CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

“Phó Kiến Văn, trong đầu óc của anh đều là thứ màu vàng kia sao!” (Các nàng biết là gì hông) Tố Tâm đẩy bàn tay của Phó Kiến Văn đang giam trên đỉnh đầu của mình ra, mặt đã nóng bỏng, trong lòng vẫn đang lo lắng cho Tống Hiểu.

“Trong đầu anh đều là em...” Phó Kiến Văn khom lưng, hôn lên cái trán của Tố Tâm.

Tố Tâm: “...”

Cho nên, cô đây là đang mắng mình sao!

Tố Tâm giơ tay đem sợi tóc bị Phó Kiến Văn làm loạn, dính vào khóe môi gạt sang một bên, mới vừa muốn hỏi Phó Kiến Văn về thân phận của Sầm Mặc tại sao không đơn giản, còn chưa kịp mở miệng người đã bị Phó Kiến Văn ôm trở về trên giường.

Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm lên giường, đắp kín chăn, tắt đèn sau đó thấp giọng bảo Tố Tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên trong gian phòng rất yên tĩnh, Tố Tâm nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Phó Kiến Văn, cảm thấy rất có bầu không khí của giấc ngủ, nhưng một chút buồn ngủ cô đều không có.

Ánh trăng phá vỡ tầng mây xuyên thấu hạ xuống qua cửa sổ, tia sáng quạnh quẽ sạch sẽ chiếu vào, rơi vào bên giường.

Sống lưng Tố Tâm dán chặt vào lồng ngực của Phó Kiến Văn, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của anh, trong lòng có phần chua xót...

“Em biết rõ Tống Hiểu là sai, nhưng em vẫn không nhịn được lo lắng thay cho cậu ấy, em cũng cảm thấy rất hối hận, cảm thấy lúc trước cậu ấy đưa Sầm Mặc đến gặp mặt chúng ta, em nên cho cậu ấy một cái tát để thức tỉnh cậu ấy! Không cho cậu ấy và Sầm Mặc tiếp tục dây dưa!” viền mắt Tố Tân bị nhiệt lưu xung kích.

Phó Kiến Văn đem người ôm càng chặt, thanh tuyến nặng nề: “Tống Hiểu chính là bạn của em không sai, nhưng em không thể nào thay Tống Hiểu quyết định cuộc đời của cô ấy, cuộc sống như thế chính là bản thân cô ấy chọn! Từ lúc đi nhầm bước thứ nhất, chỉ biết càng chạy càng sai, coi như lúc đó em thật sự đánh cô ấy, cho dù đánh đến bất tỉnh! Nhưng có thể... bạn của em cũng không cảm thấy đây là sai!”

Phó Kiến Văn đứng ở góc độ người ngoài cuộc, nói rất đúng trọng tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi