CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thấy Phó Kiến Văn muốn đi về phía mình, tim Tố Tâm đập loạn lên, hô hấp muốn dừng lại.

Sáng sớm rời đi trong không vui, vào lúc này gặp mặt, Tố Tâm khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng lo lắng.

Phó Kiến Văn đi ra, đứng ở cửa vào, không có nhìn Tố Tâm, vẻ mặt lãnh đạm nói với Đường Tranh một câu: "Đi..."

Bàn tay đang nắm chặt giấy vệ sinh của Tố Tâm nhẹ nhàng siết chặt, rõ ràng là giấy vệ sinh đã hơi ướt, mềm mại, nhưng cô lại cảm thấy như bị từng cây kim nhỏ châm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Đường Tranh nhướn mày, nhìn Phó Kiến Văn đã cất bước rời đi, nhạy bén phát giác bầu không khí giữa Tố Tâm và Phó Kiến Văn có chút không đúng.

Hoặc là nói, từ sáng sớm hôm nay, Phó Kiến Văn gọi mọi người tới, tất cả mọi người đều phát giác cảm xúc của Phó Kiến Văn đã không đúng rồi, Phó Kiến Văn từ trước đến nay đều là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt, sẽ không để chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến công việc.

Có thể làm cho tâm tình của Phó Kiến Văn bị ảnh hưởng, đại khái cũng chỉ có Tố Tâm mà thôi.

Thấy Tố Tâm cũng nhấc chân đi, Đường Tranh bận bịu mời Tố Tâm: "Tố Tâm, cô có thể tới chỗ chúng tôi ngồi chơi một chút không, khó có được hôm nay Lão có một ngày nghỉ, mấy người bạn của chúng tôi cùng nhau tụ tập, phòng riêng bên kia đều là người quen cả, cô tới đánh bài nói chuyện phiếm cùng chúng tôi cho vui!"

Tố Tâm siết chặt giấy vệ sinh vẫn còn ẩm ướt trong tay, miễn cưỡng mỉm cười với Đường Tranh, hầu như không do dự liền cự tuyệt: "Không được, bữa tiệc bên kia của tôi còn chưa kết thúc, mọi người chơi vui vẻ..."

"Đừng mà!" Đường Tranh ngăn cản đường đi của Tố Tâm, "Tôi đây cùng bọn họ đánh bài, đánh đến thua rất nhiều rồi, coi như cô tới đánh giúp tôi, thắng coi như của cô còn thua cứ tính cho tôi! Tốt xấu gì tôi cũng là nhà đầu tư của các cô, coi như cô giúp tôi đi mà..."

Chưa quên hôm đó ở nhà Phó Kiến Văn, Đường Tranh một mực ngăn cản không cho cô đi, Tố Tâm cúi đầu đưa tay đẩy người, nhưng sức của cô đều không phải là đối thủ của Đường Tranh.

Tố Tâm dừng lại, nhìn về phía Đường Tranh, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Đường Tranh nói: "Bữa tiệc bên kia của cô không là vấn đề, tôi gọi một cú điện thoại nói chuyện là xong, nhưng nếu như cô không giúp tôi đánh ván này bài, làm tôi thua cuống lên nói không chừng... sơ ý một chút, sẽ nhỡ mồm nói ra sự việc lần trước cô giả bộ bị dị ứng rượu bia mất."

Lời này chính là uy hiếp...

Tố Tâm hít một hơi thật sâu, đã có chút tức giận, đứng lại mở miệng: "Đường tổng..."

"Ba ván thôi!" Đường Tranh đã lên tiếng chặn lại lời nói của Tố Tâm, ngữ khí tôn trọng khách khí, lại mang theo vài phần thành khẩn, "Ba ván sau bất luận thắng thua, chuyện này về sau tôi tuyệt đối sẽ không đề cập tới nữa, cho cô viết giấy cam đoan, cô xem có được hay không!"

Lời này của Đường Tranh làm cho Tố Tâm rất do dự, nhưng nghĩ tới sẽ phải gặp Phó Kiến Văn, cô cảm giác mình đi cùng Đường Tranh có chút vội vàng.

"Đường tổng, tôi thật sự là không giúp được gì, tôi cũng không đánh bài..." Tố Tâm tận lực giải thích.

"Cô không đánh bài hay không không liên quan, thực ra là không chịu nổi ngồi cùng bàn đánh bài với Lão Phó!"

Đường Tranh nói lời này, trực tiếp khiến Tố Tâm chột dạ, Tố Tâm trong ngực cảm thấy bức bối, lại thấy Đường Tranh không nhường đường, đành phải lấy Tố gia ra làm bia đỡ đạn: "Đường tổng nếu như không cẩn thận cùng lãnh đạo lỡ miệng nói ra cũng không sao, tôi nghĩ... Chắc Tố gia cũng không đứng yên khoanh tay đứng nhìn."

Thừa dịp Đường Tranh ngây người chốc lát, Tố Tâm lướt qua Đường Tranh đi về phòng riêng nơi nữ lãnh đạo cùng giám chế Hạ đang ở đó.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi