muội đã mờ nhạt đi phần nào...!
Tán Cẩm đồng tử rung động gắt gao nhìn mấy dấu vết kia, là ai làm? Là ai dám?!
Thiếu chủ của y, kẻ nào dám làm bẩn ngài ấy?!
" Tán Cẩm? Tán Cẩm! "
" Vâng, thiếu chủ...!"
Tán Cẩm tay siết chặt thu liễm đi trong ánh mắt u ám sương mù, kiềm chế lại thô bạo kêu gào trong lòng.

Y khẽ rũ mắt gật đầu quay đi thực hiện nhiệm vụ của mình, Bạch Cảnh Từ nhìn theo nhíu nhẹ mày sau đó nhún nhẹ vai sai người chuẩn bị kiệu để tiến cung.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tán Cẩm lòng vui sướng: Thiếu chủ vì ta mắng cẩu nam nhân, ta thật sự vui vẻ!
Kết quả đây: Thế giới này có...!Tán Cẩm, Mộ Thần Dật và Tô Tử Sâm là mảnh vỡ của công quân.

Mảnh chính của công quân chính là Tô Tử Sâm, còn lại hai mảnh kia chỉ là mảnh nhỏ phụ thôi.
Chúc mừng cho độc giả nào đã đoán đúng, đoán đúng hai mảnh cũng sẽ tính nhé.

Và phần thưởng cho mọi người, muốn ngoại truyện mảnh vỡ nào của công quân cùng lăn giường với Tiểu Từ đây? Có thể chọn cả những mảnh của thế giới trước nhé.~ (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)
Miệng vai ác thật sự rất thiếu đánh, thảo nào không hốt được mỹ nhân.

╮⁠(⁠╯⁠_⁠╰⁠)⁠╭.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi