CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Lúc này Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mười ngón liên kết, lòng bàn tay dính lấy nhau, chính là cảm giác an toàn mà Tố Tâm không muốn bỏ ra.

Nghe được chuông điện thoại trong túi quần của Phó Kiến Văn vang lên, tầm mắt của Tố Tâm vô ý thức nhìn tới nơi đó, lơ đãng quét đến vật nam tính cứng rắn kia, khuôn mặt cô liền đỏ muốn nổ tung.

Phó Kiến Văn lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, một tay bỏ túi che giấu vẻ không tự nhiên của mình: “Em lên lầu trước đi... anh tiếp điện thoại xong sẽ lên cùng em”

Ai muốn cùng anh!

Trong lòng Tố Tâm âm thầm nhổ nước bọt, cô mới không thèm nha.

Tố Tâm mang dép, nhanh siết chặt điện thoại di động của mình, chạy chậm lên lầu...

Nhìn qua bóng lưng chạy trối chết của Tố Tâm, khoé môi Phó Kiến Văn không nhịn được nở một nụ cười.

Mặc dù Tố Tâm đã kết hôn lâu như vậy rồi, mặc dù có lúc đích thật là cô vô cùng chọc người, nhưng rốt cuộc vẫn còn non một chút, vẫn cần Phó Kiến Văn dậy đô thật tốt.

Phó Kiến Văn nhìn theo Tố Tâm lên lầu, lúc này mới nghe điện thoại: “Thanh Thành...”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, lông mày Phó Kiến Văn khẽ nhíu lại, nhấc chân đi về phía bên ngoài...

...

Tố Tâm mới vừa nằm lên trên giường, mở đèn tường ra, còn chưa kịp đóng đèn lớn thì chuông điện thoại di động liền vang lên.

Thời điểm này không thể nghĩ tới ai khác ngoài Bạch Hiểu Niên sẽ gọi điện thoại đến, Tố Tâm chống khuỷu tay xuống gối, cầm qua điện thoại trên tủ đầu giường, ấn nghe, nắm kéo góc chăn đem mình đắp kín: “Alo... Hiểu Niên.”

“Tố Tố! Tống Yểu xảy ra chuyện lớn!” Bên trong giọng nói của Bạch Hiểu Niên không che giấu được hoang mang, “Cậu ấy bị đứa khốn khiếp Thái Cảnh Diêu kia ghi âm rồi! Cái giọng nói kia tuyệt đối là Thái Cảnh Diêu, giọng nói của cô ta có chết mình cũng sẽ không quên!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi