BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Thanh An cung không khí nặng nề, tiếng đồ đạc rơi vỡ không ngừng vang lên.

Cung nhân đều rút lại cùng nhau cúi đầu run rẩy.

Mấy hôm nay nhị điện hạ tâm tình không tốt, ngày nào cũng nổi điên đập phá đồ đạc.

Không đập phá đồ đạc cũng đem đám cung nhân ra trút giận, cung nhân một ngày bị đánh không ít.
Mỗi lần nghe được tiếng đồ đạc rơi vỡ, bọn họ đều hận không thể lập tức tàng hình.

Có làm tiểu nhân hầu hạ cho người khác đi chăng nữa thì bọn họ cũng là con người, cũng sẽ sợ chết.

Ở trong cung việc giữ mạng càng quan trọng hơn...
" Điện hạ...!"
Bốp!
" Cút! "
Đầu của thị vệ chậm rãi chảy xuống máu, bên dưới chân y là mảnh vỡ cùng nước trà đầy đất, y cũng không nói gì chỉ cúi đầu nhẹ vâng một tiếng lui ra ngoài.
Mộ Tinh Vũ ngồi phịch xuống ghế, ngực phập phồng không ngừng.

Ngày hôm đó thổ phỉ đều là do Tô Tử Sâm giải quyết, còn hắn thì muốn gấp rút giục ngựa chạy về cung đuổi kịp lễ lập thái tử.
Ai ngờ lúc hắn vừa về đến cũng là lúc nghe được vị trí thái tử đã được định ra, quốc sư truyền lại ý chỉ của trời nói lục hoàng tử chính là chân mệnh thiên tử, là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị.
Mộ Tinh Vũ lúc đó tức đến điên người muốn vào cung gặp mặt hoàng thượng, nhưng hắn bị Lưu công công năm lần bảy lượt giữ ngoài cửa.

Còn hoàng thượng thì không hề có ý muốn sẽ gặp mặt nghe hắn nói, lúc đó trở về Mộ Tinh Vũ tức giận đem đồ trong phòng đều hất xuống.
Hắn nảy lên ý nghĩ ác độc, nếu nói Tô Tử Sâm được lập làm thái tử vậy thì tên kia chết rồi vậy có phải sẽ lập lại thái tử lần nữa.


Hắn...!Vẫn còn cơ hội!
Nghĩ như vậy Mộ Tinh Vũ sai thân cận của mình lén ra cung đi giao dịch cùng Hắc Quỷ Các lấy mạng Tô Tử Sâm, hắn muốn Tô Tử Sâm phải chết, còn phải tận mắt nhìn được xác chết của tên đó mới yên tâm!
Nhưng mà mấy hôm nay bọn người kia cho hắn tin tức gì? Sát thủ của Hắc Quỷ Các mất dấu Tô Tử Sâm, nói hắn yên tâm vì tên đó đã trúng cổ độc đặc biệt của tộc Tây Á.

Đó là loại độc cấm bị tộc Tây Á cấm luyện chế đã lâu, trên đời này nắm giữ được độc đó chỉ có tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Tây Á, không có thuốc giải.

Người trúng độc sẽ phải chịu đựng đau đớn của vạn cổ gặm cắn, thống khổ chết đi.
Hắn yên tâm? Không! Hắn làm sao yên tâm, hắn đã nói nhất định phải thấy được xác của tên cẩu tạp chủng kia!
Đã qua mấy ngày, ngày nào thị vệ cũng đến bẩm báo vẫn chưa tìm được xác của tên đó.
" Một lũ phế vật! "
Mộ Tinh Vũ lửa giận không thể nào nguôi được, một ngày chưa xác định được Tô Tử Sâm chết thật hay không thì hắn ăn không ngon ngủ không yên!
Bạch Cảnh Từ khoé môi hơi giật giật nhìn nam nhân trước mặt, hiện tại hắn quay về còn kịp không?
" Quốc sư đại nhân thật sự trùng hợp quá.

"
Kỷ Lập Doanh hình như đoán được hắn nghĩ gì, trước khi Bạch Cảnh Từ có xúc động muốn "bỏ chạy lấy người" đã tươi cười trước lên tiếng.
" Sứ thần cùng quốc sư của trẫm quen biết nhau sao? "
Mộ Thần Dật quan sát hai người, ánh mắt hơi loé lên không vui nhưng lời nói vẫn bình thường không có biến hoá, giống như chỉ tùy tiện hỏi.

Bước chân lùi về phía sau hơi khựng lại, Bạch Cảnh Từ lòng than khổ tiến đến chắp tay hành lễ.
" Tham kiến hoàng thượng, tham kiến...!"
" Quốc sư hôm nay đến vừa đúng lúc.


"
Không đợi cho Bạch Cảnh Từ kịp nói xong câu, Mộ Thần Dật đã phẩy phẩy nhẹ tay trước tiên cắt lời.

" Sứ thần đại nhân hai ngày trước tiến đến Sở Quốc của chúng ta, vì không muốn quá khoa trương cho nên không muốn làm rầm rộ tiếp đãi.

Quốc sư có vẻ không biết việc này, hiện tại đã đến rồi thì cùng trẫm ở lại tiếp sứ thần đi.

Sở Quốc là quốc gia có lễ nghĩa, tuy sứ thần không muốn mở tiệc rầm rộ đón tiếp, trẫm cũng không thể không mở một buổi tiệc nhỏ để chiêu đãi được.

"
Nói, Mộ Thần Dật quay người đi vào bên trong.

Cung nhân đứng bên cạnh vội vàng đi đến cúi người vươn tay làm động tác mời, cung kính nói.
" Mời sứ thần đại nhân, quốc sư đại nhân đi hướng này.

"
Phía bên trong Trường Xuân cung có chính điện, ở chính điện bày ra hai dãy bàn, bên trên chính là chỗ dành cho hoàng đế.

Bên phải bàn của hoàng đế là nơi cho hoàng hậu, còn bên trái là nơi đặc cách dành cho quốc sư.
Mộ Thần Dật đi lên ghế trên ngồi xuống, tiếp theo sau là Bạch Cảnh Từ ngồi ở bên cạnh.

Kỷ Lập Doanh ngồi bên dưới, cung nữ ở một bên tùy thời phục vụ.
Hoàng đế lên tiếng nói tiệc bắt đầu, cung nhân liền tiến tới rót rượu.


Kỷ Lập Doanh là thế tử Tây Thành Quốc, hắn sớm nắm triều đình trong tay, chỉ cần hoàng đế hiện tại vì độc tố ngấm vào cơ thể rồi bộc phát sau đó chết đi thì ngôi vị liền thuộc về hắn.

Những quốc gia cỏn con xung quanh muốn chiếm được đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, ai mà chẳng biết Tây Thành Quốc tướng cùng binh sĩ đều giỏi, thế lực mạnh, thành trì Tây Thành Quốc càng dễ thủ khó công.
Muốn chiếm một quốc gia cũng chỉ giống như dùng ngón tay nghiền chết một con kiến mà thôi.
Kỷ Lập Doanh không những muốn giang sơn muốn chiếm đóng các quốc gia khác mà còn muốn cả Sở Quốc, Sở Quốc trong mắt người khác là một cái bánh nhân thịt khổng lồ...!Nề hà cái bánh này thật sự quá khó ăn được, bởi vì chưa từng có quốc gia nào phá tan được phòng tuyến ở biên cương Sở Quốc chứ đừng nói gì đến việc đụng được thành trì Sở Quốc.
Vì thế Kỷ Lập Doanh liền thấy hứng thú, với hắn thứ gì càng khó có được thì càng khơi dậy hứng thú của hắn, càng muốn có được nó.

Cho nên hắn dịch dung đi vào Sở Quốc thăm dò, sau đó giả làm sứ thần xâm nhập vào hoàng cung.

Người ta nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Chỉ là Kỷ Lập Doanh không ngờ chuyến đi lần này còn có thể gặp được thứ làm cho hắn thấy hứng thú không ngừng, chưa bao giờ hắn đối với thứ gì hay một người nào đó có được dục vọng muốn chiếm đoạt, phá hư đến như vậy.
" Vì tình hữu nghị của cả hai, xin cho thần được kính bệ hạ một ly.

"
Kỷ Lập Doanh vẻ mặt tươi cười đứng dậy hai tay cầm lấy chung rượu hướng phía trên cùng Mộ Thần Dật kính rượu, Mộ Thần Dật cũng nâng chung lên cùng đối phương uống rượu.
Kỷ Lập Doanh lại rót thêm một ly hướng Bạch Cảnh Từ.
" Sớm đã nghe nói quốc sư của Sở Quốc có thể cùng thần linh câu thông, ban phước lành cho cả Sở Quốc.

Gặp được người rồi, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Trước kia lỡ có mạo phạm, mong quốc sư đại nhân thứ tội cho.

Ly này ta kính ngài.

"
Nói, hắn ngửa đầu một hơi uống cạn chung rượu.
Bạch Cảnh Từ tay hơi khựng lại nhìn Kỷ Lập Doanh rồi nhìn chung rượu, sau đó âm thầm nhìn sang Mộ Thần Dật.

Mộ Thần Dật vẻ mặt không có xảy ra biến hoá, chỉ vui vẻ cười.

Hình như bị ánh mắt lén lút kia của Bạch Cảnh Từ đâm tới, đối phương hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Bạch Cảnh Từ vội vàng thu hồi tầm mắt, hít một hơi cầm lấy chung rượu uống cạn.

Tính, có Tán Cẩm bên cạnh hắn cũng không lo say rồi ngủ ở trong cung không ai khiêng về...
" Nếu đã uống, ta xem như quốc sư đại nhân chịu tha thứ tội cho ta.

"
Kỷ Lập Doanh híp mắt nhìn, ánh mắt của hắn từ lúc Bạch Cảnh Từ xuất hiện tới hiện tại cũng chưa từng rời đi.

Kể cả trong suốt thời gian tiệc được tổ chức, ánh mắt cũng không cấp cho người khác nửa phần.
Đương nhiên....!Mộ Thần Dật có thể phát giác ra được có kì quái.
Rõ ràng là cảm giác trân bảo bản thân muốn giấu đi bị kẻ khác dòm ngó tới, mà kẻ này không những dòm ngó còn có ý nghĩ không an phận với người của hắn.
" Có vẻ sứ thần đại nhân rất thích quốc sư của trẫm? "
Ý trong ngoài lời đều rất rõ ràng tuyên bố chủ quyền, quốc sư của hắn một tên như ngươi có thể mơ ước được? Nằm mơ!
Nếu Mộ Thần Dật phát giác được đương nhiên Kỷ Lập Doanh cũng cảm nhận được, không khí đột nhiên căng thẳng.
Đám cung nhân đứng ở bên cúi đầu run cầm cập, bọn họ hình như ảo giác...!Ở sau lưng hoàng thượng cùng sau lưng sứ thần một bên xuất hiện một con rồng đen, một bên là hổ!
Mà người gây ra nguyên nhân của bầu không khí này lại hồn nhiên không biết.
Vì sao ư? Bạch Cảnh Từ vừa uống xong chung rượu kia đã say không biết trời trăng gì rồi!
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo này ý tưởng của con cá mặn này đi chơi rồi, nó mới về được hôm nay thôi.

Mọi người thông cảm cho...!(⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)
Cảnh báo nhẹ, chương sau sẽ có thịt vụn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi