CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong tiềm thức, Tố Tâm cảm thấy Phó Kiến Văn là một người rất kĩ tính và kén ăn. Nơi mà khiến Phó Kiến Văn muốn tới ăn chắc hẳn rất ngon.

Nhưng mà, Phó Kiến Văn lại đem xe dừng lại ở một toà trung cư vô cùng cao cấp, Tố Tâm đột nhiên nắm chặt đai an toàn ngồi im ở trên xe, tuy rằng tận lực duy trì sự bình thường, nhưng trong ánh mắt vẫn là nhìn Phó Kiến Văn như địch cướp nước.

Bảo vệ khu đã chạy tới, thay Phó Kiến Văn và Tố Tâm mở cửa xe, cung kính mà kêu một tiếng: "Ngài Phó!"

"Không phải anh nói đi ăn cơm sao!" Con ngươi to tròn của Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn.

"Đúng vậy, ở trên lầu." Phó Kiến Văn cởi đai an toàn, cầm qua gói thuốc lá cùng cái bật lửa, xuống xe.

Tố Tâm đoán đây chắc là nhà riênh của đầu bếp, cho nên cũng xuống xe.

Tiến vào thang máy được trang trí tráng lệ, Tố Tâm cũng không nhìn thấy phím bấm, chỉ thấy Phó Kiến Văn đưa vân tay vào sau đó thang máy nhanh chóng đi lên.

Bên trong thang máy, không gian kín mít cùng màu vàng chiếu ra từ bóng đèn phản chiếu hình bóng của hai người ra vách tường, khiến trong lòng Tố Tâm như nổi trống, nơi này... Sẽ không phải là căn hộ của Phó Kiến Văn chứ....

Kỳ thực vừa nãy Tố Tâm cũng đã có cái suy nghĩ này, nhưng vì tự muốn an ủi mình mà kiếm cớ.

Cứ như vậy cùng Phó Kiến Văn ở chung một chỗ, Tố Tâm luôn cảm giác mình sẽ bị đưa vào trong hố.

Hai người không ai nói lời nào, không khí có sự lúng túng nhè nhẹ.

Thấy âu phục của Phó Kiến Văn mở rộng ra, hai tay đang bỏ vào túi quần, rốt cục Tố Tâm vẫn là mở miệng hỏi một câu: "Nơi này là nhà riêng của đầu bếp nổi tiếng sao!"

Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn nhìn về phía vách thang máy, ung dung thong thả mở miệng nói: "Không thể nói là có tiếng, nhưng người từng được thưởng thức qua tay nghề của anh ta ít trên đầu ngón tay."

Đây là cái gì vậy!

"Tinhhhhh -- "

Thang máy vừa mở ra, chính là tầng cao nhất, nơi có những căn hộ xa hoa rộng rãi nhất.

Phó Kiến Văn ra khỏi thang máy, mở cửa, đổi dép, ung dung cởi áo khoác âu phục ra, hướng về phía Tố Tâm nói: "Trong tủ giày có dép mới."

Điệu bộ này...

"Đây không phải là chỗ ở của anh sao! Anh nói đầu bếp... Chính là chính anh!"

Phó Kiến Văn nhìn chăm chú vào Tố Tâm, khóe môi hơi nhếch, giữa lông mày như có như không mang theo ý cười: "Nơi này sẽ không có người tới quấy rầy..."

Một câu nói của Phó Kiến Văn, làm cho Tố Tâm vô cùng xấu hổ, trong lòng cũng cảnh giác lên.

Nhớ tới hôm đó ở biệt thự của Phó Kiến Văn bị Đường Tranh phá vỡ, Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn với ánh mắt đề phòng, không nhịn được lùi về phía sau một bước: "Anh dẫn tôi tới nơi này, là có ý gì?"

"Không phải em nói không biết ăn cái gì sao?" Phó Kiến Văn móc ra hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, ngậm một điếu thuốc, tiện tay đem áo khoác âu phục ném ở trên ghế sa lon, châm điếu thuốc lá, một tay bỏ túi, "Tôi xuống bếp em không hài lòng?"

Thấy Tố Tâm đứng nguyên một chỗ, sắc mặt lúng túng, Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc lá, gỡ cúc tay áo sơmi xuống, xắn lên, hướng về phía nhà bếp đi đến.

Tố Tâm cảm thấy Phó Kiến Văn để cô một mình ở đây chắc là sẽ không nhìn đến cô nữa cho nên muốn xoay người bỏ đi, nhưng nhìn về hướng thang máy, không có phím ấn xuống lầu, chỉ có vân tay phân biệt hệ thống.

Muốn đi... Tố Tâm cũng không đi được.

Phó Kiến Văn vẫn tỏ ra hết sức bình thường, ngược lại là cô lại chuyện bé xé ra to.

Nghe được nhà bếp truyền đến âm thanh của cửa tủ lạnh, Tố Tâm cắn cắn môi, từ trong tủ giày lấy dép, đi vào.

Hãy Like và bỏ phiếu cho sữa nào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi