CÁ CƯỢC TÌNH YÊU


Một câu nói ngắn gọn một từ, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt thì nó chả là gì cả.

Cô ta được coi là bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng, tài giỏi, tài đi chung với sắc, chắc chắn người phụ nữ này so với Lạc Ân Nghiên không hơn cũng không kém.

Đã được biết với thân phận bác sĩ tâm lý thì chắc chắn cô ta nắm thóp tâm lý bệnh nhân rất rõ và ngay cả Âu Thành Triệu cũng vậy.

Cũng vì thế mà trước thái độ điên cuồng này, cô ta không hề thụt lại sợ hãi, thậm chí còn nở nụ cười trêu chọc.
"Cậu làm gì quá lên như vậy?"
Nói xong cô bỏ cái chân đang vờn qua vờn lại ở dười bàn xuống.

Khuôn mặt trở về trạng thái bình tĩnh, chuyên nghiệp vốn có của người bác sĩ thường ngày.

Giọng nói cũng nghiêm chỉnh, trầm thấp, tay lấy ra một tập hồ sơ, trong đó có cả bệnh án liên quan tới Âu Thành Triệu.
"Khi nãy tôi chỉ thử cậu một chút thôi, không cần quá lên như vậy!"
Nghe tới đây Âu Thành Triệu mời hoà hoãn đi đôi chút, cậu hừ nhẹ quay mặt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Thú thật nếu cô ta không dừng ngay hành động trơ trẽn ấy thì có lẽ cậu đã vồ lên gi.ế.t ch.ế.t cô ta ngay tức khắc.
Chuyện người phụ nữ xa lạ tự nhiên đụng chạm vào người cậu, từ lúc nhận ra tình cảm của mình với Lạc Ân Nghiên, đối với chuyện như thế này cậu vô cùng ghê tởm.

Ngay cả khi lợi dụng La Ly, cậu đã thấy không thoải mái khi ở bên cô ta chứ nói chi bây giờ cảm giác ngày càng rõ rệt.
"Cô nên biết thân biết phận một chút, tôi không phải người dễ động" Âu Thành Triệu nhấp một ngụm nước cam lạnh lùng nói.
Người phụ nữ đối diện nhếch môi cười trừ lắc đầu, cô bắt đầu tập trung xem xét lại các buổi trị liệu mấy tháng trước khi Âu Thành Triệu bị tai nạn.
"Khi nãy tôi thử cậu, xem qua thì thấy bệnh có tiến triển, so với tính tình cáu gắt điên cuồng mất kiểm soát lúc tôi gặp cậu thì bây giờ đã đỡ hơn.

Cũng may bị ngưng điều trị trong lúc hôn mê nhưng bệnh vẫn không có quay lại như lúc đầu"

Âu Thành Triệu im lặng, tựa như không hề để lời nói của cô vào tai mình.
Cô cũng không hề để hành động này vào mắt, thản nhiên nói tiếp.
"Khi nãy tôi có gặp cô gái của cậu, xem qua thì có vẻ rất xinh và khí chất.

Không lẽ quãng thời gian vậy mà căn bệnh của cậu không bị tái lại là do cô ấy chăng?" Vừa nói cô vừa liếc mắt đi chỗ khác với dáng vẻ suy tư.
Âu Thành Triệu cũng biết thừa cô ta đang nhắc tới ai, và chắc chắn hơn nữa những điều liên quan tới Lạc Ân Nghiên cậu sẽ không bao giờ bỏ qua.

Lúc đầu vốn không thèm chú ý tới người phụ nữ ăn nói lảm nhảm kia nhưng bây giờ cũng phải liếc nhìn cảnh cáo một cái.
"Ai cho cô nhắc tới cô ấy?"
"Xì.......Làm quá......." Người phụ nữa bĩu môi chế giễu, tiếp tục nói.
"Nhưng mà vậy cũng tốt! Bệnh của cậu vốn không có gì lo ngại, chẳng qua nó bị quay lại là do tâm lý cậu quá hỗn loạn và bị sốc.

Mà tôi đoán không lầm thập phần sẽ có liên quan tới cô gái kia đi........."
"Liên quan hay không cần cô lên tiếng? Đừng có nói đến cô ấy, không phải ai cũng được nhắc tới cô ấy đâu!"
"Tên điên! Cậu làm như tôi nói xấu vợ cậu không bằng"
Chữ "vợ" to đùng đập vào tai cậu, như có một dòng nước ấm đổ vào trái tim đang đập đều đều kia.

Kỳ thật Âu Thành Triệu cũng khoái muốn chết đi được, vì câu nói đó mà cậu không còn hùng hổ nữa, thay vào đó là gương mặt ửng hồng đáng yêu như trái cả chua.

Cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cúi xuống, tay nắm hờ đưa lên miệng "ưm hừm" một tiếng.
"Được rồi đó! Xong việc của cô rồi thì mau chóng đi đi"
"Haizz tôi cũng đang định đi, không cần cậu nói.

Hôm nay có vẻ cậu cũng chịu nói chuyện nhiều hơn mọi ngày, bệnh đang có tiến triển rất tốt cứ thế mà phát huy"
Nói xong không để Âu Thành Triệu nói lại người phụ nữ đã xách đồ lên bỏ chạy trước.


Trong căn phòng rộng lớn còn mỗi duy nhất một chàng trai, cậu vẫn chìm đắm trong tiếng "vợ" khi nãy, trái tim từ đầu tới cuối đều đập liên hồi không ngừng nghỉ.

Môi cũng tự nhiên nhếch lên mà không ai hay biết.
---
Lạc Ân Nghiên đáp cánh xuống sân bay thành phố A là sáng của ngày hôm sau ở Trung Quốc.

Đã hơn mấy tháng cô đã không quay lại đây, nhìn qua cũng không có gì thay đổi ngoài không khí chuyển sang mùa đông lạnh lẽo.

Bây giờ cũng gần cuối năm, chuẩn bị bước sang một năm mới, Lạc Ân Nghiên lựa chọn khánh thành store thời trang của mình vào mùa đông.
Đây là thời gian khá tốt và phù hợp, trong mấy tháng đi học tập bên Paris cô đã ấp ủ một dự án về các mẫu thiết kế "Đông ấm" của mình.

Lạc Ân Nghiên quyết định sẽ dùng cái đó làm mẫu thiết kế đầu tiên cho hãng SUL Fashion của cô.
Hôm trước khi còn ở Mĩ Lạc Ân Nghiên cũng thăm hỏi qua về công ty với Thanh Nghi.

Vì Thanh Nghi bầu bì lại mới đẻ nên Nguyên Ngọc Dương là người phụ trách quản lý công ty của cô.

Nghe qua thì hiện tại phát triển rất ổn định, sản phẩm đầu ra vẫn xuất đều đều và được thị trường rất ưa chuộn.

Lạc Ân Nghiên cũng rất vui mừng khi công ty của mình đã lấy được vị trí vốn có của nó.

Cô cũng yên tâm chuẩn bị tinh thần tung ra thị trường hãng thời trang đầu tiên của bản thân.
Hiện tại STORE đã được hoàng thành từ 2 tháng trước, mặc dù chưa biết brand tung ra có được đón nhận rộng lớn như mỹ phẩm hay không nhưng STORE được thiết kế rất hoành tráng, không hề thua gì các brand nổi tiếng.
Lạc Ân Nghiên cũng là người rất đam mê thời trang, cô hay mua cho mình những chiếc tui của YSL, Channel.


Cô không ăn diện mấy thứ đắt tiền nhiều nhưng nếu nói về độ chơi đồ hiệu thì cũng không hề thua kém bất cứ ai.
Sau khi ra khỏi sân bay, nơi Lạc Ân Nghiên đến không phải là nhà mà là công ty của mình.

Trước khi về cô có đi tham quan các store của các brand nổi tiếng ở Paris, đồng thời cũng mua vài món quà nhỏ cho nhân viên, muốn cảm ơn họ vì đã cố gắng trong thời gian không có cô quản lý.
Lạc Ân Nghiên vẫy một chiếc taxi, tay nào tay nấy đều xách bọc đồ to lớn, vì không ai giúp cô nên việc đi lại có chút khó khăn.

Cũng may thời gian đi tới công ty cũng không quá lâu, cô nhanh chóng xách một đống quà vào công ty.
Lúc thấy cô, ai nấy đều vui vẻ cười hớn hở chạy lại như bầy ong, đủ thử loại câu hỏi đều được nói ra khiến cô không kịp trả lời, ngoài cười ra Lạc Ân Nghiên cũng không biết nói gì.

Cho đến khi tiếng nhốn nháo bớt đi cô mới bắt đầu lên tiếng.
"Hôm nay tôi về là có quà mọi người đây" Vừa nói cô vừa đưa mấy túi quà lên cao.
Cả phòng bắt đầu "oa" lên, sau đó là tiếng hô hào rất lớn, vang vội cả căn phòng.

Lạc Ân Nghiên kêu Vy Yến là người đại diện đứng ra, đầu tiên là cô đưa cho cô bé một món quà to lớn.
Vy Yến là người cô tin tưởng, cũng là người lâu dài, vượt qua khó khăn cùng công ty, vì thế mà cô rất tôn trọng cô bé, món quà cũng đặc biệt to lớn hơn.

Tiếp theo là đưa hơn một chục cái tui trong đó đựng rất nhiều hộp nhỏ gì đó.

Lạc Ân Nghiên nhờ Vy Yến phát cho mọi người hộ mình.
Chuyến đi này Lạc Ân Nghiên đã đầu tư rất lớn cho việc quà cap này, gần đây không hiểu sao tâm trạng cô rất thoải mái và vui vẻ, vung tiền cũng rất mát tay, chắc có lẽ vì đam mê về thời trang của mình sắp được hoàn thành nên cô rất hào hứng.

Tâm trạng lúc nào cũng phấn khởi hết cả lên.
Đưa quà xong Lạc Ân Nghiên mới quyết định đi về nhà để nghỉ ngơi.

Cô sống một mình, lại không có người làm, đi lâu như vậy lúc về nhà thì bụi đã bám đầy khắp nhà.

Bước vào nhà Lạc Ân Nghiên còn có thể bị sặc vì bụi khắp nơi.
Cô dành một ngày để dọn xong cái bãi chiến trường mấy tháng qua mình bỏ bê.

Hơn 11 giờ tối cô mới bắt đầu đi tắm rửa rồi lên giường nằm nghỉ ngơi.


Lúc đang sấy tóc, bỗng dưng ánh mắt vô tình va chạm tới khung ảnh ở ngay bàn cạnh đèn ngủ kia.

Lạc Ân Nghiên khựng lại đôi chút, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó không chớp mắt.
Trong đầu thoáng hiện lên sự việc của Âu Thành Triệu, bức của hai người ở tay cậu bây giờ cũng ở đâu không ai biết.

Hiện giờ không còn thấy chắc là đã mất rồi, Lạc Ân Nghiên tặc lưỡi quyết định đứng dậy đi tới đó, tay cầm bức ảnh lên ngắm nghía một chút.
Sau liền rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
[Làm cho tôi một bức ảnh giống y vậy.....]
[.....]
[Được! Cái khung......nhớ cũng làm y chang cho tôi, tí tôi sẽ gửi file ảnh.....]
[......]
Lạc Ân Nghiên quyết định làm lại một bức ảnh y chang như vậy để gửi về Mĩ tặng Âu Thành Triêu.

Chắc chắn thằng nhóc ấy sau khi nhận được thứ này sẽ rất vui đi.

Nhớ tới dáng vẻ nhõng nhẽo của cậu, Lạc Ân Nghiên lập tức phì cười đến nỗi không nhịn được.
Gần đây mới để ý, Lạc Ân Nghiên hay nghĩ về cậu mà cười vu vơ.

Đến nỗi ngay cả việc hai người lúc trước trong trạng thái như thế nào cô cũng quên bén đi mất.

Không biết từ bao giờ cả hai đột nhiên lại trở nên hoà thuận vui vẻ với nhau như vậy.

Bây giờ nghĩ lại Lạc Ân Nghiên cũng không thể hiểu nỗi bản thân mình tại sao lúc đó lại tha thứ cho cậu? Không lẽ vì thương hại cậu sao?
Hay vốn từ đầu trái tim Lạc Ân Nghiên vẫn luôn có cậu?
Âu Thành Triệu là người duy nhất làm cô tổn thương và hận ý đến sâu sắc như vậy, nhưng cũng là người khiến cô phá bỏ tất cả các điều luật từ trước tới giờ mình đặt ra để bản thân theo quy củ.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai người giống như duyến số của nhau vậy, ông trời đã định rằng cả hai sẽ luôn ở bên nhau dù có bất cứ gì đi nữa.Thần cupid cũng đã bắn 1 cung tên trúng hai đích, làm cho hái trái tim lạnh lẽo lại đập trung một nhịp.
Nếu duyên số đã định hai người không thể tách nhau ra thì Lạc Ân Nghiẻn cũng không cố chấp làm trái lời người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi