CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đối với Tố Tâm mà nói, mặc dù là buông xuống, nhưng dù sao cô và Hứa Khai cũng là cùng nhau lớn lên, đáng được tôn trọng là anh trai.

Dù cho là trước kia cô có tình cảm với anh, nhưng cô vẫn sẽ đi...

Đẩy cửa tiến vào phòng hóa trang, vừa nãy vội vàng xem ảnh đế, vào lúc này chuyên gia trang điểm mới gấp gáp thu dọn đồ đạc nói với Tố Tâm: "Điện thoại của chị vừa nãy có người gọi rất nhiều lần, chắc có việc gì gấp, chị mau nhìn xem..."

"Cảm ơn em..."

Tố Tâm gật đầu, thả chén nước xuống, cầm điện thoại đang đặt ở trên bàn trang điểm lên.

"Chị Tâm, chị Hiểu Niên, vậy em đi trước đây!" Chuyên gia trang điểm cùng Tố Tâm và Bạch Hiểu Niên chào hỏi rồi đi.

Bạch Hiểu Niên gật đầu, bưng chén nước của Tố Tâm vừa uống lên uống mấy ngụm lớn.

Hai mươi chín cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đến từ Tố Nguyên.

Tố Tâm biết Tố Nguyên hết bận sẽ xem qua phần tài liệu kia, sau đó nhất định sẽ gọi điện thoại lại đây, đang muốn gọi lại cho Tố Nguyên, đã thấy Tố Nguyên gọi tới.

"Hiểu Niên, mình nhận một cuộc điện thoại quan trọng, cậu giúp mình ở cửa nhìn một chút..."

Bạch Hiểu Niên hiểu ý, thả chén nước xuống, gật đầu, ra ngoài.

Tố Tâm ấn nghe, gọi một tiếng: "Anh..."

"Thứ này em lấy ở đâu!" tiếng nói của Tố Nguyên nghiêm túc, lộ ra khiến người ta lạnh cả người.

Xong việc, Tố Nguyên mở tài liệu ra nhìn, mới nhìn tới trang đầu tiên, sống lưng liền tê dại.

Sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Tố Tâm, Tố Nguyên nhẫn nhịn nhịp tim đập.

Những tài liệu này, đừng nói cứu Tố Cảnh Toàn... Ngay cả cứu Tố Cảnh Huy đều thừa sức.

"Anh, anh dùng tài liệu này cẩn thận một chút, tốt nhất là khiến người ta cho rằng phần tài liệu này là do anh nghĩ biện pháp thu thập được, phái thêm một số người giả vờ đi tìm hiểu, ít nhất phải để những người kia nhận được tin tức sau đó mới dùng phần tài liệu này... Đại khái nói là do nhà chúng ta tự thu thập được, về phần tài liệu này là do đâu... Anh, phần tài liệu này, anh yên tâm dùng."

"Anh hỏi em là em lấy từ đâu!" giọng nói trầm ổn của Tố Nguyên bên trong đã khó nén nén được tức giận.

Tiến vào xã hội nhiều năm, cho nên Tố Nguyên biết rõ thế giới này như nào, rất nhiều dơ bẩn, anh sợ Tố Tâm vì cha mà dùng một cái giá lớn để đổi lấy.

Bởi vì so với Tố Tâm anh còn rõ hơn, bởi vì... Cha của bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc.

Tố Tâm làm ngơ trầm mặc, ngước mắt nhìn xem chính mình ở trong gương, mở miệng: "Anh, em biết anh lo lắng cái gì, không có chuyện anh lo lắng xảy ra đâu, chúng ta là anh em nhiều năm, em không am hiểu nói dối anh hẳn phải biết."

Tố Nguyên siết chặt tư liệu trong tay: "Phó Kiến Văn!"

Lấy lòng dạ của Tố Nguyên, đoán được chính là Phó Kiến Văn cũng không khó.

Tố Tâm có thể nắm được trong tay những thứ này, đại khái là chỉ có thể là Phó Kiến Văn giúp.

"Anh, nếu anh đã có thể đoán được... Người khác cũng có thể đoán được, cho nên em hi vọng anh dùng những tài liệu thận trọng một chút, không nên gây phiền hà cho Phó Kiến Văn."

Em đã dùng thứ gì để đổi lấy!

Câu nói này kẹt ở cuống họng của Tố Nguyên.

Rất lâu, Tố Nguyên trả lời một câu: "Biết rồi!"

Cúp điện thoại, Tố Nguyên đem tai nghe Bluetooth ném thật mạnh xuống dưới sàn, sắc mặt cực kém, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh được.

Giật giật cà vạt, không khống chế được tâm tình, Tố Nguyên xoay người, một cước văng chiếc ghế làm việc, cắn chặt quai hàm, đi tới trước bàn làm việc, bấm một số điện thoại.

Những chuyện này căn bản Tố Nguyên không muốn để cho Tố Tâm nhúng tay vào, nhưng cuối cùng vẫn là cô đã nhúng tay.

P/s: Có ai thích Tố Nguyên giống sữa không nào?? Nếu thích anh thì hãy like và bỏ phiếu cho a nhé

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi