BỌN HỌ MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TA


Leng keng!
Tiếng chuông thanh thúy vang lên từng đợt, vang vọng trong không gian.

Màn sa trắng khẽ rũ được treo lên những bông hoa xinh đẹp nối cùng nhau.

Mỹ nhân như ngọc thân mặc sa y đỏ rực của Tây Vực, mái tóc đen như thác nước xoã tung theo từng chuyển động mà bay múa nhẹ nhàng.
Leng keng!
Mỗi khi mỹ nhân uyển chuyển nhảy múa, lục lạc trên chân lại vamg lên như tiếng nhạc đệm thêm phần sinh động.

Khói hương lượn lờ mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, nam nhân nằm nghiêng trên trường kỷ một tay cầm lấy chén rượu, đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn mỹ nhân nhảy múa không rời mắt.

" Đến đây.

"
Nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, động tác nhảy múa dừng lại.

Mỹ nhân ngoan ngoãn thuận theo đạp chân trần đi trên thảm lông đi đến quỳ bên trường kỷ, cả người mềm mại ghé vào lòng nam nhân giống như một con mèo nhỏ làm nũng cọ vào lòng bàn tay hắn.

Nam nhân cười khẽ nhẹ vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, sau đó lại trượt đến bên đôi môi đỏ mọng mà miết nhẹ lấy, bàn tay nam nhân tiếp tục dời xuống nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của y nâng lên.
Mỹ nhân ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lại không hiện âm nhu rõ ràng là gương mặt của một nam tử! Mà đối phương ánh mắt lỗ trống không có ánh sáng, giống một con búp bê tinh xảo được tạo ra chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

" Ha...!Có vẻ bổn toạ kiếm được bảo vật rồi.

"
Nam nhân khẽ than thở, yêu thích không rời được mắt.

Mà lúc này Bạch Cảnh Từ trong lòng không ngừng mắng mười tám đời tổ tiên của đối phương, hắn không ngờ là tên nam nhân trước mặt này lại chơi dơ như vậy aaa!!
Chuyện này thì phải lùi lại một tháng trước...
Bốp bốp bốp!
" Hay cho tình đồng môn, tình cảm của các người....!Thật là, làm bổn toạ cảm động quá đi.

"
Một thân y phục mỏng manh mang màu đỏ rực rỡ chói mắt, gương mặt mỹ đến kinh tâm động phách, nếu không phải do y phục mỏng mang còn "hở" rất nhiều chỗ thì Bạch Cảnh Từ đã cho rằng người trước mặt là một đại mỹ nhân!
Tới Chu Mộc cũng há hốc mồm, n...!người n...này! Mẹ nó! Người này chẳng phải là yêu vương Hồ Tư hay sao?! Trước đây nhân vật này rất dễ công lược với lại cũng không phải gu của cậu nên Chu Mộc cũng chỉ qua loa, vừa được đầy 100 thì cậu đã rời đi chọn nhân vật khác.

Trong ấn tượng của Chu Mộc yêu vương Hồ Tư tuy đẹp thì có đẹp nhưng quá nữ khí, cũng quá hoa hoè loè loẹt nên thật sự không được Chu Mộc yêu thích cho lắm...!
" Yêu nghiệt phương nào! "
Vân Yên đứng dậy chắn trước người Bạch Cảnh Từ cảnh giác nhìn Hồ Tư, trên người kẻ này yêu khí quá nặng, uy áp đối phương toát ra bên ngoài cũng không nhẹ, nhìn qua chắc chắn là một con yêu có pháp lực không nhỏ.

Nghĩ như vậy, tay cầm kiếm của nàng siết chặt hơn.
" Ai da, tiểu cô nương nói chuyện thật không lễ phép chút nào.


Đây là lần đầu tiên bổn toạ nghe được có người dám vô lễ như vậy với bổn toạ nha, có phải nên dạy lại cách ăn nói của tiểu cô nương đây không nhỉ? "
Hồ Tư ôm lấy cánh tay vẻ mặt buồn rầu lắc lắc đầu, bước chân vẫn nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía đám người Bạch Cảnh Từ.

Mỗi bước chân đối phương đi đến, Chu Mộc, Bạch Cảnh Từ và Vân Yên đều cảm thấy không khí bị đè nén một tầng.

Đến khi y đã đến trước mặt, cả ba đều trụ không nổi quỳ rạp trên mặt đất.

Vân Yên kinh hoảng, uy áp của tên yêu tộc này có thể so sánh ngang ngửa với sư tôn!
Ở tu chân giới nếu nói có thể cùng Mặc Dạ Thiên so sánh thì chỉ có hai người...!Một là Ma Tôn của ma giới, hai là Yêu Vương của yêu tộc.

Mà uy áp này cùng khí tức này rõ ràng chính là yêu vương Hồ Tư! Sao yêu vương lại ở nơi này?!
" Bổn toạ ghét nhất kẻ dám làm lơ lời bổn toạ nói! "
Cổ không biết khi nào đã bị Hồ Tư bóp lấy, Vân Yên khó thở vùng vẫy, nàng cảm giác được chỉ cần người trước mặt dùng thêm chút lực thì chắc chắn đầu của nàng sẽ cùng cổ chia đôi.
" Bỏ sư tỷ ra! "
Mấy trăm đạo kiếm ảnh đánh úp lại, Hồ Tư chỉ nâng một tay đã dễ dàng hoá giải nhưng y cũng không ngờ ánh sáng của kiếm ảnh tan đi lại tiếp đón chân thật lưỡi kiếm.

Có chất lỏng ấm nóng chảy xuống bên gò má, đồng tử Hồ Tư co rút lại vươn tay sờ đến bên mặt mình, sờ đến một đường vết thương dài trên má khi gương mặt tươi cười của y cứng lại.
" Mặt của bổn toạ...!Ngươi dám làm gương mặt của bổn có vết thương?...!
" Sao ngươi dám...!Sao ngươi dám!! "

Hồ Tư tức giận gào lên, y vung tay đem tất cả hất bay.

Vân Yên cũng bị hất văng ra, nàng khuỵu cả người ở trên đất kịch liệt ho khan không ngừng.

Mà Bạch Cảnh Từ lại là người tiếp theo tao ngộ bất hạnh kia, đôi mắt Hồ Tư biến thành dựng đồng đỏ như máu, chín đuôi hồ ly cũng lộ ra bên ngoài đang phẫn nộ khắp nơi đập phá.

Ảo cảnh bởi vì không chống đỡ được uy áp của nam nhân mà bắt đầu có vết rạn nứt muốn sụp đổ.
" Mặt của bổn toạ...!Sao ngươi dám hả! "
Hồ Tư là yêu vương của yêu giới cũng là vương mà bọn họ kính sợ nhất, ai cũng biết vương có tu vi có thể so với kẻ từng giết hơn trăm ngàn yêu tộc mấy trăm năm trước Mặc Dạ Thiên cho nên có được vương cũng là niềm kiêu hãnh có bọn họ.

Có điều Hồ Tư chỉ yêu thích nam sắc, đã vậy phải là người xinh đẹp, cho nên mỗi năm các tộc trong yêu giới luôn cống nạp những yêu nhân đẹp nhất của mình lên, nếu may mắn làm vui lòng vương còn có thể được ban thiên tài địa bảo, đan dược quý hiếm.

Và chúng yêu nào cũng biết rõ vương của bọn họ rất xem trọng gương mặt của ngài ấy...!Đã từng có yêu nô lỡ làm trầy xước một chút trên gương mặt của ngài thôi, sau đó đã bị vương một chưởng đánh thành thịt nát!
Nếu bây giờ để yêu tộc trong yêu giới thấy được vết thương dài trên má của Hồ Tư, chắc chắn sẽ ở trong lòng thắp cho người kia ba nén nhang.

Có điều...!Yêu giới biết không có nghĩa những người ngoài yêu giới biết!
Chu Mộc chật vật từ mặt đất bò dậy nhìn Bạch Cảnh Từ bị Hồ Tư bóp chặt cổ nhấc lên ở giữa không chung, y hốt hoảng muốn lao đến mặc kệ có bị đánh chết hay không nhưng cơ thể của y giống như bị một cục tạ ngàn cân đè lên, không thể động đậy.

Chu Mộc gấp đến phát điên, tại sao Mặc Dạ Thiên còn chưa tới! Đáng lẽ nhận được tin nam chính phải tới ngay chứ! Không lẽ hạc giấy vẫn chưa gửi tới nơi sao?
Bạch Cảnh Từ cảm giác bản thân mình toi đời rồi, còn chưa kịp làm xong nhiệm vụ đã bị bóp chết.

Với một nhân viên chưa bao giờ có nhiệm vụ thất bại như hắn, lần đầu tiên thất bại như vậy chắc chắn sẽ bị Cục Quản Lý cười cho...!
Ý thức từ từ xói mòn, qua một lúc Bạch Cảnh Từ nghe được bên tai có tiếng ai đó khóc lóc không dứt ồn đến Bạch Cảnh Từ không chịu nổi.


Hắn chậm rãi mở mắt nhìn đến 256 khóc lóc kêu hắn, Bạch Cảnh Từ theo thói quen vươn tay xoa đầu an ủi nhóc con nhưng mà hắn nhận ra bản thân đau nhứt không thôi, giống như có hàng ngàn con kiến đang bò trong cơ thể gặm cắn xương cốt của hắn.
[ Bạch Cảnh Từ giật mình: 256, tôi chưa chết sao? Còn nữa, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra?? ]
256 nhìn Bạch Cảnh Từ tỉnh lại, mừng rỡ sụt sịt.
[ Cộng sự...hức....!Cậu rốt cuộc tỉnh rồi, tôi còn tưởng Hồ Tư chắc chắn sẽ giết cậu rồi chứ...hức...!]
Mỗi thế giới đều sinh ra ý chí thế giới và có quy luật độc lập của riêng nó, đối với những thế giới cấp thấp thì việc nhân viên đi đến làm nhiệm vụ có lỡ chết cũng sẽ không bị tổn hại gì, nhưng đối với thế giới cao hơn nếu chết đi thì linh hồn của bọn họ sẽ bị ý chí thế giới phát hiện và triệt tiêu, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ thật sự chết đi không thể trở về Cục cũng không thể hồi sinh! Đó là vì sao 256 lại lo sợ như vậy.
[ Bạch Cảnh Từ: Được rồi, được rồi.

Không phải tôi vẫn còn sống sao? Mạng của cộng sự cậu còn lớn chán.

Ngoan, không khóc, khóc sẽ không đáng yêu nữa.

]
[ Hức...!Sao lại không đáng yêu chứ...!404 nói tôi khóc rất đáng yêu, nhất là lúc trên giường gì đó! ]
Bạch Cảnh Từ:...
Cái tên hệ thống 404 kia rốt cuộc dạy 256 đáng yêu ngây thơ nhà hắn mấy cái gì vậy hả?! Lúc trở về chắc chắn phải tìm tên oắt đó dạy dỗ một trận!
_______________________
Kịch trường nhỏ:
256: 404 khen tôi làm gì cũng đáng yêu, còn nói lúc khóc trên giường chắc chắn càng đáng yêu hơn!
Bạch Cảnh Từ:....![ Đang nghĩ 7749 cách thủ tiêu 404 mà không ai biết ]
404 bất giác lạnh sóng lưng: Bị cảm rồi sao? Thôi kệ, hôm nay nên mua gì cho 256 đây nhỉ.~
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác tay nghề bị xuống dốc orz....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi