CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cả buổi chiều hôm nay Tố Tâm đều chưa ăn gì, vào lúc này xác thực bụng đã đói cồn cào.

Tố Tâm cầm điện thoại di động lên, nhìn xem trên điện thoại di động đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Bạch Hiểu Niên, cô ấn gọi lại cho Bạch Hiểu Niên.

"Tố Tâm, cậu đang ở chỗ nào! Có phải tên súc sinh Vương Tuyền kia đã làm gì cậu rồi phải không!"

Điện thoại vừa thông, giọng nói của Bạch Hiểu Niên vô cùng nóng nảy, bên trong rõ ràng đều là run rẩy, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ khóc lên.

Bạch Hiểu Niên cảm giác mình cùng họ Lục tuyệt đối không hợp mệnh, trước đây gặp phải một tên cặn bã Lục Tân Bắc, hiện tại lại gặp phải một tên khốn kiếp Lục Tân Nam! Hai anh em nhà anh ta quả thực không hổ là sinh ra cùng một mẹ, quả thực là khốn nạn khiến người khác giận sôi người.

Vừa nãy trên yến hội, Bạch Hiểu Niên một mực đứng từ xa quan sát Tố Tâm cùng Vương Tuyền, phát hiện Tố Tâm đi ra ngoài, Bạch Hiểu Niên vốn là muốn đi cùng, nhưng tên khốn khiếp Lục Tân Nam kia rõ ràng cầm lấy tay cô vặn hỏi quan hệ của cô và Lục Tân Bắc!

Biết được Bạch Hiểu Niên chính là bạn gái cũ của Lục Tân Bắc, nói cái gì mà khuyên Bạch Hiểu Niên cô không nên dây dưa với Lục Tân Bắc!

Bạch Hiểu Niên liền quạt lại cho Lục Tân Nam một trận, bảo anh ta quản cho tốt em trai của mình, Lục Tân Bắc đã não tàn lại còn ở một bên diễn cái gì mà ngoài Bạch Hiểu Niên cô ra sẽ không cưới ai hết. Cô nhổ vào!

Cuối cùng, nói xong, Bạch Hiểu Niên quay lại nhìn xem Tố Tâm ở đâu thì Tố Tâm đã đi đâu mất rồi, Bạch Hiểu Niên đã muốn giết Lục Tân Nam và Lục Tân Bắc đến nơi rồi.

"Mình không sao." Tố Tâm động viên Bạch Hiểu Niên, "Mình... Mới vừa cùng với Phó Kiến Văn."

Vừa nghe Tố Tâm vừa nãy cùng với Phó Kiến Văn, Bạch Hiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, người thiếu một chút co quắp ngồi dưới đất.

Bạch Hiểu Niên nhẫn nhịn khóc nức nở cắn răng: "Vậy sao cậu không nghe điện thoại!"

Làm cô thiếu một chút nữa đã cho là mình hại Tố Tâm.

"Vương Tuyền động tay động chân với mình, trong lúc giằng co bị rơi mất, vừa nãy người giúp việc Phó gia mới đưa tới cho mình..."

Đang lúc giải thích, Tố Tâm phát hiện điện thoại rung lên một chút, có tin nhắn.

"Vương Tuyền người kia đâu rồi..."

"Không có chuyện gì đâu!" Tố Tâm trước một bước đã chặn lại lời nói của Bạch Hiểu Niên, "Phó Kiến Văn đem Vương Tuyền đánh ngất xỉu."

Bạch Hiểu Niên như là còn chưa hết giận: "Sao Phó Kiến Văn không trực tiếp đem tên khốn kia thiến đi cho rồi! Khiến anh ta cả đời này làm thái giám!"

Trong lòng Tố Tâm kỳ thực có cảm giác khó chịu...

Hôm nay tới là muốn theo Vương Tuyền tới hỏi thăm tin tức từ mẹ một chút, nhưng mà tin tức không có nghe được cái gì, Vương Tuyền lại tiến vào bệnh viện.

Chắc hẳn mẹ của Vương Tuyền từ đây sẽ ghi hận lên chính mình, còn sẽ liên lụy tới Phó Kiến Văn.

Nghĩ tới những thứ này, Tố Tâm cảm thấy không có khẩu vị.

Trong điện thoại, Bạch Hiểu Niên nói muốn đưa Tố Tâm trở lại, Tố Tâm lại nghĩ đến lời nói vừa nãy lúc Phó Kiến Văn gần đi nói, do dự chốc lát, nói là gọi điện thoại nói cho Phó Kiến Văn một tiếng, sau đó liền cùng Bạch Hiểu Niên cúp điện thoại.

Tố Tâm nắm điện thoại trong tay, do dự, sợ gọi điện thoại qua sẽ quấy rầy Phó Kiến Văn.

Cô mở tin nhắn ra, vừa nhìn đến tên lại chính là Phó Kiến Văn, không khỏi căng thẳng, mở ra, chỉ có bốn chữ... Đến bãi đậu xe.

Tố Tâm đang suy nghĩ làm sao nói cho Phó Kiến Văn là cô có thể về cùng Bạch Hiểu Niên, không cần làm phiền Phó Kiến Văn đưa, Bạch Hiểu Niên lại gọi điện thoại tới chỗ Tố Tâm.

"Tâm, mình có ít chuyện phải cùng tên cặn bã Lục Tân Bắc giải quyết một cái, bằng không để Phó Kiến Văn đưa cậu trở lại! Thuận tiện hai người các cậu bồi dưỡng tình cảm, năng lực của Phó Kiến Văn lớn hơn, mình cảm thấy chuyện của ba ba cậu, tìm Phó Kiến Văn so với tìm Vương Tuyền đáng tin hơn! Dù sao Phó Kiến Văn cũng rất thích cậu, chỉ cần cậu nhờ vả, ắt hẳn Phó Kiến Văn sẽ mềm lòng, khẳng định sẽ đến giúp cậu, mình cảm thấy ý nghĩ này rất tuyệt, cậu nói xem!"

Tố Tâm: "..."

p/s: Các nàng muốn Bạch Hiểu Niên thành đôi với ai nào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi