BOSS ĐẠI GIÁ! MUỐN GẢ CHO TÔI



Hiểu Trình từ bệnh viện trở về nhà. Trời đã đã chập choạng tối, khung cảnh xung quanh cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Cô đi bộ về trên vỉa hè vừa trầm tư suy nghĩ.

Bỗng nhiên, những chuyện cũ không đáng nhắc đến lại là vết thương lòng lớn của cô. Những điều Lâm An nói cô đương nhiên có suy nghĩ về nó.

Về đến nhà, cửa nhà đột nhiên không khoá làm cô có chút hoảng. Vừa rón rén đẩy cửa bước vào trong, sẵn cây chổi nằm ngay bên cạnh cửa, Hiểu Trình lấy tay với lấy nó vừa rình rập vừa phòng thủ.

Đèn trong nhà vẫn sáng từ nhà tắm đến phòng bếp, ngược lại là chẳng có gì lộn xộn cả.

Quái lạ! Dạo này cũng có loại trộm biết ý thức hay sao.

Hiểu Trình vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, trong bếp có tiếng động, cô như vua bắt trộm, như nữ đại hiệp thần thông quảng đại xông vào trong bếp.

Từ trong tường lao ra, cô hùng hổ đe doạ " Tên trộm kia, mau giơ tay đầu hàng." cô xông ra nói lớn, vừa giơ chổi lên định đánh thì cô đã hoá đá rồi.


Người nào đó vẫn đang chăm chỉ với chảo bếp vừa quay mặt lại nhìn đã có ý thích thú muốn trêu chọc rồi.

" Sao thế, nữ hiệp. Em không định sát hại bạn trai mình đấy chứ !" anh vừa nói có ý cười vừa trở thức ăn trên chảo.

Thân hình cao lớn kèm theo chiếc tạp dề trông quyến rũ quá xá. Mái tóc anh hình như mới tắm xong nên còn róc rách chảy nước. Bàn tay thô xương còn nổi gân xanh lên, đôi mắt sâu thẳm vẫn cứ đảo qua lại theo thức ăn.

Cô mỉm cười cất ngay cái chổi trên tay liền vội vàng chạy đi cất đồ sau đó quay lại ngồi ngay ngắn trên bàn.

Với thân hình của anh đúng là không hợp với cái bếp chật chội đó của cô chút nào. Nói cho đúng là phù hợp ở đâu nhất nhỉ.

Trên giường ?

Nà ní !!!

Vừa mơ màng nghĩ ngợi lung tung, đến lúc anh bê đồ ăn tới vẫn nhìn thấy cô bưng mặt nhìn chằm chằm gì đó.

Anh đặt thức ăn xuống bàn, sau đó hiếu kỳ xua xua tay trước mặt cô.

" Này,...em nghĩ gì mà sâu xa thế. " Dạ nói lớn.

Hiểu Trình sực tỉnh, chợt nhận thức được rằng tất cả chỉ là mơ mộng làm cô đỏ cả mặt mũi.

Dạ đứng sắp xếp chén đũa, đôi mắt anh vẫn luôn hướng vào cô. Khuôn mặt cô đỏ ửng làm anh phụt cười.

" Mặt em đỏ rồi kìa." anh vừa nói vừa lấy tay nhéo một bên má cô.

Hành động của anh làm tim cô muốn bay ra khỏi bàn ăn vậy. Trong căn nhà nhỏ, cả hai người đều giống như vợ chồng mới cưới đang đưa đẩy tình tứ vậy.


Nhan Hiểu Trình vội lắc lắc đầu nói " Em không có."

Cô sợ anh tiếp tục trêu chọc mình, cuối cùng cô đưa mắt nhìn đồ ăn anh vừa làm. Mặc dù chỉ là một món trứng cuộn cơm đơn giản nhưng A Trình lại cảm thấy ấm lòng đến lạ thường.

Nhận được tấm lòng chân thành từ anh như vậy, nó làm cô hạnh phúc đến nhường nào.

Hiểu Trình vui vẻ cầm đũa lên hóng được thưởng thức, cô liền tấm tắc khen ngợi.

" Dạ, nhìn nó bắt mắt quá ! Chắc là sẽ rất ngon đây."

" Hôm nay anh về muộn, cũng không có gì nhiều nên chỉ làm được món ăn đơn giản vậy thôi. " anh nghiêm túc ngồi xuống nói.

Đột nhiên trong lòng cô lại có chút áy náy gì đó với anh, mặc dù khó nói nhưng có lẽ cô nên khai báo thành thật.

" Em...em, lúc chiều nay...em đi Siêu thị cùng Lâm An. H...Hạ Kỳ có đưa em và cô ấy về bệnh viện. Anh..." cô lắp bắp thú nhận với anh. Khuôn mặt hối lỗi của cô lại tiếp tục làm anh phì cười rất thoải mái.

" Em đừng hi vọng anh sẽ nói không sao cả . Hừm...! " anh ôn nhu cắt ra một miếng trứng rồi gắp lên bón cho cô.

Hiểu Trình ngây ngô nhai nhai, nhưng khuôn mặt hối lỗi vẫn không thay đổi.

" Đền tội !"

Anh nâng cằm cô lên kiêu hãnh chiếm đoạt lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng ôn nhu đến lạ thường, nó làm cho cô không thể từ chối mà nguyện phối hợp ăn ý với nhau.

Lưỡi anh vào sâu bên trong tiếp tục di chuyển muốn lấy hết mật ngọt, có sự mặn mà của món trứng cuộn cơm tình cơm, một chút thơm béo của hành và cà rốt. Lưỡi của anh như muốn moi ra thứ hỗn hợp, nhẹ nhàng nuốt trọn.

Trầm tĩnh nhưng mãnh liệt, hung dữ nhưng mềm yếu. Bữa cơm dần dần giống như một bữa ăn của một mãnh thú từ từ thu phục con mồi.


Cơ thể cô dần mẫn cảm, cả người đều chợt nóng ran đến nghẹt thở.

Ham muốn đàn ông dần dâng trào muốn chiếm lấy lý trí người đàn ông.

Cuối cùng anh dần buông cô ra, không khí như được giải toả, cô vội vàng thở dốc.

" Hộc! Hộc!"

Tối nay, không khí của tình yêu như muốn châm lên ngòi lửa trong anh. Nhưng anh vẫn luôn muốn suy nghĩ cho cô, chắc hẳn là nên ăn trọn vào đêm tân hôn.

Suy nghĩ kỹ càng, anh trầm giọng nói đến ấm áp vừa vuốt ve tóc cô.

" Hôm nay tạm thời tha cho em....Cơm quả nhiên rất ngon!" anh lại gần sát mặt cô, hơi thở lạnh phả vào mặt cô. Anh nói tiếp " Nhưng không ngon bằng em."

..............

Suýt nữa thì H rồi.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi