CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm cắn môi, miệng đắng lưỡi khô, thân thể run lên, toàn thân đều là mồ hôi, thân thể khó chịu ê ẩm sưng... Lại xen lẫn một tia mong chờ.

"Bảo bối, tôi còn chưa tiến vào..." Phó Kiến Văn giọng nói ám muội đến cực điểm, "Em run cái gì?"

"Đi vào" hai chữ, khiến cho hai chân Tố Tâm không tự chủ khép chặt hơn, mũi chân căng ra đến mức thẳng tắp...

Rõ ràng ý của Phó Kiến Văn là không dùng cơm, âm thanh trêu chọc cũng có thể làm cho cô không nhịn được kêu thành tiếng, thân thể có chút hăng hái.

Phó Kiến Văn lần nữa cúi xuống hôn môi Tố Tâm, phát hiện hàm răng Tố Tâm đã tự mở ra, sống mũi cao ngất của anh dán vào sống mũi thanh tú của cô, mỗi lần hít thở giữa hai người đều là vô số ám muội.

"Tôi đã nói... Đừng cắn môi, bằng không thì tôi sẽ cảm thấy em là cố ý câu dẫn tôi!" Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm lên, hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến cô sắp không chịu nổi.

Phó Kiến Văn đè Tố Tâm dán chặt lên hông của mình, ép buộc cô phải cảm thụ chính mình.

"Tôi không có!" Tố Tâm không đợi Phó Kiến Văn nói xong đã gấp gáp phủ nhận.

Nếu cô có giải thích là Bạch Hiểu Niên ép cô mặc cái váy này, Phó Kiến Văn cũng sẽ không tin.

Phó Kiến Văn tiếp tục hôn cái miệng nhỏ của Tố Tâm, hôn gò má rồi xuống phần gáy.

Mặc kệ Tố Tâm là cố ý hay không cố ý, thì cô cũng đã thành công khiến Phó Kiến Văn có phản ứng mãnh liệt.

Phó Kiến Văn nhẹ nhàng dịch chuyển từ đầu gối lên trên khẽ vuốt, chân Tố Tăm rất nhỏ, da thịt mịn màng thật khiến người khác muốn, ngón tay của Phó Kiến Văn đã nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ mẫn cảm nhất của cô. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mơn trớn, làm cho dục vọng của Tố Tâm càng ngày càng nổi lên.

Cô không phải còn nhỏ tuổi, cũng không phải chưa từng tiếp nhận qua thân thể của Phó Kiến Văn, nhưng bây giờ bị anh trêu chọc, bản năng... Cô muốn anh.

Tố Tâm biết, lần này... Cùng lần thứ nhất không giống, lần này ngoại trừ ham muốn của tình dục, cô rõ ràng... trong lòng có chút vui vẻ không bài xích, cho nên tim mới đập nhanh như vậy.

Phó Kiến Văn cầm lấy cổ tay của Tố Tâm, đặt ở dưới thắt lưng, nơi có vật đàn ông nóng bỏng đang cuồn cuộn nổi lên sau lớp quần, Tố Tâm muốn lấy tay ra, cổ tay lại bị anh gắt gao nắm chặt.

Tố Tâm cố nén tiếng thở dốc, khiến cho thân thể Phó Kiến Văn từng trận từng trận ham muốn, giọng anh khàn khàn: "Muốn nó..."

"Không..." Tố Tâm rõ ràng đã ý loạn tình mê, lại bị cảm giác xấu hổ còn sót lại một tia lý trí, cổ tay giãy giụa.

"Cái miệng nhỏ này của em cũng cứng nhỉ, còn không chịu thành thật một chút..." Tiếng của Phó Kiến Văn trầm ấm và vô cùng mê hoặc.

Triền miên cọ xát, mơ mơ hồ hồ cả người Tố Tâm đã bị Phó Kiến Văn ôm vào phòng ngủ đặt trên giường lớn, cổ áo sơ mi hơi rộng đã gần trượt xuống vai phải, lộ ra mảng da thịt lớn trắng nõn mềm mại,

Phó Kiến Văn lại cúi xuống hôn môi cô, nước bọt tương giao, thân thể cô đã mềm nhũn.

Phó Kiến Văn hầu kết nhấp nhô, đã nhẫn nại đến cực hạn, anh tay chống nệm, một tay đã thành thục cởi ra thắt lưng của mình

Nghe được tiếng thắt lưng mở ra, Tố Tâm có phần sợ, mồ hôi trong lòng bàn tay đã làm ướt áo sơmi trước lồng ngực Phó Kiến Văn.

"Đừng sợ..."

Phó Kiến Văn hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô ra, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng nắm lấy nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Tố Tâm cực lực hít thở, thở dốc....

Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô. Sự bài trừ, chống cự của cô giờ phút này đã trở về con số không...

Cả người cô như bị tan ra.

Như bị mê hoặc, đại não Tố Tâm gần như bị tê liệt, nhất thời không suy nghĩ được gì.

Tay của Tố Tâm chạm vào da thịt của Phó Kiến Văn, da thịt nhẵn bóng, ấm áp.

Áo từ từ trượt xuống....

"Đừng mà..." Tố Tâm nói, giọng đã có chút khàn khàn. Thân thể cô khao khát nhưng lí trí của cô vẫn không cho phép.

"Không sao... Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng" Phó Kiến Văn an ủi, anh bây giờ chính là súng đã lên nòng. Không thể dừng lại.

Anh cúi xuống liếm chiếc cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh, tiến xuống xương sườn. Cô rụt người lại, giọng nói cũng mềm nhũn.

"Đừng?"

Đầu lưỡi anh di chuyển đến ngực cô, dừng ở nụ hoa, đầu lưỡi uốn lượn, cho đến lúc nó thẳng đứng.

Da thịt của cô không chịu nổi thiêu đốt, bất đắc dĩ vặn vẹo, nhưng dù có vặn vẹo cỡ nào, nơi mẫn cảm cũng không trốn thoát khỏi đầu lưỡi anh.

"xin... anh..."

Thấy hai tay của Tố Tâm giãy dụa, Phó Kiến Văn liền đem chúng đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt lại, mái tóc dài của cô tung ra, xõa ra hai vai, màu tóc nhánh, da thịt trắng ngần hòa quyện càng thêm quyến rũ. Sau đó, tay anh chuyển xuống hai chân cô, tách nhẹ hai đầu gối, cởi chiếc quần lót màu đen... Cơ thể cô toàn bộ lộ ra dưới ánh đèn. Bức tranh này thật đẹp! Đẹp làm cho hạ thân Phó Kiến Văn rung động, còn chưa kịp bắt đầu đã hưng phấn đến cực điểm!

Tố Tâm mẫn cảm không thể chịu nổi run rẩy, dòng nóng trong người như trào ra, thấm ướt đầu ngón tay Phó Kiến Văn, cảm giác thẹn thùng làm cả người cô đỏ lên, muốn trốn lại không có đường trốn. Một loại khoái cảm kì lạ tác động vào thần kinh.

Cô một bên nói không muốn, lại ở môi anh, cơ thể ngày một nóng cháy. Trời đất như điên đảo, cơ thể như trầm luân, trong lúc đó, cô bắt đầu hùa theo anh, không ngừng rên rỉ.

Phó Kiến Văn nói đúng, cái miệng nhỏ của cô đã cứng lại còn không chịu thừa nhận. Đúng là không thể không thừa nhận, giờ phút này, cô muốn anh.

Cơn đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân cô, quét qua những dây thần kinh mẫn cảm của cô. Đến cuối cùng vẫn là cô thuận theo Phó Kiến Văn.

Màn đêm buông xuống, cảnh xuân vô hạn...

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha.iuiu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi